Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 3




Cũng may ông trời vẫn cho Yến Thu Xuân đường sống, đi tới nơi bán rau, không quá mấy bước, nàng đã nhìn thấy thứ mình muốn.

Cua mua một ít, cá mua một ít, tôm sông mua thêm một ít nữa, cuối cùng thật may khi phát hiện có chút ngao, không nhiều lắm, nhưng có còn hơn không.

Yến Thu Xuân mua tất, trên đường còn cố ý đến hiệu thuốc và mấy cửa hàng khác, mua chút quế, lá thơm các loại rồi hưng phấn trở về, lấy chút bạc, mượn phòng bếp dịch trạm.

Anan

Nhà bếp dịch trạm được chia thành nhà bếp lớn và bếp nhỏ, khách ở đây đều là quan to hiển quý, bếp nhỏ thường xuyên được yêu cầu, nguyên liệu như dầu muối, giấm gừng nơi này đều có.

Hơn nữa với nguyên liệu Yến Thu Xuân mua, làm cua cay là không thành vấn đề.

Tuy nhiên trước đó, những thứ này vẫn phải xử lý một chút.

Cua phải rửa sạch, tôm phải mổ bụng, ngao không thể ăn, phải đợi nó phun cát, trước tiên đặt sang một bên, cá cũng không thích hợp để ở đây, Yến Thu Xuân vừa rửa sạch vừa suy nghĩ.

Triều đại này cũng không có khoai tây và khoai lang, nhưng nếu không có chút thức ăn chính, thì hương vị có quá mức mặn cay hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Yến Thu Xuân bỗng nhiên nghĩ đến món giò hoa om Đông Bắc.

Xác định những gì nàng muốn, nàng lập tức chuẩn bị để bắt đầu một cách có trật tự.

Xử lý tôm cua xong thì rửa sạch tay và mì.

Chờ mì thành sợi, trong quá trình lên men, nàng bắt đầu nấu ăn, bước đầu tiên là đun sôi chảo dầu.

May là kiếp trước nàng ở nông thôn, bếp đất vẫn được dùng, bằng không hiện tại sẽ như gà mờ. Đốt lửa thành công, chờ nồi nóng lên, đổ dầu vào, từ mép nồi sắt lớn đã rửa sạch đổ xuống, lập tức trong nồi dầu trơn trượt bóng loáng, nhìn vô cùng thoải mái.

Chờ dầu nóng, thân cua đã cắt làm hai nửa bị gắp lên, lần lượt phủ bột mì từng phần, nhanh chóng thả vào chảo dầu, nhất thời âm thanh "xì xèo..." vang lên trong phòng bếp.

Trong nồi nhìn bóng dầu b.ắ.n ra bốn phía, nhưng Yến Thu Xuân sớm đã quen với cảnh tượng này, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngây thơ lúc này là một vẻ trầm tĩnh, động tác tay thành thạo, chờ khi bỏ hết cua vào trong đó, vỏ cua đỏ lên, thì vớt ra, một lần nữa đổi dầu.

Lúc này chờ dầu nóng, những thứ đầu tiên được cho vào chính là thực phẩm, hạt tiêu, quế, lá thơm, muối các loại nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn từ sớm.

Những thứ này đều là hương vị rất nặng mùi, lúc này bị chiên lên, mùi hương kia tỏa ra mạnh mẽ, thân thể Yến Thu Xuân còn chưa quen với mùi hăng mũi như vậy, sắc mặt đều thay đổi, cũng may nàng kịp thời đổ cua vào trong nồi xào, mùi vị kia nhất thời bị cua đè lại không ít.

Nhưng cứ như vậy, cửa phòng bếp nhỏ vang ra tiếng hắt hơi dồn dập rõ ràng.

"Hắt xì hơi hắt..."



Hắt hơi liên tiếp, người nọ nhìn rất không thích ứng.

Yến Thu Xuân kinh ngạc nhìn lại.

Không cẩn thận bị phát hiện, khuôn mặt thanh tú của Diêm Hướng có chút xấu hổ hiện lên, ngượng ngùng cười nói: "Yến cô nương, ta chỉ là đi ngang qua nhìn một chút, sao lại có mùi nặng như vậy chứ? Ngươi đang làm gì thế?”

Yến Thu Xuân cười nói: "Làm đồ ăn, đợi lát nữa xong, Diêm đại nhân cũng nếm thử đi?”

"Vậy được rồi, đa tạ, hay là ta giúp ngươi làm chút gì?" Diêm Hướng lập tức thuận thế tiến vào phòng bếp, nhiệt tình hỏi.

Yến Thu Xuân cũng không kháng cự, chỉ vào bếp trước mặt: "Có thể đốt lửa không?”

"Được! Ngươi nói muốn lửa to hay là lửa nhỏ, bảo đảm với ngươi sẽ đốt thật tốt!" Diêm Hướng lớn tiếng nói, ngồi xuống.

Yến Thu Xuân thật sự bắt đầu chỉ huy hắn đốt lửa.

Diêm Hướng cũng không tỏ ra kiêu ngạo kiểu cách nhà quan, nhìn rất thoải mái, chỉ là lúc Yến Thu Xuân không chú ý tới, hắn nhìn trộm động tác của nàng, trong mắt kia, cũng không phải là tò mò, mà là... cảnh giác.

Vừa rồi đương nhiên không phải hắn cố ý đi ngang qua phòng bếp nhỏ, bên này cũng không phải là nơi có thể đi ngang qua.

Hắn chỉ đơn thuần sợ cô nương này có thân phận đặc thù gì, cho nên tò mò đi theo xem một chút, dù sao ngay từ đầu hắn cho rằng nàng muốn ăn tôm cá tươi, ai ngờ mùi vì kia có chút nặng, từ xa đã ngửi thấy mùi kỳ quái, hắn lập tức tới xem xét trước tiên, kết quả vừa tới gần, không khống chế được bị hắt hơi, dẫn đến việc bản thân sớm bị bại lộ.

Cũng may đối phương không nhận ra hắn tới làm gì.

Diêm Hướng cố gắng trừng đôi mắt nhìn, trong mắt tràn đầy kỳ quái, rốt cuộc cô nương này đang làm gì? Hấp không phải là cách chính để làm hải sản sao? Nghe nói món cua hấp kia, bệ hạ trong cung cũng thích ăn, rất tươi!

Ngược lại nàng làm ra mùi vị hăng mũi như vậy, đó không phải là đè mùi vị tươi ngon xuống sao?

Ngay khi Diêm Hướng kinh nghi buồn bực, bỗng nhiên phát hiện mùi vị hăng mũi kia dần dần bắt đầu chuyển biến.

Từ cay đơn thuần đến hăng mũi, về sau có thêm một chút hương thơm khiến người ta thèm ăn, sau đó, mùi hương kia càng ngày càng nồng đậm, còn xen lẫn mùi tanh nhàn nhạt.

Chỉ là rất nhanh, theo một muỗng nước đổ vào, nắp nồi đậy lại, mùi hương kia cũng theo đó biến mất, trong lòng Diêm Hướng vẫn có chút mất mát.

Sao lại biến mất rồi?

Mùi hương đó, thật dễ ngửi!