Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 308




Tiêu phủ.

Ngày tổ chức tiệc mừng thọ của Tiêu phu nhân, người Tiêu gia đã về đầy đủ.

Trầm Bình Nghiêm từ Trầm gia chạy đến từ sớm.

Yến Thu Xuân tới sớm nhưng không chạy tới trò chuyện với nhóm Trầm Bình Nghiêm, mà là đi vào viện từ trước đó nàng ở.

Hạ nhân trong phủ vô cùng thân thiện với nàng, cũng rất cung kính trước sau như một. Vì nàng cần nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp vội phái người đưa đến: "Hương Quân, đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ đợi người đến làm đấy. Người có muốn gọi Hứa ma ma tới giúp đỡ không?"

Tài nấu nướng của Hứa ma ma rất tốt, lại thêm được Yến Thu Xuân dạy làm tất cả món ăn, lúc này đã là đầu bếp chính trong bếp.

Yến Thu Xuân vội lắc đầu: "Không cần, giúp ta tìm bốn gã sai vặt khỏe mạnh là được rồi."

Người kia nghe lời rồi rời đi, chỉ chốc lát sau bốn gã sai vặt liền đi tới. Yến Thu Xuân đưa cho bọn họ mỗi người một cái chậu, trong chậu là trứng gà và một phần mỡ bò: "Dùng đũa quấy liên tục, một khắc đồng hồ thì thay một người, nhất định phải nhanh! Hôm nay làm xong, làm chăm chỉ đi, mỗi người một lượng bạc tiền thưởng."

Gã sai vặt khỏe mạnh đều có mặt ở ngoại viện, mỗi tháng chỉ được một lượng bạc, một ngày kiếm được một lượng bạc, bốn gã sai vặt liền trở nên kích động. Hai gã sai vặt thay phiên muốn nhanh chóng xông vào làm, sợ bị chủ tử hiểu lầm mình lười biếng.

Yến Thu Xuân cho bọn họ làm việc ở góc khuất, nàng không quan tâm.

Nàng đã là người có tiền hơn lúc trước, chi tiêu cũng hào phóng hơn, đương nhiên quan trọng là hôm nay phải làm rất nhiều việc!

Nàng định làm một chiếc bánh kem sáu tầng!

Bánh kem loại lớn này rất phiền phức, cho nên Yến Thu Xuân mới cần đến sớm để chuẩn bị.

Hơn nữa, quan trọng là bánh kem này không phải bánh kem bình thường, mà là bánh kem lạnh.

Đầu tháng bảy, mùa hè nắng gắt, buổi tối cũng vô cùng nóng bức. Lúc này ăn một miếng bánh kem lạnh buốt là một sự hưởng thụ cực hạn.

Yến Thu Xuân lau mồ hôi, vén tay áo lên rồi cũng bắt đầu làm việc.

Đầu tiên phải làm cốt bánh kem, phải làm nhiều cốt bánh, may mà lò nướng trong viện rất lớn nên có thể làm một cách nhanh chóng, cốt bánh kem dần được nướng chín.

Tiếp theo chính là ghép chúng lại với nhau. Có tầm một tháng chuẩn bị, tháp bánh kem sáu tầng đã được chuẩn bị xong. Vì thế, lúc này chỉ cần trét kem lạnh lên cốt bánh kem, thoa bơ, trang trí hoa quả, nhanh chóng làm xong tầng đầu tiên, cho người đưa vào hầm băng giữ lạnh.

Lặp đi lặp lại như thế cho đến khi làm xong bánh kem tầng thứ sáu nhỏ nhất.

Trong hầm băng, phải thắp nến mới nhìn thấy rõ, Thủy Mai trợn mắt: "Bánh kem này đẹp quá!"

Có trang trí thêm mứt hoa quả, có hoa quả tô điểm màu sắc, có bơ trắng, có đường viền tinh xảo. Quan trọng nhất là nó được xếp từ cao đến thấp, từng tầng to dần lên trông giống như chiếc tháp cao khoảng nửa người.

"Không phải chứ…?" Có thể làm được như thế, Yến Thu Xuân hơi tự đắc, vui mừng ngắm nhìn hồi lâu, lúc này mới dặn dò: "Thủy Mai, ngươi đứng ngoài hầm băng trông coi đi, nhất định phải canh thời gian lấy ra. Nhất định phải cẩn thận, lúc lấy phải lấy từng tầng một, không cần nóng vội."

"Vâng! Cô nương yên tâm." Thủy Mai lớn tiếng nói.

Nàng ấy được ủy thác cho trách nhiệm như vậy nên không thể đi ra khỏi hầm.

Nhưng lúc này sắc trời đã muộn, ráng chiều nhuộm đỏ mảng lớn bầu trời tạo thành một kính lọc thiên nhiên. Vào lúc này, quản sự phụ trách chiêu đãi khách trong phủ cũng vội đi đến: "Hương Quân, sắp đến giờ rồi, người có thể chuẩn bị ra ngoài ngồi rồi!"

Yến Thu Xuân đáp lời, vội rửa mặt, búi tóc, lần này đeo thêm mấy món đồ trang sức, thêm một chiếc vòng tay phỉ thuý rồi mới đi ra ngoài.

Lúc này, ở ngoại viện vô cùng náo nhiệt.

Một đống khách mặc trang phục cao quý đi đến, không ít người tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng gặp còn chào hỏi nhau.

Yến Thu Xuân được nha hoàn dẫn đến, ngồi ở chỗ gần phía trước. Người ngồi bàn này đều là những người thân của gia tộc họ Tiêu, nhưng vì phân phòng nên ngày lễ tết hỉ sự mới đến tụ họp.

Bên bàn nàng ngồi có hai bà cụ đã lớn tuổi, bà lão cười hiền lành với nàng, chào một tiếng, nhưng vì không quen nên không trò chuyện gì cả.

Chỉ là không bao lâu sau, Yến Thu Xuân cảm giác có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, loáng thoáng còn nghe được âm thanh mập mờ bàn tán về nàng: "Đây chính là thiếu phu nhân tương lai của Tiêu gia à?"

"Nghe nói là cô nhi, Tiêu gia nghĩ sao thế?"

"Nhà bọn họ luôn không để ý đến dòng dõi, ngoại trừ lão đại lão tam, có ai được gả cao đâu chứ?"

"Vậy cũng không đến mức tìm một cô nương mồ côi chứ? Hơn nữa còn làm thê tử của lão Lục, sau này lão Lục sẽ thừa kế Tiêu gia..."

Yến Thu Xuân nghe vậy thì không kiên nhẫn được nữa, nàng quay đầu lại, quả nhiên có rất nhiều người đang nhìn nàng, nam hay nữ, già trẻ có cả, nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt kì lạ.

Tất cả mọi người đều giữ thể diện, khẽ bàn tán, không nói những lời làm mất mặt người khác. Vì thế khi thấy nàng nhìn qua, ai cũng nở nụ cười thân thiện.