Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 153




Bởi vậy, trước khi đi, nàng đã thu dọn rất nhiều đồ đạc, vì có nhiều người nên nàng mang theo rất nhiều loại gia vị, ngoại trừ gia vị còn có một cái giá hình chữ nhật rất lớn.

Ở thời đại này, tất cả mọi người đều thức dậy rất sớm, chờ thu dọn đồ đạc nửa ngày xong, khi mọi người xuất phát vẫn chưa đến giờ Thìn.

Khi bọn họ đến nơi thôn trang, chờ Diêu quản gia ra nghênh đón, cũng mới chỉ đến giờ Tỵ một khắc.

Thời gian còn sớm, vẫn còn có thể làm rất nhiều việc.

Yến Thu Xuân rất thành thạo, nàng liền dẫn thẳng bốn đứa trẻ, bàn tay bé nhỏ vung lên tựa như đại tướng quân dẫn binh đánh giặc: “Đi, chúng ta đến trù phòng!”

Khi nàng ra lệnh, không ai trong số đám trẻ không chịu nghe lời.

Đông Đông lại càng vui mừng, cậu bé liên tục nhảy nhót bên cạnh nàng, hỏi: “A Xuân tỷ tỷ, hôm nay chúng ta ăn gì?”

Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: “Ăn thịt nướng!”

Thịt nướng?

Đông Đông vô thức nghĩ đến thịt nướng trong lò và thịt nướng trên bàn, nhưng tại sao bây giờ lại đi làm thịt nướng?

Dù sao chỉ cần vào trù phòng, bọn họ sẽ biết ngay thôi.

Yến Thu Xuân lấy ra một chiếc xiên sắt và nói: "Nhiệm vụ của mấy đứa là xiên thịt, xiên nhiều thì ăn nhiều, xiên ít thì ăn ít, hôm nay ăn nhiều hay ít đều do mấy đứa tự quyết định.”

Đám trẻ: “?”

Những người khác ở trù phòng đã bắt đầu chế biến gà, vịt, cá, thịt bò,... Dù là nguyên liệu gì, chỉ cần bọn họ muốn đều có thể lấy ra chế biến. Để thể hiện sự thể hiện sự nhiệt tình của mình, Diêu quản gia còn sai người đi giế.t một con cừu, sau đó đem thịt cừu tươi đến.

Yến Thu Xuân rất ngạc nhiên, nàng vốn nghĩ ở đây chỉ có thịt lợn, gà, vịt, cá, thịt bò, không ngờ ở thôn trang còn có cả cừu.

Diêu quản gia cười nói: “Chính Đại thiếu gia đã nói, nếu chúng ta nuôi lợn, vậy cũng nên nuôi một ít cừu, có điều con cừu này không lớn lắm.”

Nhưng cũng đủ ăn rồi.

Anan

Yến Thu Xuân rất cảm kích sự tính toán của Tiêu Hoài Khang, nhờ vậy mà hiện tại nàng mới có thịt cừu để ăn, nhưng nàng không dám nghe người ta giế.t cừu thế nào, vì thế nàng không hỏi tiếp, chỉ tập trung cắt thịt đồng thời chỉ đạo mọi người làm việc.

Muốn tự làm thịt nướng thay vì đến thẳng quán ăn, vậy phải chú ý phối hợp nhịp nhàng.



Yến Thu Xuân không quy định ai phải làm gì, nàng để họ tự xử lý, chỉ nói cho họ phương pháp, sau khi đặt thịt lên đĩa sắt, nàng nhấc đĩa sắt lên, đặt hai sợi dây để chặn lửa than bên trong, làm thành than nướng thịt.

Tuy nhìn có vẻ không khác nhau mấy, nhưng đây là một phương pháp mới, mùi vị và hương vị không giống nhau.

Ba đứa trẻ đều rất phấn chấn, chỉ có Chu Chiêu Hoàn thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng cũng không giấu nổi ý cười trong mắt đã gần như tràn ra.

Bọn họ rất hiếm khi làm loại công việc này, đối mặt với những việc này cũng phải bó tay bất lực, dù được giúp đỡ cũng vẫn vụng về, chật vật nửa ngày vẫn không thể xiên nổi một miếng thịt.

Cũng may bọn họ đều rất nghiêm túc làm việc.

Chu Chiêu Hoàn có lẽ là nghiêm túc nhất, cậu ta không hé răng nói một lời, yên lặng làm, yên lặng mắc lỗi, mắc lỗi rồi sẽ nhìn người khác, sau đó lại tiếp tục làm.

Đông Đông và Uyển Nhi kéo Yến Thu Xuân hỏi xem thế nào là đúng, Yến Thu Xuân nhận thấy sự khác biệt, nàng chỉ giúp Đông Đông chỉnh củ sen không nghe lời một chút, đang muốn sang giúp đỡ.

Chỉ thấy Tiêu Bình Thịnh đã đi sang bên cạnh Chu Chiêu Hoàn, cậu bé hào hứng nói: “Ngươi nhìn ta làm này, chẳng phải đặt miếng thịt ở đây lên bàn và dùng que xiên qua dễ dàng hơn nhiều sao?”

Miếng thịt cũng không lớn như vậy, ngón tay tiểu hài tử ngắn, cũng không quá linh hoạt, nhưng nếu đặt thịt lên trên bàn và xuyên trực tiếp qua khe hở trên bàn, có thể dễ dàng xiên qua miếng thịt.

Chu Chiêu Hoàn liếc nhìn cậu bé, cậu ta ngoan ngoãn làm theo phương pháp của nhóc, sau khi xiên một miếng thịt thành công, cậu ta mím môi vui vẻ cười thầm.

Lúc này Đông Đông bước sang, nói: “Oa, A Hoàn, ngươi xiên thật đẹp, xiên qua được chính giữa!”

Chu Chiêu Hoàn hài lòng cười cười, tiếp tục xiên miếng tiếp theo, Yến Thu Xuân nhìn xiên thịt của mình, chỉ thấy xiên thịt kia xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng dù sao cũng là xiên được vào rồi, nàng khen: “Đệ cũng giỏi lắm, chí ít cũng xiên được thịt vào rồi.”

*

Càng lúc lũ trẻ càng xiên được nhiều thịt, Yến Thu Xuân cũng mang bếp nướng đến đây.

Chiếc hòm hình chữ nhật bị mở ra, bên trong là một đống than vẫn còn đang nóng hầm hập, chỉ cần lại gần một chút là có thể cảm nhận được luồng hơi rất nóng phả vào mặt.

Nhóm lửa trên bếp nướng cũng tốt rất nhiều thời gian, khi than bị cháy hoàn toàn, lũ trẻ cũng đã xiên thịt xong.

Yến Thu Xuân nhờ người khiêng vỉ nướng, bê đồ từ bếp sau ra ngoài sảnh trước.

Tiêu phu nhân và những người khác cũng đang chờ đến giờ ăn, cố ý quay lại nhìn, đúng lúc thấy nàng dẫn theo mấy người, ai cũng đang bận rộn ở đó, Tiêu Hoài Khang hỏi: “Nhìn thế này, là định nướng nguyên con cừu à?”

Yến Thu Xuân lắc đầu, nàng cười tủm tỉm chỉ vào mấy khay thịt xiên nướng: “Là thịt nướng!”