Sau khi ăn một miếng to, miếng trứng liền thiếu đi một chỗ, lộ ra cơm trộn tương phía dưới, lúc này có thể thay muỗng, cơm màu tương trên muỗng màu trắng ngọc, khiến cơm càng có vẻ ngon hơn.
Ăn một miếng, Tiêu Hoài Khang lại phát hiện không chỉ riêng cơm, còn có nấm viên mềm mại, một chút thịt vụn, kết hợp cùng nhau, đúng thật là hoàn toàn không cần đồ ăn.
Hương vị giữa cơm trộn và cơm chiên có sự khác biệt lớn, cơm chiên chủ yếu là hạt cơm rời, thêm nhiều nguyên liệu để tăng cảm giác ngon miệng.
Một miếng cơm, thêm một miếng trứng, khiến người ta chưa cảm hết được vị, chén đã thấy đáy rồi.
Tiêu Hoài Khang ăn xong đầu tiên, chén của Yến Thu Xuân còn hơn một nửa, thoáng nhìn nam tử đối diện đã ngừng đũa, nàng dừng lại động tác ăn cơm, hỏi: “Thiếu gia có muốn ăn thêm một chén nữa không?”
“Không cần, ta đã ăn no tám phần rồi, đủ rồi.” Tiêu Hoài Khang lắc đầu.
Yến Thu Xuân thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm chiên.
Ai da!
Chiên trứng cũng rất ngon, thêm một miếng nữa.
Hơi thiếu thịt vụn, lần sau làm nhiều một chút, và…
Một lúc lâu mới ăn xong, bụng Yến Thu Xuân đã hơi căng, vừa ngẩng mặt lên liền thấy mọi người đều đang nhìn mình, nàng ngượng ngùng cười cười: “Ta ăn cơm có hơi chậm, khiến mọi người chê cười rồi.”
Tạ Thanh Vân cười tủm tỉm nói: “Nhìn A Xuân dùng bữa, ta còn ăn được nhiều hơn đó.”
Tiêu Hoài Khang gật đầu theo, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, ít nhất khi ăn ở chỗ của nàng, hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái, không hề có cảm giác như người ngoài.
Yến Thu Xuân gương mặt ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, đưa trà cho mọi người, rồi mới hỏi đến chuyện phố mỹ thực.
Trọng điểm là, sao có thể giải quyết nhanh gọn như vậy được?
Tiêu Hoài Khang nói: “Chuyển một số cửa hàng có hương vị không tồi nhưng vị trí địa lý không tốt dời tới đây, cộng thêm một số cửa hàng chúng ta đã chuẩn bị sẵn, gần như là đủ. Sau này nếu kiếm tiền, thì cứ tiếp tục nhân ra như vậy."
Cũng đúng!
Đợi thu hút được khách rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu tiền, nàng gật gật đầu: “Vậy……”
*
Bên này đang hưng phấn thương nghị chuyện phố mỹ thực.
Bên kia lại đang tức giận.
Quý phu nhân yêu kiều sang trọng trực tiếp ném chiếc bình quý xuống đất, giọng nói đầy địch ý: "Làm càn! Ai cho phép con đưa đứa bé đó đi?"
Quý phi giận dữ, toàn bộ cung nhân đều sợ tới mức phát run, sợ vị nương nương này không cao hứng, kéo toàn bộ cung nhân ra ngoài đánh.
Chỉ có một thiếu niên vững vàng đứng trong điện, nhìn thẳng nữ tử trước mắt, cánh môi xinh đẹp mím chặt, đôi mắt đào hoa tràn đầy quật cường, đối mặt với mẫu thân đang tức giận, hắn cũng chỉ gằn từng chữ: “Nhi thần có suy nghĩ của mình, làm thúc thúc, giúp cháu trai có một con đường tốt sau này, vốn là đạo lý thường tình.”
“Thúc thúc?” Quý phi tức đến bật cười, một đôi đôi mắt đẹp âm u nói: “Cho nên đây là trách ta khiến các con huynh đệ tương tàn?”
“Nhi thần không dám.” Thuận Vương rũ mi mắt nói.
Lục quý phi bước nhanh đến trước mặt giương tay muốn tát hắn một phát.
Chỉ là sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh thuần tuấn tú kia vài lần, bà ta liền cay đắng bỏ tay xuống, nhưng mới bỏ được nửa đường, bà ta vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, vặn mạnh một cái, lạnh giọng nói: “Chu Trạch Lăng đã ra ngoài, có phải khiến con tìm được chỗ dựa không? Ta nói cho con biết, độc trên người hắn, không phải do một mình ta động thủ, Tam ca, Lục đệ của con đều nhúng tay vào, các con cũng là huynh đệ ruột thịt mà, có đúng không?”
Thuận Vương kêu lên một tiếng, chịu đựng không rên rỉ câu nào, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, gân xanh trên thái dương cũng bắt đầu lộ ra.
Lúc này Lục quý phi mới buông tay, giọng căm hận nói: “Nhớ kỹ, Xương Vương không đáng tin cậy, hắn chế.t chắc rồi, cho dù hiện tại không chế.t, về sau cũng sẽ chế.t!”
Thuận Vương nhắm chặt mắt, không nhìn nữ nhân dữ tợn trước mắt nữa.
Bà quá u mê rồi.
Chỉ vì cái ngôi vị hoàng đế này.
Không, nên nói là vì quyền lực thì đúng hơn.
Anan
Lục quý phi chán ghét vẻ mặt của hắn, ghét bỏ đẩy ra, trở lại trường kỷ, đôi mắt híp lại: “Con chán ghét ta? Con chán ghét người vất vả mang thai mười tháng sinh ra con? Lục Trạch Cẩm, sao con dám đối xử với ta như vậy? Con có biết ta vì giữ được con, đã khổ sở thế nào không? Bị biết bao nhiêu người khi dễ? Nếu không phải do ta, con sớm đã là một bãi bùn lầy rồi! Con có tư cách chán ghét ta?”
Thuận Vương bất đắc dĩ mở to mắt, thiếu niên mười sáu tuổi, đôi mắt lại tràn đầy phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nhi thần không có.”
Ai cũng có thể chán ghét nữ tử trước mắt này, chỉ có hắn là không thể.
Vì bảo vệ hắn, Lục quý phi đã rất vất vả, lúc ấy Lục quý phi tuy rằng là sủng phi, nhưng có lẽ bởi vì độc sủng, Thái Hậu không thích nàng, những phi tử khác cũng ghen ghét nàng, triều thần càng cho rằng bà ta là yêu phi.
Có thể tưởng tượng được bà ta đã trải qua bao nhiêu âm mưu mới có thể sinh ra đứa con trai này một cách an toàn, rồi nuôi nấng đến hiện giờ.