Nàng cầm một miếng bánh kem đưa qua: "Được rồi, đừng khóc, mời đệ ăn bánh kem."
"Hu hu... Nấc..." Chu Chiêu Cảnh khóc nức nở, ánh mắt long lanh nhìn Yến Thu Xuân ở trước mặt. Sau đó, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh kem, khóc cũng không khóc, vừa nãy còn khóc rất to tiếng, còn nấc một cái.
Hắn đưa tay cầm bánh kem, cầm muỗng lên ưm một miếng.
"Ồ! Ngọt quá, ngon quá!"
Sau cơn mưa trời lại sáng, cảm giác hốt hoảng của Chu Chiêu Cảnh bị đồ ngọt trấn an, lại ăn thêm mấy miếng, nở nụ cười ngượng với Yến Thu Xuân: "Cảm ơn tỷ."
"Đừng khách sáo." Yến Thu Xuân cười một tiếng, lại thúc giục quản sụ phát bánh kem đi.
Mấy đứa nhỏ không có người thân bên cạnh cũng bị hù dọa, người nhìn ta, ta nhìn ngươi không dám nói gì, cũng may lúc này quản sự đưa bánh kem đến.
Bọn nhỏ ăn đồ ngọt, sự sợ hãi trên mặt đã phai đi nhiều.
Vào lúc này, thiếu niên chế giễu khiến kẻ địch đi mất cũng nhìn đứa nhỏ trong ngực, dịu dàng nói: "Đông Đông, con còn chưa ăn bánh kem, có muốn ăn không?"
Đông Đông thút tha thút thít ngẩng đầu, mắt mũi đã đỏ lên nhưng nghe lời này vẫn gật đầu.
*
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh, đi cũng nhanh.
Ban đầu, mọi người vì hai người lớn cãi nhau mà không khí trở nên căng thẳng nhưng ăn đồ ngọt lại nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Bánh kem này đối với đứa trẻ chưa ăn qua đúng là rất ngon, bánh kem mềm mại ngon miệng, mứt hoa quả trên đó cũng ngọt ngào, tất cả mọi người ăn vô cùng thỏa mãn.
Chỉ có Đông Đông từng ăn rồi, mặc dù cảm thấy ngon nhưng thiếu đi sự mới mẻ và ngạc nhiên, cảm thấy không hứng thú lắm.
Mặc dù bọn nhỏ mới năm tuổi, cho dù mưa dầm thấm đất biết địa vị chênh lệch nhưng cũng không nghĩ sẽ kém xa như thế.
Anan
Cho dù nhà Tam hoàng tử không biết dạy con, dù là hoàng đế vì mặt mũi và thanh danh cũng sẽ không có thái độ lớn lối như thế. Đây là một cú sốc về mặt nhận thức với một đứa trẻ được hai nhà nuông chiều lớn lên như hắn.
Yến Thu Xuân xoa đầu hắn, cười nói: "Đông Đông, thật ra ngoài bánh kem thì ta còn chuẩn bị một món ăn khác cho đệ, nhưng đệ phải đoán đúng mới có được."
Đông Đông miễn cưỡng bình tĩnh lại, hỏi: "Là món gì?"
"Một món tên bánh tart trứng." Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: "Đệ đoán xem nó là ngọt hay là mặn."
Nàng cố ý nhấn giọng ở chữ ngọt này.
Đông Đông chớp mắt không nghe ra, nghiêm túc cắn ngón tay suy tư, thử dò hỏi: "Mặn..." Vừa nói một chữ thì đầu bị gõ một cái, hắn vội che trán trừng mắt nhìn tiểu thúc thúc.
Thiếu niên buồn cười nói: "Cho cháu một cơ hội, trả lời lần nữa, mặn hay ngọt ?”
Đông Đông giật mình, ngượng ngùng nói: "Ngọt!"
Yến Thu Xuân bật cười một tiếng: "Đáp đúng rồi! Thủy Mai, lấy qua đi."
Thủy Mai đi từ phía sau cầm hộp cơm thứ hai qua, mở hộp cơm ra là loại giống bánh kem nhưng lại không giống vị thơm ngọt, khiến những người bạn nhỏ khác thi nhau liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy trong hộp cơm thật to chứa những chén gỗ nhỏ lớn gần bằng lòng bàn tay.
Trong chén gỗ chứa trứng gà như canh dạng rắn, vỏ ngoài có chấm tròn khô vàng. Có một lớp bánh ngăn cách trứng với chén gỗ nhìn vô cùng xốp giòn.
Thứ này giống như điểm tâm lại không phải điểm tâm.
Vì có thức ăn khác, vì vậy mỗi đứa bé chỉ được chia một bánh tart trứng, Đông Đông là người được chúc thọ nên được ăn hai cái.
Gặp món ăn mới lạ lại được câu hỏi của Yến Thu Xuân xen vào, lòng hắn không còn suy nghĩ chuyện khi nãy nữa, trái lại không chớp mắt nhìn chằm chằm bánh tart trứng, kinh ngạc nói: "Oa, A Xuân tỷ tỷ giỏi quá!"
Hắn chưa từng thấy qua!
Đông Đông vui vẻ, biết cách ăn bánh tart trứng thì dùng hai tay lấy bánh ra khỏi chén. Vì được cố định hình dạng nên khi mang ra nó vẫn là dáng vẻ như chén nhỏ, bên ngoài xốp giòn, vì dưới dáy có hỗn hợp trứng nên tương đối mềm mại. Cắn một miếng, vô cùng xốp giòn: "Xoạt xoạt xoạt xoạt..." Âm thanh không ngừng vang lên bên tai.
Vỏ bánh tart hơi dẻo, nhai mấy lần, trong sự thơm ngọt còn có vị mặn, nhưng hỗn hợp trứng lại vô cùng ngon.
Lúc hỗn hợp trứng được hấp chín còn cho thêm sữa bò các thứ để khiến hỗn hộp càng thêm ngon miệng, vị sữa vô cùng ngon miệng, nhất là lớp vỏ cảm giác vô cùng ngon.
"Ngon quá!"
"A, ta ăn có miếng đào!"
"Ta cũng có, ngọt quá..."
Những bạn nhỏ khác được hầu hạ, ăn bánh tart trứng. Có bánh tart trứng thêm chút nguyên liệu, người ăn vào như được trúng thưởng, từng ánh mắt sáng lấp lánh vội vàng khoe khoang với người bên cạnh.
Đông Đông chép miệng, hắn không nếm được hương vị khác trong miệng, thất lạc phát hiện vẫn chưa ăn xong, vì thế tăng nhanh tốc độ ăn hơn.
Miệng nhỏ lúng búng ăn hết một cái lại vội ăn cái khác, may mà một trong hai cái có nguyên liệu khác. Hắn nếm thấy lại tinh tế nhấm nháp, sau khi phát hiện ra mới hưng phấn giơ bánh tart trứng khoe với những người bạn nhỏ khác: "Ta cũng ăn thấy! Mọi người đoán xem là cái gì?"