Mọi chuyện liền diễn ra như vậy.
Đông Đông đã tự mình nói với Giang phu nhân rằng muốn tổ chức sinh thần ở Tiêu phủ, về tình về lí, chuyện này hết sức bình thường, bà không có lí do gì để ngăn cản.
Dù bà tức giận lần nữa, bà cũng không dám tức giận trước mặt Đông Đông, chỉ sợ đứa nhỏ lại càng muốn rời xa bà, vì vậy bà chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, đổi những thiệp mời kia đổi thành tiệc ngắm hoa, nói là cây hoa cúc, hoa quế của quý phủ đang độ nở đẹp nhất, mời mọi người đến chơi.
Sau khi sửa thiệp mời, quá nửa số thiệp mời bị trả lại, chỉ còn một số gia tộc nhỏ hơn Giang gia nhiều nói chắc chắn sẽ đến.
Mà tin tức tiểu thiếu gia Tiêu gia sẽ tổ chức tiệc sinh thần năm tuổi ở phủ cũng nhanh chóng lan rộng, bất cứ ai chú ý đến Tiêu gia ở kinh thành đều biết chuyện này.
Dù sao Tiêu gia có quyền có thế, chỉ sự xáo trộn nhỏ nhất cũng đủ thu hút nhiều sự chú ý, mấy năm nay họ không tổ chức tiệc sinh thần cho tôn tử, tại sao năm nay lại đột nhiên tổ chức?
Nhất là chuyện Đông Đông mời đồng môn đến, mà bảy vị đồng môn kia, một người là trưởng tử của Tam hoàng tử, sáu người còn lại đều là nhi tử của các vị đại thần trong triều, không lẽ hành động dường như đột ngột này thật ra đã được lên kế hoạch từ trước, họ muốn chọn một cái cây tốt để nương tựa?
Mọi người không ngừng bàn tán, chẳng mấy chốc ngày kia cũng đã đến, Tiêu gia không chủ động gửi thiệp mời như Giang gia, trong lòng mọi người đều cảm thán, không hổ danh Tiêu gia kiêu căng, ngạo mạn, nhưng bọn họ cũng không dè dặt, còn chủ động gửi thiệp, nói muốn đến dự tiệc.
Tiêu gia vốn không cần cảm tình từ những gia đình liên hệ với bọn họ theo cách như vậy, người muốn đến thì đến, người không muốn thì thôi, quan trọng là người đến dự có muốn hay không.
Về phía Tiêu gia, họ chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc sinh thần đơn giản cho hài tử nhà mình.
Nhưng bái thiếp càng lúc càng nhiều, công việc Tiêu gia phải làm cũng dần nhiều lên.
Vốn dĩ Yến Thu Xuân xung phong nhận việc, nàng muốn hỗ trợ nấu cơm, có điều bị Tiêu gia cự tuyệt, bọn họ bảo nàng chỉ cần làm điểm tâm là đủ rồi, về phương diện này, Tiêu gia vẫn có đủ người.
Nhất là trong khoảng thời gian vừa rồi, Yến Thu Xuân đã chỉ cho đầu bếp của Tiêu gia không ít món ăn mới lạ, chỉ như vậy là đủ đãi khách rồi.
Dù sao hiện tại người ta đến làm khách, được ăn no cũng khiến tâm trạng tốt hơn nhiều, tránh cảnh lúc đến phải ăn toàn đồ ăn nguội, dù đói đến đâu cũng không thể nuốt trôi, như vậy càng khó xử hơn.
Vì thế vào ngày sinh thần, Yến Thu Xuân liền làm một chiếc bánh ngọt thật to, nàng còn làm một ít điểm tâm cho hài tử.
Cổ nhân chỉ ăn hai bữa sáng và tối, mãi đến sau này mới có thêm bữa trưa, nhưng bình thường người ta tổ chức yến tiệc cũng đều vào buổi tối, bởi vậy phải đợi đến quá nửa giờ Thân, khách mới lục tục kéo đến.
Đây là lần đầu Yến Thu Xuân được tận mắt chứng kiến một gia tộc quyền thế tổ chức tiệc, thật sự là một bữa tiệc lớn.
Tiêu gia đã chuẩn bị rất nhiều chỗ ngồi, khách đến đều có địa vị tôn quý, người này có địa vị cao hơn người kia, hơn nữa tất cả mọi người đều rất thành tâm, những món quà họ mang đến cũng vô cùng quý giá, những lời khen dành cho ngôi sao nhỏ Đông Đông cứ thế tuôn ra.
Còn hơn Yến gia trong trí nhớ của nguyên chủ, cảnh tượng này còn náo nhiệt hơn nhiều!
Tước vị của Yến gia rất cao, trước kia trong nhà có nhân tài kiệt xuất từng lập công lớn, được phong làm An Quốc Công, khi rơi đến trên đầu ông nội của Yến Thu Xuân, tước vị vẫn được giữ lại, vì vậy tuy tuổi tác ông của nguyên chủ đã lớn, ông vẫn chần chừ không muốn truyền lại cho phụ thân của nguyên chủ.
Bởi sau khi truyền lại, tước vị sẽ bị giáng xuống một bậc, thành hầu tước, mà cứ như vậy hai đời, ngoại trừ phụ thân của nguyên chủ còn có chút quyền lực, những người khác trong Yến gia đều đã quen làm những chức quan nhàn rỗi, không chịu nổi việc được trọng dụng, bởi vậy phụ thân của nguyên chủ chỉ có thể nhiệt tình luồn cúi hằng mong có thể gả thứ nữ cho hoàng tử.
Anan
Chỉ cần đạt được mục tiêu này, vinh quang của phủ An Quốc Công sẽ được bảo toàn nguyên vẹn sang đời sau.
Dựa vào nội dung cuốn tiểu thuyết, Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ ra, vinh quang này thật sự được truyền lại nguyên vẹn!
Nàng vốn đang nghĩ vậy, đột nhiên có người gọi nàng lại: “Cô nương.”
Giọng nói có phần quen thuộc này khiến tim nàng đập mạnh một cái, bàn tay cũng siết chặt lại.
Cho nước vào bột mì, bắt đầu nhào bột, lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần, dần dần bột bông xốp sẽ thành một khối bột mịn, xét về khối lượng, cục bột cô bé nhào ra to hơn bàn tay bình thường một chút.
Sau khi nhào xong, chờ trong chốc lát.
Bên kia, Uyển Nhi còn đang đun nước nóng, cũng tốn kha khá thời gian.
Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, vừa khéo thời gian chờ cũng kết thúc, kéo cũng đã được trừ độc xong, cách một lớp vải sạch sẽ, bàn tay nhỏ bé của Uyển Nhi đưa chiếc kéo sang.
Yến Thu Xuân cầm lấy, nàng mừng rỡ nói: “Đa tạ Uyển Nhi!”