Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 155




Vẫn luôn cố gắng kìm nén con người thật của mình, vậy mà lúc này, mọi thứ đều bị bại lộ, miệng cậu ta không ngừng ăn xiên thịt cừu đã nguội, chẳng màng đến hình tượng, chẳng mấy chốc mặt cũng bị bẩn.

Khi cậu ta ăn thịt cừu còn nóng hổi, cậu nhóc cắn hết miếng này đến miếng khác, ánh sáng trong mắt cậu dường như ngày càng sáng hơn.

Ăn ngon thật!

Có vẻ như xiên thịt này bị cậu ta cắn sắp gãy, vì có một lần cậu ta cắn rất mạnh, khi ăn đến miếng thịt cuối cùng, đầu que đã bị cậu ta cắn nát.

Chu Chiêu Hoàn càng ăn càng ngon, ánh mắt càng thêm ngạc nhiên, cậu ta không thể tin được mình có thể làm ra món ăn ngon như vậy!

Tất nhiên, tất cả đều nhờ công của A Xuân tỷ tỷ chế biến, nhưng như vậy cậu ta cũng rất hài lòng và hạnh phúc theo cách này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không lo lắng như trước nữa.

Khi nàng ấy nướng xong thịt cừu của mình, Tạ Thanh Vân hô to: “Thịt của ta cũng nướng xong rồi, mọi người mau ăn đi!”

Yến Thu Xuân cũng nhanh chóng chọn một miếng, thịt lợn không mềm như vậy, nhưng dai hơn. Gia vị Tạ Thanh Vân ướp không đậm như của nàng, nhưng vừa vặn thịt lợn không cần dùng nhiều gia vị, vẫn có vị mặn mà cũng rất ngon.

Nàng liền nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, hay là tỷ nướng một ít thịt ba chỉ đi, món này siêu ngon!”

Anan

“Được!” Tạ Thanh Vân vô cùng hào hứng tiếp tục nướng.

Nàng ấy không biết nấu ăn, nhưng nướng thịt vẫn rất đơn giản, chỉ cần khống chế nhiệt tốt là được, trong lòng nàng ấy có cảm giác thành tựu nên không muốn dừng lại, quay đầu lại liền thấy trượng phu cũng đang ăn ngon lành, nàng ấy càng cười càng vui vẻ hơn: “Còn muốn ăn thêm gì?”

Yến Thu Xuân còn tưởng rằng nàng ấy đang hỏi mình, vốn định trả lời, lại thấy nàng ấy đang nhìn nam tử bên kia, nàng liền im bặt.

Tiêu Hoài Khang mỉm cười, nói: “Gì cũng được, đồ nàng nướng đều rất ngon.”

“Chỉ giỏi nịnh ta!” Tạ Thanh Vân vờ mắng, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng ấy rất vui, nàng ấy liền nướng mấy bắp ngô. Sức khỏe trượng phu nàng ấy không tốt, vì vậy hắn không ăn được những món có vị quá đậm, nàng ấy vẫn nên làm ít thức ăn chay.

Yến Thu Xuân lắc đầu, không ngờ vừa ăn thịt nướng còn có thể ăn thêm cả cẩu lương, lúc này nàng tức cắn một miếng thịt to, đột nhiên Uyển Nhi kêu lên: “A Xuân tỷ tỷ, cánh gà cháy rồi!”

Yến Thu Xuân cả kinh, xiên thịt trong tay suýt nữa rơi xuống, nàng vội gắp chân gà ra.

Vừa nhấc lên đã thấy cháy khét một mảng.



Cũng may không bị cháy nhiều quá.

Phần nàng dùng chính là phần giữa của cánh gà, hai bên đều có lớp da dày, muốn nướng thật ngon, phải nướng lớp da này vừa vàng vừa giòn, nếu không, khi bọn họ ăn sẽ rất béo và ngấy.

Yến Thu Xuân lại lật cánh gà, nàng bảo Thủy Mai đưa nàng con dao, sau đó nàng cắt lên cánh gà hai nhát, lộ ra phần thịt ở giữa cánh gà, nhìn nó, sau đó đáp lại ánh mắt mong đợi của mọi người: “Chờ thêm chút nữa.”

Nướng cánh gà mất nhiều thời gian hơn.

“Ai...” Đông Đông thở dài một hơi, lại cắn một miếng thịt cừu to.

A!

Thật sự rất ngon!

Cho đến khi mọi người đều đã ăn xong xiên nướng trong tay, xiên thịt mới nướng vẫn chưa chín, Yến Thu Xuân mới chắc chắn rằng cánh gà đã chín hẳn rồi, nàng chia cánh gà cho đám nhóc, mỗi đứa một cái, mỗi người lớn hai cái, bản thân mình cũng người lớn, vì vậy nàng cũng có hai cái.

Thật ra nàng chính là người tùy hứng như vậy!

Tạ Thanh Vân cũng đặt thịt nướng trước mặt xuống, tạm thời giao cho Thủy Mai và Hứa ma ma xử lí, cách một lớp giấy dầu, những ngón tay trắng nõn của nàng ấy nhận lấy cánh gà, làn môi như cánh hoa hơi cong lên, miệng nhỏ nhẹ nhàng cắn xuống.

Nàng ấy đã từng nếm qua vô số món ngon mà Yến Thu Xuân từng làm, có rất nhiều món làm từ cánh gà, nàng ấy cũng ăn không ít, ban đầu là cánh gà sốt mật ong, sau đó là cánh gà cay đều, mỗi món đều có vị khác nhau, nhưng cánh gà này lại có vị khác!

Những cánh gà tươi ngon nhất được nướng trên than hoa và rắc nhiều gia vị, hương vị có phần giống thịt cừu nhưng lại khác hoàn toàn, so với nước thịt cừu đậm đà, vị của cánh gà cũng mềm mại, mà ít béo hơn.

Phần mỡ trên lớp da bên ngoài đã sớm bị nướng chảy hết, da trở nên vàng và giòn, hoàn toàn không có mỡ, cắn vào mới biết phần thịt bên trong rất mềm.

Đùi và cánh của gà là phần có nhiều cơ nhất, hương vị cũng ngon nhất, cắn một miếng, miệng mùi thơm của thịt liền lan tỏa trong khoang miệng, không hề có gia vị mà lại có vị ngon hơn hẳn của thịt gà.

Thịt không quá ngọt, nhưng lại rất mềm! Cắn một miếng, miếng thịt như trôi tuột xuống cổ họng nàng.

Một từ thôi: mềm!

Chu Chiêu Hoàn cũng vậy, cậu ta thích đồ ăn ngon, với cậu ta, mỗi bữa đều được ăn no nê chính là một loại hạnh phúc, càng chưa nói đến đồ ăn ngon đến vẫy, cho nên đến cuối bữa ăn, dù chỉ còn một chút thịt trên xương cậu ta cũng không nỡ bỏ sót, ăn xong còn l.i.ế.m môi, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Yến Thu Xuân.