Triều Chu.
Vùng ngoại ô Vụ Thành.
Một nhóm quân đội đang dựng trại đóng quân ở đây, chỉ có một phần nhỏ người được vào thành.
Mà trong nhóm người này có một chiếc xe ngựa không nhỏ, giữa một đám tướng sĩ màn trời chiếu đất, chiếc xe ngựa này bị che chắn rất kỹ, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, không ít người tò mò nhìn xem.
Anan
Đến khi xe ngựa dừng lại ở dịch trạm, có mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt đi xuống!
Người đón tiếp ở dịch trạm hơi kinh ngạc, lén nhìn tướng quân trẻvô cùng bình tĩnh dẫn đầu kia, sắc mặt quái dị. Trái lại quản sự dịch trạm sắc mặt điềm tĩnh mời mấy nữ tử kia đi vào.
Nhưng khi ba nữ tử đi vào dịch trạm, nữ tử cuối cùng đi chậm lại giống như dây dưa, bị nữ tử kia kéo ngược lại. Cuối cùng, nữ tử kia như thở dài ngượng ngùng, người kia không đi theo, hai người theo ba nữ tử đi vào dịch trạm.
Người phụ trách đưa xe ngựa đi nghỉ phát hiện ở dưới đất có mấy hạt dưa muối bị rơi?
Cửa vừa đóng lại, một trong hai nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nữ tử sau lưng mình, tức giận nói: "Muội đó, lúc này còn có tâm trạng cắn hạt dưa?"
Nữ tử bị trách cứ có gương mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt ngập nước đầy vẻ vô tội. Lúc này, nữ tử kia cười một tiếng, mắt cong lên động lòng người lại mang theo vẻ ngây thơ chân chất khiến người ta thương xót.
Nàng kéo tay áo nữ tử kia, ngoan ngoãn xin lỗi: "Muội sai rồi, chỉ sợ đến dịch trạm không có đồ ăn để g.i.ế.c thời gian."
"Bây giờ nên suy nghĩ chuyện này à?" Triệu Thục Hoa nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, còn muốn trách cứ nhưng nữ tử trước mắt ủ rũ nói, giọng nói nũng nịu. Không phải vẻ nũng nịu khi đối diện với nam tử mà giống như xem nàng ấy là người thân nhất mà nói chuyện, hồn nhiên mang theo vẻ thân mật khiến nàng ấy không nỡ mắng, suýt nữa bị công phá.
Mà Yến Thu Xuân bị mắng thầm cười khổ, chỉ nhìn nàng ấy không nói gì.
Triệu Thục Hoa đành phải thôi, rót chén trà cho nàng: "Ăn nhiều hạt dưa như thế nên uống nước vào, coi chừng buổi tối cổ họng bị rát. Trở về khóc lóc kể lể với cha nương muội một phen, đừng nói lỡ lời..."
Nàng ấy líu lo không ngừng, Yến Thu Xuân uống trà nghe có vẻ rất chân thành nhưng trong lòng tại tính toán tình huống khác.
Sao nàng sống sót được!
Thật ra năm người bọn họ được tướng quân trẻ kia cứu khỏi nơi ở của kẻ cướp. Cướp bóc hoành hành ở ngoại ô Vụ Thành, rất nhiều người đi ngang qua phải để của lại thay người, hơi xui xẻo như bọn họ thì bị cướp hết.
Chẳng qua bây giờ bọn họ được cứu, tướng quân đã liên hệ người nhà các nàng, người nhà của bốn người khác đã đến đón rồi.
Về phần nàng...
Yến Thu Xuân thở dài.
Đây là nguyên nhân nàng liên tục ăn, nếu không ăn thì sẽ không có ăn nữa!
Vì Yến Thu Xuân xuyên sách!
Nguyên chủ cũng tên là Yến Thu Xuân, là Ngũ tiểu thư phủ An quốc công. Tuy nói là con thứ, nhưng vì thủ đoạn của nương rất cao nên địa vị ở nhà của nàng không thấp.
Theo lý thuyết, với thân phận như thế, không cần phải nói tương lai có thể gả cho một cử nhân làm một phu nhân giàu có, cả đời trôi qua ung dung thoải mái. Song, đáng tiếc đây là thế giới trong tiểu thuyết trạch đấu.
Nhân vật chính là thế tử Tấn vương và Lục muội của nàng, Yến Thu Huyền.
Chuyện là Yến Thu Huyền trùng sinh trở thành nữ nhi không được sủng ái, sớm biết mọi chuyện nên giúp phụ thân vượt qua nguy hiểm, tăng sức nặng trong lòng cha.
Sau đó, nhân dịp lễ Phật mà cứu được thế tử Tấn vương vì nhiệm vụ bí mật mà bị thương, vì thế hai người quen biết nhau, yêu nhau, vượt qua trở ngại thân phận cuối cùng ở bên nhau.
Nguyên chủ Yến Thu Xuân là một nhân vật pháo hôi kiêu ngạo nhưng thân phận hèn mọn.
Gia chủ Yến gia muốn cho thứ nữ mỹ mạo hơn người gả cho các hoàng tử làm thiếp thất, như thế khi tương lai đoạt ngôi vua thì ông có thể giữ thế trung lập, đương nhiên nguyên chủ không ngoại lệ.
Nhưng gia chủ Yến gia vẫn yêu thương nàng, chọn cho nàng Ngũ hoàng tử danh vọng cao nhất.
Chỉ là nàng hâm mộ thế tử Tấn vương, một lòng muốn ở bên đối phương. Làm sao hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thế tử Tấn vương lại thích thứ muội của nàng là Yến Thu Huyền.
Vì thế, nguyên chủ và Yến Thu Huyền minh tranh ám đấu, ầm ĩ ra đủ chuyện. Đích tỷ ngốc nghếch kiêu ngạo xen vào miệt thị hai người, cũng muốn ở cạnh thế tử Tấn vương nên không tiếc hạ dược tự hủy danh dự.
Nhưng tỷ ấy không thành công, đối tượng hạ dược bị Yến Thu Huyền đổi, cuối cùng tỷ ấy bị gả cho một thư sinh nghèo kiết hủ lậu. Mà nguyên chủ đi sai một bước, trở thành kẻ xui xẻo khi đích tỷ mất trong sạch.
Lúc đầu nguyên chủ muốn chết, tỷ muội trong nhà cãi nhau ầm ĩ cũng được, nhưng lại làm chuyện này, hơn nữa còn làm trong phủ người khác thì quá đáng rồi, nhất là phá hỏng thanh danh trong sạch của Yến gia.
Ngay lúc nguyên chủ sắp bị xử tử, mẫu thân nguyên chủ vì muốn nàng sống sót mà gánh tội thay nàng, uống thuốc độc tự vẫn.
Nhưng lúc này Yến gia đã không chứa được nàng nữa, nguyên chủ bị đưa về quê sống đến cuối đời.