Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 13




Nhưng khi nhìn ánh mắt của Thủy Mai, dáng vẻ ta hiểu ngươi hiểu mọi người đều hiểu, nàng cũng hiểu ý của đối phương. Nàng bối rối, vội giải thích: "Tiêu Tướng quân có lòng tốt giữ ta lại, ngài ấy là người tốt."

Thủy Mai nghe không hiểu người tốt mà nàng nói, liên tục gật đầu, giống như mờ mịt: "Đúng! Lục thiếu gia là người tốt, nghe nói lần này trở về còn tiêu diệt thổ phỉ, có rất nhiều người khen ngợi đó!"

Yến Thu Xuân: ...

Nàng không nói gì mà đi đến phòng bếp nhỏ, trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất!

Trước khi đi, Yến Thu Xuân nghĩ chắc chỉ là một phòng bếp đơn sơ mà thôi, nhưng khi vào bếp nàng nhìn một lượt đã cảm thấy hài lòng.

Mặc dù phòng bếp này không lớn nhưng có đủ mọi thứ, bên cạnh còn có một kệ to sạch sẽ. Trong rổ đặt hoa quả khô và nguyên liệu nấu ăn tươi mới, trên bàn đủ dầu muối tương giấm, gia vị cơ bản. Cây xạn này no cũng có, nhưng lá hương, lá quế, gia vị tự nhiên còn không có.

Đến bây giờ, với những nguyên liệu này vẫn chưa nấu được.

Nhưng không sao, bây giờ nàng không muốn ăn quá nặng miệng.

Yến Thu Xuân kiểm tra phòng bếp xong, cũng đã nghĩ ra mình muốn ăn gì. Vì nàng mới đến, trong bếp không để nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ để chút cải trắng và thịt đã ướp xì dầu.

Những miếng thịt đã ướp này có thể bảo quản hai ngày, không đến mức thành thịt muối.

Vừa nhìn những nguyên liệu này, lại vô thức nghĩ đến cháo thịt nạc.

Nghĩ thì làm liền, Yến Thu Xuân xắn tay áo tự mình làm, khiến Thủy Mai và trù nương Hứa ma ma giật nảy mình, vội nói: "Cô nương muốn làm gì? Chúng ta làm là được!"

"Không sao, ta tự mình làm." Yến Thu Xuân khoát khoát tay, từ chối bọn họ giúp đỡ.

Chủ yếu là món này quá đơn giản, nàng nhanh chóng cầm d.a.o cắt miếng thịt cỡ lòng bàn tay kia.

Thịt phải băm thành thịt băm, vì vậy trong phòng bếp nhanh chóng vang lên tiếng "Cạch cạch cạch..." băm thịt.

Thủy Mai và Hứa ma ma đứng ở một bên hơi luống cuống.

Lục thiếu gia mang cô nương này về, vừa vào cửa đã có địa vị là chủ tử.

Mặc dù ngoài miệng nói là nghĩa muội nhưng bọn họ đều cảm thấy Lục thiếu gia che giấu tai mắt người ta, có lẽ sau này sẽ trở thành Lục thiếu phu nhân tương lai.

Lại thêm hành vi cử chỉ của cô nương này không giống nhà bình thường, có lẽ là tiểu thư nghịch ngợm nhà ai đó.



Cho nên dù có phòng bếp nhỏ thì bọn họ cũng không nghĩ nàng lại đích thân xuống bếp!

Nhưng động tác của Yến Thu Xuân quá thành thạo, đứng trước bếp chặt thịt khiến người ta cảm thấy đây là địa bàn của nàng, người ngoài không chen vào lọt. Hứa ma ma hoảng hốt nhìn Thủy Mai xin giúp đỡ.

Thủy Mai cũng mờ mịt lắc đầu, được rồi, chủ tử nói sao thì bọn họ làm vậy đi, như thế sẽ không sai.

Hai người căng thẳng cũng làm cho Yến Thu Xuân chú ý tới, nàng giật mình, nghĩ rồi nói: "Hứa ma ma, phiền bà nhóm lửa. Thủy Mai, giúp vo gạo!"

"Vâng!" Có nhiệm vụ, hai người cùng thở ra, bắt đầu bận rộn làm việc.

Chỉ chốc lát sau, gạo được rửa sạch cho vào nồi, lửa cũng nhóm xong chiếu lên phòng bếp đỏ rực. Yến Thu Xuân băm thịt xong, tạm thời không có việc làm, nàng đi dạo trong viện, thả lỏng một phen.

Vì đi đường, nàng ở trên xe ngựa nhiều ngày như thế, xương cốt sắp tan thành từng mảnh.

Đi dạo một vòng, Yến Thu Xuân canh thời gian về phòng bếp, đúng lúc gạo được nấu nở, cháo hoa đã xuất hiện lớp bọt. Nàng cho thịt băm vào, thêm muối, gia vị quấy một phen để thịt hòa vào cháo. Canh thời gian uống cạn nửa chén trà lại thêm hành xắt nhuyễn vào.

Mà lúc này, trong nồi tỏa lên mùi gạo thơm trong trẻo, trong hương vị nồng đậm đó lại xen lẫn mùi thịt, mùi vị kia nhẹ nhàng lại không dầu mỡ, như có như không hấp dẫn người ta.

"Có thể múc rồi!" Yến Thu Xuân ngửi thấy mùi thơm, cười thỏa mãn bắt đầu múc cháo.

Nhưng lần này nàng vừa định múc thì Thủy Mai đã đi lên một bước cầm muôi, cười nói: "Cô nương bận rộn hồi lâu, để nô tỳ làm đi."

Anan

Nói đùa!

Nàng ấy là nha hoàn được phân phối đến chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Yến Thu Xuân, nếu để nàng tự làm khi quản gia biết sẽ bị trừ tiền công.

Yến Thu Xuân im lặng, nàng vẫn chưa quen có người hầu hạ trong bếp, nhưng thấy nụ cười sốt sắng của Thủy Mai, nàng vẫn lui ra sau hai bước: "Ừm, được, làm phiền."

"Cô nương khách khí quá rồi, đây là chuyện nô tỳ nên làm." Thủy Mai vội đáp, chỉ là nụ cười trên mặt tăng lên nhiều, giọng nói thân thiết hơn.

Nàng ấy lấy một chiếc bát cỡ bàn tay từ trong tủ ra.

Hoa văn rất xinh đẹp, nhìn rất tinh tế, chỉ là... Quá nhỏ.

Thời đại này nhà quyền quý, nữ tử đều dùng bát lớn như thế, vì lượng cơm ăn chẳng ra sao cả.

Chỉ là Yến Thu Xuân thì khác, lượng cơm nguyên thân ăn không nhiều, nhưng nàng đến đây vẫn ăn nhiều hơn một chút. Bây giờ nàng đói bụng, một chén nhỏ như thế nàng cảm thấy mình có thể ăn mấy bát.