Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 165




Sau khi nhận được sự đồng ý, ba đứa trẻ không đợi được mà ngay lập tức chìa tay ra.

Lúc này bọn chúng mới biết chiếc que xiên này dùng để làm gì.

Làm như thế này không sợ bỏng chút nào, vì que cũng đã nguội rồi, ngoại trừ việc lúc chạm vào que có chút dầu mỡ thì không còn điểm nào đáng lo, miếng thịt nằm vừa vặn ở ngay giữa cây tăm, mấy đứa nhỏ chỉ cần hé miệng là đã ăn được.

Cả thịt gà và thịt bò đều có vị cay, còn thịt dê thì thanh đạm hơn chút.

Đông Đông thích ăn cay nhất nên không chần chừ mà lập tức chọn thịt bò.

So với các loại thịt khác, thớ thịt của thịt bò dày hơn nhiều, kết cấu như vậy khó mà đạt được độ mềm, nhưng do được chiên ngập dầu nên lớp ngoài có hơi giòn, bên trong lại vẫn còn hơi tái, khi ăn vẫn có thể cảm nhận được độ mềm vừa phải.

Cắn một miếng, vị cay nóng tê tê đầy hấp dẫn ở đầu lưỡi tản ra trong khoang miệng, kết hợp với mùi thơm của hạt mè, các loại gia vị và độ giòn ngon của thịt, Đông Đông hít một hơi thật sâu, chảy hết cả nước miếng, lại ăn tiếp miếng nữa.

Uyển Nhi thì chọn thịt gà, cô bé thích nhất là đùi gà và cánh gà, miễn là thịt gà thì có là gì cô bé cũng thích, cắn vào một miếng, cô bé không giấu được vẻ vui sướng mà cong cong khóe môi: “Thịt gà ngon quá ạ.”

Chỉ là hương vị này so với khả năng ăn cay của cô bé có chút hơi quá sức. Nhưng thịt gà vốn đã mềm sẵn, cũng không cần phải nấu nướng quá lâu, phần ngoài da vàng giòn còn bên trong thì mềm ẩm thấm đẫm gia vị.

Thịt vừa nấu chín vào miệng đã muốn tan, cô bé ăn liên tục ba miếng thịt rồi mới nhai nuốt, trong miệng đọng lại vị cay rát của gia vị ướp thịt.

Mà bên này Tiêu Bình Thịnh lại đang ăn thịt dê một cách say sưa.

Thịt dê thông thường sẽ có mùi hơi khó ngửi, khác hẳn với hai loại thịt kia, vì vậy với nhiều người, thịt dê thường ít khi được ưu ái, nhưng dù thế vẫn không ảnh hưởng đến hương vị tuyệt hảo của miếng thịt.

Thịt được cắt mỏng đã làm giảm bớt đi một phần mùi hôi, vào miệng mềm mại dễ nhai, loại thịt này mềm hơn thịt bò, lại nhiều nước hơn thịt gà, ăn xong sẽ còn đọng lại chút mùi hương đặc trưng, nhưng ngần đó chưa đủ để khiến cậu từ bỏ niềm yêu thích với thịt dê.

A Hoàn chờ Nam Kỳ thử độc xong, nhanh chóng lấy một cây thịt xiên bỏ vào trong miệng, dùng sức cắn một cái, cả xiên thịt đều đã nằm gọn gẽ trong miệng, A Hoàn liền thở ra một hơi tràn đầy thỏa mãn.

Yến Thu Xuân vừa mới ăn xong thịt gà, định đứng dậy để lấy thêm thịt dê, thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mấy xiên thịt của mình, nàng liền nhắc nhở: “Nếm thử mấy món khác đi, đều rất ngon đó.”

Bốn đứa trẻ gật đầu lia lịa, sau đó liền lập tức đổi đĩa thức ăn của mình với người khác.

Sau khi bọn nhỏ đều đã nếm thử hết các món, Yến Thu Xuân đột nhiên đứng dậy, nhờ Thủy Mai đem ba đĩa thức ăn của bọn nhóc… cầm đi.

Bọn nhỏ: “???”

“A Xuân tỷ tỷ” - Đông Đông lo lắng.



Uyển Nhi rất ngoan, sẽ không mở miệng đòi hỏi, nhưng cô bé lại sẽ dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vào người ta, khiến ai cũng không kìm được mà mềm lòng.

Tiêu Bình Thịnh lớn hơn nên không giỏi làm nũng như muội muội nhà mình, nhưng trong ánh mắt của cậu lại vẫn mang theo vẻ đáng thương.

A Hoàn bày ra dáng vẻ kinh ngạc, ngay sau đó đã bình tĩnh l.i.ế.m liếm môi.

Yến Thu Xuân cười nói: “Buổi trưa mấy đứa đã ăn nhiều thịt rồi, giờ chỉ cần nếm thử vị là được, nếu mà lại ăn nữa thì sẽ khó tiêu hóa đó.”

“A…”

Mấy đứa trẻ tiếc nuối than vãn.

Thật tốt là bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, mặc dù có hơi buồn nhưng cũng không năn nỉ đòi thêm nữa.

Yến Thu Xuân xoa đầu từng người một, yêu cầu Thủy Mai làm cho bọn chúng một chút canh rau để nguôi giận cũng như hỗ trợ tiêu hóa, sau đó bảo bà vú chia thịt vào túi giấy thấm dầu rồi đưa chúng cho Nam Kỳ.

Cái này là cho A Hoàn.

Ba người bọn Đông Đông đều đặt ánh mắt hâm mộ lên phần thịt kia.

Thật hạnh phúc.

Anan

Rõ ràng là chỉ có một người vậy mà lại có thể được tận ba phần thịt!

Đây là mặt tốt của việc không đi cùng đó hả?

Nén lại cảm giác tràn đầy hâm mộ trong lòng, Đông Đông xòe bàn tay ra đếm, có vẻ như khi Bình Nghiêm ca ca rời đi, A Xuân tỷ tỷ đã cho ca rất nhiều đồ ăn, khi mẫu thân cùng thúc thúc rời đi, A Xuân tỷ tỷ cũng cho gửi tặng hai người rất nhiều, ngoài thịt khô còn có nhiều thứ khác nữa, tỷ ấy thậm chí không thèm chia phần cho Đông Đông.

Bây giờ đến là đến A Hoàn.

Ngay khi cậu bé đang mải bận tâm đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, A Hoàn nhân lúc người lớn không để ý đã ghé vào tai cậu cười, thì thầm: "Tối nay đến chỗ của ta, ta sẽ lén cho đệ ăn cùng."

Đông Đông: "!!!"

Thấy cậu bé vui vẻ như vậy, A Hoàn cũng rất hài lòng, đây là lần đầu tiên cậu ta được người khác ghen tị, thật muốn cho Đông Đông ăn hết, nhưng nghĩ đến lời A Xuân tỷ tỷ nói, cậu ta lại nói thêm: “Không được ăn quá nhiều, nếu không dạ dày sẽ thấy khó chịu."

Đông Đông gật đầu lia lịa, che miệng vì quá phấn khích.