Uyển Nhi thất vọng không thôi, lại nhìn về phía người đứng sau hắn.
Người nọ lại dứt khoát tránh ánh mắt của cô bé.
Đề này thực sự hơi khó.
Thế nhưng vào lúc này, một giọng nói của thiếu niên vang lên: “Học thi loại Cao Thích, lão lai do tác phượng hoàng thanh.”
Ánh mắt Uyển Nhi sáng lên, nhìn về phía Yến Thu Xuân như dò hỏi.
Yến Thu Xuân vốn đang ở do dự. Nàng cũng không biết câu thơ này đối thế được không, đang định hỏi Tiêu Bình Thịnh, lại phát hiện người đối câu này mình quen, bèn quyết đoán gật đầu.
Uyển Nhi lấy một phần bắp rang, cười tủm tỉm nói: “Cho ngươi.”
“Đa tạ.” Tiết Gia Hà cười tủm tỉm nhận lấy, cũng không ở lại lâu, cầm rồi tránh ra luôn.
Điều này trái lại khiến Triệu Kỳ buồn bực: “Sao huynh không nói thêm vài câu?”
Thiếu niên hơi đỏ mặt, lắc đầu nói: “Ta không thân với Tiêu cô nương, với lại lúc này thì nói gì được chứ?”
Anan
Triệu Kỳ gật đầu theo: “Cũng đúng…”
Hai người xem một lát, đánh giá rằng tạm thời mấy người này sẽ không ra ngoài chơi nên rời đi.
Yến Thu Xuân không chú ý, nàng đang hưởng thụ loại trò chơi này.
Bọn nhỏ lần lượt nhận rồi đổi vị trí, lần lượt từng người đưa bắp rang ra, đến khi bán xong hết còn lãi một trăm văn tiền!
Sức lực đám trẻ có hạn, mặc dù tràn đầy năng lượng nhưng sử dụng xong cũng sẽ mệt. Đến khi đưa ra phần bắp rang cuối cùng, Uyển Nhi đã dựa vào Yến Thu Xuân ngủ rồi, Đông Đông và A Hoàn cũng mệt đến ngất ngư rã rời, Tiêu Bình Thịnh đỡ hơn chút, làm ca ca nên vẫn nhớ phải đỡ hai đệ đệ.
Yến Thu Xuân đè nhỏ giọng, nói: “Chúng ta về trước nhé?”
“Vâng, về đi ạ.” Tiêu Bình Thịnh gật đầu.
Theo một tiếng ra lệnh, xe ngựa rời khỏi nơi đây.
Hai người cách đó không xa nhìn thấy loáng thoáng bóng xe ngựa bên này rời đi thì khẽ biến sắc, hơi sốt ruột đi tới đây, dường như muốn đuổi theo xe ngựa.
Chẳng qua đông người quá, bọn họ đi chậm, chưa đuổi kịp, mới đến chỗ rẽ, bỗng có người vỗ vỗ vai Tiết Gia Hà.
Hai người hoảng sợ hồn, Tiết Gia Hà nói: “Là ngươi à Mộc Sinh? Không phải bảo ngươi đi chơi sao?”
Mộc Sinh là gã sai vặt bên cạnh hắn nhưng đã được hắn cho nghỉ, nào ngờ đứa nhỏ này còn tới tìm mình.
Thế nhưng vẻ mặt Mộc Sinh hơi là lạ: “Xảy ra chuyện rồi công tử, ngài mau mau trở về đi.”
Tiết Gia Hà thầm giật mình, một cơn gió lạnh thổi tới, hắn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn sang người bên cạnh.
Triệu Kỳ cực kỳ hiểu chuyện: “Dạo lâu vậy rồi, đệ cũng thấy mệt. Vậy đệ về nghỉ ngơi trước, Kim Triệu huynh cứ về nhà đi nhé.”
Tiết Gia Hà gật đầu, xin lỗi đôi câu, nhanh chóng rời đi.
*
Cùng thời gian đó, Yến Thu Xuân bên đây cũng ngồi xe ngựa về thẳng Tiêu gia.
Tuy nhiên vừa vào đến Tiêu gia, một đoàn người đã vội tới đón họ.
Chủ yếu là đón A Hoàn.
Đi vào trong viện của Tiêu phu nhân, phu thê Tiêu Hoài Khang cũng ở đây, vẻ mặt ba người chủ chốt đều nghiêm túc, thấy A Hoàn, nét mặt mới đồng thời chuyển biến tốt hơn chút.
Tiêu Hoài Khang vẫy tay, gọi A Hoàn tới bên mình rồi nhìn về phía Yến Thu Xuân, dò hỏi: “Lần bày sạp này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Không ạ.” Yến Thu Xuân lắc đầu, thấy vẻ mặt họ vẫn chưa tốt lên, hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tạ Thanh Vân nói khẽ: “Trong cung đã xảy ra chuyện!”
Trong cung xảy ra chuyện.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khi đó người của Tiêu gia không nói gì, nhưng để đảm bảo an toàn, bọn họ không để cho Yến Thu Xuân trở về viện của mình nghỉ ngơi mà để cho nàng nghỉ ngơi ở viện chính, nói rằng ở đây có nhiều lính gác, nếu có gì bất trắc xảy ra, vừa vặn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nói như vậy, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.
Điều có thể ảnh hưởng đến các quan viên trong triều, còn khiến họ phải dè chừng như vậy... chỉ có thể là hoàng cung đã thay đổi.
Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện nàng có thể can thiệp, vì vậy nàng cũng không hỏi quá nhiều, chỉ tuân theo sự sắp đặt từ trước.
Tâm trạng Yến Thu Xuân vẫn rất thoải mái, có lẽ vì hoàng đế ở cách nàng quá xa, nàng thực sự không cảm thấy những thay đổi nghiêng trời lệch đất trong cung, vì vậy khi mọi người nơm nớp lo sợ, nàng lại ngủ rất ngon.
Nhưng vẫn có một số người không thể ngủ được.
Mấy canh giờ trước còn là hoàng tử có tương lai sáng lạn, lúc này, Tam hoàng tử Chu Trạch Kỳ chỉ có thể ở trong đại lao của Tông Nhân phủ.
Y phục đẹp đẽ trên người cũng đã cởi sạch, chỉ còn lại một chiếc áo trong đơn bạc thấm đẫm mồ hôi lạnh, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn ra những vết rạch trên chiếc áo trắng, trông giống như bị lưỡi d.a.o sắc bén cắt qua.