Tiêu Bình Thịnh tránh ở ngoài cửa nhà chính, nghe tình huống bên trong, sắc mặt tối đen, đôi bàn tay to nắm chặt đến mức ẩn ẩn run rẩy, khi nghe được câu cuối cùng, bên trong truyền đến âm thanh nhẹ nhàng, “bốp bốp bốp” giống như âm thanh dùng tay tát vào mặt.
Không phải cố ý dùng sức, nhưng tiết tấu này lại mang theo một loại cảm giác miệt thị.
Tiêu Bình Thịnh hoàn toàn không dám tưởng tượng, rõ ràng trước đó khi trở về Tiêu gia, mợ vẫn đối xử hòa ái với cậu, sao bây giờ lại nói chuyện như vậy với nương cậu, sự cam chịu trong đầu lạch cạch bị chặt đứt.
Cậu không cam chịu nữa, trực tiếp đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Người trong phòng mặt hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại, đặc biệt là nữ tử đang nói nói chuyện, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Bình Thịnh, nàng ta theo bản năng nhìn về phía sau cậu, không phát hiện những người khác mới an tâm, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Bình Thịnh đã trở lại rồi à?”
Tiêu Bình Thịnh cũng không hé răng, đôi mắt hổ phách thấy mẫu thân mình không bị thương, nhưng xác thật nương vừa mới bị nữ nhân này tát mấy bạt tai, liền gắt gao trừng mắt với người trước mặt, hô hấp dồn dập, tựa như một con nghé con đang tức giận.
“Bình Thịnh!” Tống Minh Đường trầm giọng nhắc nhở.
Tiêu Bình Thịnh không dịu lại chút nào, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng.
Liễu thị bị dọa lui về phía sau hai bước, thiếu niên trước mặt này tuy rằng mới mười hai tuổi, nhưng đã cao hơn nàng ta một tấc, còn rèn luyện được vóc dáng cường tráng, đối mặt với cậu, phảng phất như thể một quyền của cậu đã có thể đánh nàng ta đến hộc máu.
Liễu thị kéo kéo khóe miệng: “Bình Thịnh, mợ đi về trước.”
Nói xong cũng không kịp cáo biệt, mang theo nha hoàn bà nhanh chóng rời khỏi, chỉ là lúc gần đi còn không quên nhìn Tống Minh Đường, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
Nàng ta vội vàng đi, Tiêu Bình Thịnh mới quay đầu nhìn về phía mẫu thân của mình ngồi ở ghế trên không nói một lời: “…Nương!”
Tống Minh Đường quay mặt đi, không muốn hé răng.
Tiêu Bình Thịnh tức giận đến dậm chân: “Con muốn nói chuyện này cho nãi nãi!”
Cậu xoay người muốn chạy.
Tống Minh Đường lúc này lại ngữ khí dồn dập gọi cậu lại: “Không được đi!”
Tiêu Bình Thịnh đang nện bước cứng đờ, thật đúng là không dám động, nhưng lại cảm thấy ủy khuất, vì sao lại không được đi? Cậu không hiểu, bởi vậy ủy khuất đến mức đôi mắt đỏ hồng.
Tống Minh Đường thở dài một tiếng: “Tiêu gia hiện giờ phong vũ phiêu diêu, gần đây Xương Vương điện hạ phục khởi nhìn thì có vẻ tốt, nhưng trì hoãn 5 năm, ai cũng không thể bảo đảm Tiêu gia chọn bến thuyền này có ổn hay không, đặc biệt là bệ hạ… Bình Thịnh, con không hiểu, có người tâm địa xấu xa, hắn muốn Tiêu gia làm một cây đao, thời điểm cần dùng thử tùy thời xuất ra, thời điểm không cần thì nhất định phải trì độn, nếu không hắn sẽ không an tâm, hiện tại hắn không cần, cho nên cây đao cũng không thể yên ổn, nương chỉ nhẫn nhịn nhất thời, chờ bọn họ biết lời nói của nương ở Tiêu gia không là gì hết, bọn họ sẽ tự động rút lui…”
Anan
Trên thực tế tình huống bây giờ ít nhất đã có chuyển biến tốt đẹp, nếu Xương Vương không phất lên lần nữa, thì nơi nào cũng có địch nhân của Tiêu gia, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị gán tội thông đồng với địch bán nước, như vậy tất cả đều tan tành.
Vì tự bảo vệ mình, nàng ta cần vì hài tử của mình mà tìm kiếm một con đường sống, Tống gia tuy rằng cánh cửa không cao, nhưng cũng bởi vậy mà an toàn, chỉ cần nàng ta ở Tiêu gia, Tiêu Bình Thịnh ở Tiêu gia không có quyền lên tiếng, thì sẽ không ai sẽ để ý tới Tống gia.
Nàng ta liền có thể cùng nhi tử yên ổn sinh hoạt.
Chỉ là quả thật phải xin lỗi người Tiêu gia thôi.
Nhưng Tiêu Bình Thịnh không hiểu, cậu tuổi trẻ khí thịnh, dù cho có lúc ở Tống gia, nhưng cậu vẫn ở Tiêu gia nhiều hơn, một thân võ nghệ đều là do đại bá và tiểu thúc thúc dạy dỗ, cậu nói: “Con không sợ! Nương, con là người Tiêu gia, con phải cùng Tiêu gia đồng sinh cộng tử!”
“Nhưng nương sợ!” Tống Minh Đường đột nhiên lớn tiếng nói, mặt trầm như nước: “Nương nói không được đi là không được! Con yên tâm, nếu sau nguy cơ lần này mà Tiêu gia vẫn có thể sống lại, con vẫn là có thể trở về Tiêu gia, bọn họ sẽ không thể nào không nhận con.”
Tiêu Bình Thịnh méo miệng, bị rống đến ủy khuất cực kỳ, nhưng nhìn bộ dáng của nương, cậu vẫn có chút khiếp đảm, oán hận niết chặt túi giấy mang cho nương trong lòng ngực, chạy đi ra ngoài.
“Này…” Tống Minh Đường sốt ruột, chỉ là lần này, nàng ta không gọi cậu lại.
Nhưng nàng ta không nóng nảy.
Tống Minh Đường hiểu nhi tử của mình, tính tình thành thật, vừa rồi không phản bác, tức là đã nghe lời, sẽ không đi cáo trạng.
Nàng ta hít sâu một hơi, nhìn đồ vật trong lồng ngực, miệng túi vừa mở ra, vị thơm ngọt đã phát tán trong không khí, nàng ta cầm lấy một con hổ con, cái miệng nhỏ cắn một chút, rất ngọt, làm đôi mắt chua xót của nàng ta đều được giảm bớt.