Một người khôn khéo cười hỏi: “Tiểu ca, món này của huynh thơm như vậy, sao làm được vậy?”
Thiếu niên cười thần bí: “Nói ra thì ta còn làm ăn buôn bán thế nào đây?”
Vị khách cười, thiếu niên lại giảng hòa: “Dù sao đồ nhà ta cũng rẻ, kiếm tiền vất vả, được cái ít lãi tiêu thụ mạnh, đại ca tới nhiều một chút nha.”
“Được được.” Vị khách liên tục gật đầu, trên mặt cũng một lần nữa lộ ra nụ cười, lẳng lặng rời đi.
Yến Thu Xuân cũng vẫn luôn theo dõi, thấy tình huống này, nàng cười cười, thiếu niên này không tồi, tướng mạo hài hòa, luôn cười mỉm, nhưng thái độ tiếp đón khách hàng rất tốt.
Lúc này nhìn thấy nàng, thiếu niên trực tiếp đi tới, chắp tay nói: “Yến cô nương!”
Yến Thu Xuân: “?”
Đối phương cười nói: “Nô tài lần đầu tiên ăn món lòng heo kho của Yến cô nương, ngon đến phát khóc, à đúng rồi, nô tài là Trương Tài.”
Yến Thu Xuân bừng tỉnh, cái tên này có chút quen tai, hình như là nghe được lúc ma ma đọc tên mọi người trong sân, nàng nói: “Hóa ra là ngươi sao, sao lại ra đây rồi?”
Trương Tài khờ khạo cười, lại nói: “Cô nương ít nhiều cũng nói với nô tài hai câu, khiến thiếu gia chú ý tới, nên lúc tuyển tiểu nhị, hỏi nô tài một tiếng, nô tài tất nhiên đồng ý, vốn dĩ nô tài chỉ là một tên vẩy nước quét nhà ở tiền viện, hiện tại đã thành tiểu nhị trong tiệm, đại thiếu gia nói nếu nô tài làm tốt, về sau làm chưởng quỹ cũng có khả năng!”
Hắn vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực, lại lộ ra vài phần thẹn thùng bước tới: “Đến lúc đó còn có thể cưới được một cô nương rồi!”
Làm chưởng quỹ, vinh quang này hắn chưa từng nghĩ tới, không công việc, không chút học thức, ai có thể làm chưởng quỹ? Chính mình còn không nuôi nổi.
Nhưng hiện tại hắn đã có hy vọng.
Trong tiệm làm ăn tốt như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không chỉ mở một cửa hàng!
Đến lúc đó hắn sẽ có tiền cưới vợ, nếu chỉ làm một gã sai vặt, hắn sợ khi cưới cô nương nhà người ta về, phải theo hắn chịu khổ, sinh hài tử xong cũng chỉ có thể ăn uống đạm bạc…
Yến Thu Xuân thấy hắn như thế, cũng thật cao hứng: “Vậy ngươi nỗ lực một chút, sau này nhất định có thể làm chưởng quỹ.”
“Có lời chúc này của cô nương, nô tài tất nhiên có thể!” Trương Tài vui mừng liên tục chắp tay thi lễ, hàn huyên với Yến Thu Xuân hai câu, liền cáo từ.
Bốn người cũng ngồi xe ngựa trở về.
Mấy đứa nhỏ đều có chút hưng phấn, ở bên ngoài chơi lâu như vậy, tuy rằng không đi được mấy chỗ, nhưng lại thấy được cảnh tượng náo nhiệt như vậy, bọn họ đều nói ra suy nghĩ của mình.
Yến Thu Xuân mỉm cười nhìn bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mở to hai mắt.
Trong nguyên tác có nói, Tấn Vương thế tử đoạt được ngôi vị hoàng đế, sau khi đăng cơ một thời gian liền bị ám sát trong yến hội, nữ chủ chắn một kiếm cho hắn, dẫn tới sinh non nhi tử, nên đã được lập làm Thái Tử.
Mà người ám sát kia, tên là Trương Tài.
Nghe nói là hạ nhân Tiêu gia, bởi vì tin vào dư nghiệt của Lục hoàng tử, cho rằng là Tấn Vương thế tử hại chế.t chủ tử nhà mình, không tiếc đường tiến vào thâm cung, ẩn náu mãi rồi tìm được cơ hội xuống tay.
Nhưng hắn nhanh chóng bị xử tử, những người liên quan cũng bị c.h.é.m đầu.
Người nọ lúc chế.t oán khí mười phần, nói mệnh của hắn là Tiêu gia cho, quyết không thể nhìn người đã giày xéo thảm hại danh dự Tiêu gia ngồi ổn trên ngôi vị hoàng đế.
Chỉ là hiện tại, Trương Tài chỉ vì một lần gọi tên của nàng, được Tiêu Hoài Khang nhìn trúng, trở tiểu nhị của cửa hàng, hắn còn muốn làm chưởng quỹ, cưới vợ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai năm thôi là hắn có thể thực hiện rồi, bởi vì tiếp theo đây cửa hàng món kho, cửa hàng gà rán từ từ đều sẽ khai trương, yêu cầu một lượng lớn nhân lực. Hắn chắc chắn không có khả năng đi vào con đường trong cốt truyện!
Nàng xem như đã thay đổi nhân sinh của Trương Tài.
“A Xuân tỷ tỷ?” Đông Đông thấy nàng bất động, đẩy đẩy nàng.
Yến Thu Xuân hoàn hồn, đối mặt là ánh mắt của ba dứa trẻ đang quan tâm nàng, nàng lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là…” Nàng nhoẻn miệng cười, để lộ ra nét mặt vui mừng: “Tỷ phát hiện ra một việc rất khó giải quyết, bây giờ đã thành công bước đầu rồi.”
Trầm Bình Nghiêm nhấp môi cười: “Vậy là tốt rồi.”
Tiểu Uyển Nhi cũng nói: “A Xuân tỷ tỷ thật giỏi!”
Anan
Đông Đông xoa cái bụng tròn trịa, hiểu chuyện dò hỏi một tiếng: “Cho nên A Xuân tỷ tỷ, chúng ta có nên ăn mừng một chút không?”
Yến Thu Xuân cười to, gật đầu: “Được! Phải ăn mừng!”
Đông Đông đạt được ước nguyện, càng làm nũng dựa sát vào nàng: “Ăn gì vậy ạ?”
“Ăn vịt nướng nha!” Yến Thu Xuân khí phách nói.
Bốn người trở vào trong nhà, vừa trở về liền sai người nói với người trong phòng bếp lớn, trong vòng nửa giờ, một con vịt chế biến đã được đưa tới.