Hoàng tôn Chu Chiêu Cảnh đang ăn cơm gà quay cũng cảm thấy không đúng, sao lại ngửi thấy mùi khác thơm hơn nhỉ?
Hắn kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy ở cửa, người mà hắn ghét nhất là người Tiêu gia và con trai phế thái tử hắn ghét nhất đang ngồi cùng nhau. Trước mặt hai người là một hộp cơm lớn, trong hộp cơm có miếng gà màu vàng nâu?
Gà kia bóng loáng lại không ướt, nhìn cũng không tệ, chỉ là quá lớn!
Chu Chiêu Cảnh hơi ghét bỏ: "Chưa từng thấy ai thô lỗ như thế!"
Đông Đông không ngờ trước mặt mình là con gà to như thế, sợ đến ngây người! Đây là bất ngờ A Xuân tỷ tỷ nói à? Rất thơm, nhưng lớn quá: "
Sau khi nhìn thấy nhiều thức ăn như thế, hắn gọi Chu Chiêu Hoàn đến ngồi cùng.
Lúc này nghe thấy tiếng nói cạnh khóe, hắn không thèm quan tâm. A Xuân tỷ tỷ nói cái này chắc chắn ngon hơn món kia, hắn tin tưởng, vì thế cầm khăn tay che tay, cầm đùi gà lên đùng sức xé.
"Xoạt..." Âm thanh không lớn lắm vang lên, vỏ ngoài bị nướng đến rất mỏng bị xé rách, lộ thịt tươi non hơi ướt bên trong. Thịt gà theo xương bị giật ra, hơi nóng hổi cũng làm mùi hương bay càng xa.
Mấy tiểu bằng hữu đang ăn cơm: "..."
Thơm quá!
Hơn nữa không phải vì mùi tương nồng đậm kia, trái lại trong mùi hương đó mang theo vị ngọt, không nồng không nhạt, đúng lúc hấp dẫn người khác.
Đột nhiên cảm giác được thịt trong miệng mình hơi ngấy, không ngon nữa!
Sắc mặt Chu Chiêu Cảnh càng thay đổi, ánh mắt đã bị mùi hương kia hấp dẫn từ sớm, đôi mắt chăm chú nhìn đùi gà kia, nhìn có vẻ tươi non nhiều chất lỏng, hơi mê người.
Chỉ là... Hắn mím môi, nghiến răng.
Chắc chắn không thể ăn!
Sao Tiêu gia có thể hơn ngự trù nhà hắn được?
Đây là ngự trù đích thân hoàng gia gia ban thưởng!
Hắn liên tục tự nói với mình như thế, đã thấy Đông Đông xé đùi gà xuống không ăn ngay mà đưa cho tiểu thiếu niên đối diện. Sau đó, mình lại xé đùi gà thứ hai, vẫn là dáng vẻ như thế, sau khi xé xuống còn mang theo da gà bị nướng đến cháy xém.
Đông Đông há to miệng nếm thử, da gà thấm đầy hương vị, đậm đà lại mang theo sự thơm ngọt của mật ong. Cắn một miếng lại cắn vào thịt non mịn, trong phút chốc trong miệng ngập tràn nước.
Đông Đông không nhìn bên ngày, chỉ lo thưởng thức mỹ vị trong miệng.
Phía đối diện, Chu Chiêu Hoàn ăn như hổ đói, dường như ăn cực phẩm mỹ vị gì đó. Hơn nữa thịt như thế ăn không bị nghẹn, thịt kia như vừa cho vào miệng đã trượt vào dạ dày.
Nhưng lúc này, Đông Đông đang ăn, bỗng nhiên mở hộp cơm lại thấy một ấm nước ra khỏi hộp. Mở ấm nước ra, vị chua ngọt bay thẳng vào chóp mũi. Hắn hào phóng lấy hai cái chén ra, chia cho đối phương một chén: "Uống cho đõ ngấy, A Xuân tỷ tỷ nói uống cái này thì ăn sẽ nhiều hơn, cơ thể rắn chắc hơn!"
"Cảm ơn!" Thiếu niên ăn vô cùng nhanh không hề khách khí, bưng chén lên uống một hớp. Vị chua ngọt khiến vị thịt thừa kia bay biến, hắn liên tục gật đầu: "Ngon quá! Chua chua ngọt ngọt!"
"Đúng thế!" Đông Đông đắc ý lắc lư người, nhấp một miếng, không uống vội vàng như Chu Chiêu Hoàn, dường như đã quen với những món ngon thế này từ lâu.
Anan
Chu Chiêu Cảnh thấy thế không kiềm được nữa: "Oa" một tiếng khóc lên.
Những đứa trẻ tranh đấu rất đơn giản, chỉ là: Ta muốn thứ tốt hơn ngươi: "
Nhất là đối mặt với người mình không thích.
Ai ngờ phí hết tâm tư, vốn nghĩ rằng dễ như trở bàn tay, lại phát hiện người ta tốt hơn!
Chu Chiêu Cảnh chưa hề nhận đả kích, khóc lớn lên!
Tiếng khóc khiến hai đứa nhỏ giật mình, vội liếc nhau, ăn ý bưng đĩa và nước ô mai chạy đi.
Lẻn đi.
Người vừa đi, Chu Chiêu Cảnh còn khóc lớn tiếng hơn.
Quá đáng!
Vậy mà còn chạy, chạy thì thôi còn cầm thức ăn đi!
Cùng ngày, Đông Đông tan học, Yến Thu Xuân nghe hắn nói với nàng vì món gà nướng mà khiến Nhị hoàng tôn Chu Chiêu Cảnh tức giận phát khóc.
Bé trai có gương mặt mập mạp ngẩng cao đầu, hơi đắc ý nhưng cũng có vẻ bất an: "Có phải đệ quá đáng rồi không?"
Yến Thu Xuân gặm đùi gà nướng cũng hơi bất an.
Nếu ở hiện đại, chắc chắn nàng sẽ thích để trẻ con giải quyết với nhau hơn, nhưng ở cổ đại thì đứa trẻ trong hoàng gia kiêu ngạo hơn đứa trẻ khác. Vì trong tay bọn họ nắm quyền thế, không vì nàng mà mang đến phiền phức cho Tiêu gia chứ?
Song, khi đối mặt với sự hỏi han của Đông Đông, nàng vẫn xoa gương mặt nhỏ bé mập mạp kia mà nói: "Không sao, đệ không làm gì sai cả."
Không phải chỉ ăn ngon trước mặt bọn họ thôi à?
Nói thì nói như thế, thật ra trong lòng Yến Thu Xuân không yên tâm.
Dựa theo nguyên tác, nàng đạt được ký ức của nguyên chủ. Khi về già hoàng đế không phải người tốt, ít nhiều gì khi biết mệnh của mình sắp kết thúc sẽ bắt đầu tùy ý làm bậy. Dù sao, cuối cùng hai chân giẫm một cái, người thu dọn cục diện rối loạn không phải ông ta. Mấy năm nay, hoàng đế càng tùy hứng hơn, kết cục của phế thái tử là một lời cảnh báo.