Đám Đông Đông rất ít ăn ở quán ven đường như vậy, lúc này được ăn thì cực kỳ vui sướng, Uyển Nhi ăn hai miếng liền nhìn về phía Yến Thu Xuân, theo thói quen nói cảm giác của mình cho nàng: “Thật ngọt ngào, uống rất ngon!”
Cái miệng nhỏ của Thẩm Bình Nghiêm nếm nếm, mặt mày vui sướng: “Ừm, hương vị không tồi.”
Đông Đông uống một hơi hết luôn, lau miệng nói: “Uống ngon quá! A Xuân tỷ tỷ, đệ còn muốn uống tiếp!”
Anan
Ông chủ cười nói: “Đa tạ vài vị tiểu khách quan đã yêu thích, vậy tiểu nhân thêm một chút cho mấy vị khách quan có được không?”
“Không cần, nếm thử vị là đủ rồi.” Yến Thu Xuân ngăn cản ông chủ, nhìn Đông Đông: “Nếu đệ uống nhiều, giữa trưa sẽ ăn không nổi mấy thứ khác đâu đó~”
Đông Đông lập tức không hé răng, nhìn về phía đám người.
Đúng lúc đó một trận khua chiêng gõ trống xuất hiện, là náo nhiệt trước khi khai trương, mọi người nổi lên từng trận hoan hô, các vũ sư điều khiển đầu sư tử cũng nhảy vào trong.
Ba đứa trẻ mừng rỡ đến sửng sốt, nhìn không chớp mắt: “Oa… Giỏi quá đi mất!”
Mà lúc này, tại lầu hai một tòa nhà cùng con phố.
Một nam một nữ đang thấp giọng thương nghị: “Lát nữa Lục hoàng tử sẽ qua đây, ngươi yên tâm, nhất định hắn sẽ cắn câu…”
Nữ tử nhấp môi cười, mang theo vài phần thấp thỏm: “Lần này Tam hoàng tử xảy ra chuyện, Ngũ hoàng tử nhân cơ hội xếp người của mình để thu thập Kiều gia, chiêu thổi gió bên gối của Lục quý phi thật quá tốt, khiến Lục hoàng tử tin ngươi có thể trợ giúp hắn nắm trọn Tiêu gia, nếu không bên Ngũ hoàng tử đã áp đảo rồi……”
Yến Thu Huyền nghiêm túc dặn dò, sợ hắn không làm đến nơi đến chốn.
Ai có thể nghĩ đến, người Kiều gia vốn một năm sau mới xảy ra chuyện hiện tại đã xảy ra rồi, nhanh như vậy cũng là do Tiêu gia ở sau lưng quạt gió thêm củi!
Không có đạo lý!
Đời trước rõ ràng mặt ngoài Tiêu gia nằm trên cùng một chiến thuyền với Tam hoàng tử, tuy rằng người Tiêu gia lạc hậu, cho dù có quan hệ, cũng không ai chịu giúp, ngược lại còn khiến mình hai mặt thụ địch.
Thậm chí, sau này Tam hoàng tử ngã xuống, Tiêu gia còn bị lão hoàng đế mượn cớ tiêu trừ, tiểu bối Tiêu gia Tiêu Bình Chiến bị nhốt ở thiên lao, Tiêu Hoài Khang bất đắc dĩ phải lê thân thể bệnh tật tới thỉnh tội, cho nên sau này mới triền miên giường bệnh.
Rồi sau đó Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cầm đầu phe phái của mình long tranh hổ đấu, sợ Tiêu gia ngả theo người khác, vì thế đều liều mạng diệt trừ Tiêu gia, thừa dịp Tiêu Hoài Thanh ở bên ngoài đánh giặc không cấp lương thảo, cho nên mới xảy ra chuyện Tiêu Hoài Thanh mang binh tử chiến sau này.
Nhưng Tiêu gia vốn nên bị lão hoàng đế chỉ thị nâng đỡ Tam hoàng tử vậy mà dám tự mình ra tay, làm ra loại chuyện này, hơn nữa chiêu thức còn mau, chuẩn, tàn nhẫn, cứ như đã sớm đã biết chuyện của Kiều gia vậy.
Nhưng biến cố này, cũng rất kỳ lạ!
Chẳng lẽ là do nàng ta trọng sinh?
Yến Thu Huyền rất lo lắng, lỡ như bởi vậy mà ảnh hưởng tới con đường đăng cơ của vị hôn phu, vậy không phải là nàng ta đã đấu không công với Yến Thu Xuân sao?
Dù sao con đường tiến tới đế vương, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Tấn Vương thế tử Chu Trạch Cẩn dịu dàng an ủi nàng: “Không đâu, ta đã liên hệ với bên Tống gia rồi…”
Lời vừa mới nói ra, bên tai đã truyền đến tiếng vang vừa chói vừa to: “Thịch thịch thịch…”
“Két két két…”
“Bùm bùm bùm…”
Tiếng chiêng trống từng chút vang lên, bá đạo mà vang dội nuốt trọn âm thanh của hắn, sắc mặt nam tử cứng lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng mà những người phía dưới không hề thông cảm, ngược lại âm thanh còn càng lúc càng lớn, thậm chí mùi thơm kia cũng càng ngày càng đậm, náo nhiệt khiến dân chúng đều đi theo hoan hô, đinh tai nhức óc.
Thật sự rất ầm ĩ, nhưng…
Cực kỳ thơm!
Trong loại tình huống này, nếu muốn nhỏ giọng nói chuyện, hiển nhiên là không được.
Thế cho nên lát nữa bí mật tiếp đãi Lục hoàng tử sợ là không thể, nhiều người như vậy, một khi bị thấy, cả Tấn Vương phủ đều đi tong!
Chu Trạch Cẩn đen mặt nói: “Ai khai trương cửa hàng đó? Ngày mai không được mở cửa!”
Chỉ chốc lát sau, thân tín gõ cửa tiến vào, rũ mi mắt báo cáo: “Hồi Thế tử gia, là người Tiêu gia, mấy ngày trước đã mua cửa hàng này…”
Hai người: “?”
“Bọn họ mua cửa hàng như vậy sao???”
Thân tín dựa vào tình hình, suy đoán nói: “Có lẽ là rượu thơm không sợ hẻm sâu?”
Hai người: “……”
Cửa hàng món kho.
Náo nhiệt vẫn đang tiếp diễn, Yến Thu Xuân cũng mỏi mắt trông mong.
Nhưng chiều cao nàng không đủ, chỉ có thể thỉnh thoảng thấy đầu sư tử lúc nhảy lên mà thôi.
Sau khi lắng nghe gợi ý của chủ tiệm, nàng cố ý đứng lên trên ghế xem, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một chút hình ảnh phía trước, nhưng lại làm ba đứa trẻ đứng dưới chân thêm nóng lòng sốt ruột.