Xuyên Thành Vai Chính Diện Tôi Rơi Vào Ổ Phản Diện

Chương 6




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

~~

Không đúng, hoàn toàn không đúng.

Ở trong thế giới người lớn bẩn thỉu và xấu xa này, mọi thứ sẽ phức tạp và lố bịch hơn rất nhiều so với những gì bạn nhìn thấy.

Đây lại là thể loại thương chiến tàn độc gì đây?!

Bị lừa quá nhiều khiến cho giá trị cảnh giác được kéo lên đỉnh điểm.

Dù sao thì những tâm tư dơ bẩn còn hơn nước cống đó, đâu đâu cũng có, phòng cũng phòng không kịp.

Hộp cơm tình yêu này khiến cho hai vị nhân sĩ có địa vị và thành công trong xã hội phải trầm mặc khá lâu, khó mà đoán ra dụng ý bên trong.

Vương Hoàn Tu bình tĩnh trở lại, anh là người lên tiếng trước tiên: "Ông cảm thấy đây đơn giản chỉ là một hộp cơm nhìn khó coi mà ngay cả ăn cũng khó nuốt hay sao? "

Ánh mắt của Tưởng Du trở nên tàn độc, như một con rắn độc phun ra nhả vào chiếc lưỡi của mình: "Không thể nào, bên trong chắc chắn có ẩn giấu huyền cơ. "

Nội dung bên trong mấy quyển tiểu thuyết kia có viết, thứ khiến cho người ta hứng thú nhất, muốn buông bỏ cũng không bỏ được nhất chính là sự tương phản và đảo ngược.

Tuy rằng hộp cơm trước mắt này đây nhìn rất khó ăn, mùi cũng khó ngửi nhưng tất cả đều chỉ là biến số cho đến khi bạn ăn nó.

Nói không chừng đây là thuật che mắt gì gì đó, trước tiên làm giá trị mong đợi của bạn hạ xuống mức thấp nhất, rồi sau đó khiến bạn phải kinh ngạc khi nếm miếng đầu tiên và tán thưởng hết lời.

Hơn nữa mùi vị khó ngửi có thể là do thức ăn nguội rồi, không còn thơm tho như lúc vừa nấu xong nữa.

Vương Hoàn Tu đứng dậy khỏi chiếc ghế Boss, đôi chân dài chậm rãi từng bước: "Hâm nóng xem sao. "

Tưởng Du theo sau.

Hai vị bá tổng cao trên 1mxx cùng nhau đi đến phòng nghỉ, cho hộp cơm vào lò vi sóng rồi nhấn ting ting 10 phút.

Ting– –

Thời gian đã đến, lò vi sóng được mở ra, hộp cơm được Vương Hoàn Tu cầm trên tay.

Hộp cơm vốn đã khó ngửi rồi, sau khi được hâm nóng 10 phút thì nó càng... bốc mùi hơn.

Vương Hoàn Tu:...

Tưởng Du:...

Tương cà chua bởi vì bị hâm nóng mà tan chảy ra không còn nhìn rõ mặt chữ nữa, nhìn vào trông giống như vết máu của loài động vật nào đó để lại.

Bữa cơm này ăn xong có rơi vào lưới tình với Bạch Thủy Kim hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ nhớ kĩ cậu ta.

Đích thân hạ độc, cũng chịu khó quá.

Cuối cùng, Vương Hoàn Tu không có ăn bữa cơm tình yêu đó mà đến nhà ăn nhân viên để giải quyết bữa trưa. Sau khi ăn xong Tưởng Du muốn uống thêm một cốc cà phê, nếu không sẽ không có tinh thần để làm việc cho cả buổi chiều.

Vương Hoàn Tu trực tiếp đi lên tầng cao nhất, trên bàn làm việc của anh đã để sẵn một ly hồng trà nóng.

So với cà phê thì Vương Hoàn Tu càng thích dùng trà để nâng cao tinh thần hơn, lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

"Vào đi. "

Thư ký cầm trong tay điện thoại cố định của Bộ Thư Ký, sắc mặt khó coi đi vào: "Vương tổng, có người tìm ngài. "

"Ai? "

Thư ký nuốt một ngụm nước bọt, căng da đầu nói: "Tôi không biết, đối phương chỉ nói đây là một cuộc gọi ấm lòng. "

Trừ những đối tác nội bộ làm việc với công ty ra thì không còn ai biết được số điện thoại cố định của Bộ Thư Ký, số điện thoại gọi đến là số lạ và giọng nói đó thư ký cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng nếu đã có thể biết được số điện thoại này thì chắc chắn không thể nào là người bình thường được, vừa gọi điện liền đòi tìm Vương tổng của bọn họ khiến cho thư ký càng không dám cúp máy.

Vương Hoàn Tu: "Đưa đây. "

Thư ký nhanh chân đi đến bàn làm việc, đưa cuộc gọi ấm lòng cho Vương Hoàn Tu, sau đó cúi đầu lùi lại vài bước rồi đi ra khỏi phòng làm việc, sẵn tiện đóng luôn cửa phòng lại.

Vương Hoàn Tu áp ống nghe vào tai.

"Anh xã! "

"...... "

Vương Hoàn Tu tự động nhắm mắt lại: "Có chuyện gì? "

Bên kia đáp lại điều mà anh không hỏi: "Chào buổi trưa nha anh xã, anh đã ăn cơm trưa chưa? "

"Ăn rồi. "

"Em cũng ăn rồi, trưa nay má Lý làm bánh bao xá xíu, ăn ngon lắm. "

Bạch Thủy Kim nằm trên sàn của đài ngắm cảnh ở tầng một, cậu ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ đến hộp cơm mà mình đã làm để cho Vương Hoàn Tu mang đi.

Đối phương nói đã ăn trưa rồi, vậy chắc là đã ăn luôn cơm hộp tình yêu của cậu.

Hay lắm, đây chính là thành tựu lớn đầu tiên trong chuyến chinh phạt dài ngày của cậu, cậu vẫn chưa được nếm thử cơm mà mình nấu đâu, tò mò quá đi.

"Anh xã ơi, cơm hộp tình yêu mà em nấu có ngon không? Có vị gì vậy? "

Đây là lần đầu tiên xuống bếp nên cậu không hề hay biết gì về tay nghề tàn độc của mình.

Thấy đối phương không trả lời, Bạch Thủy Kim truy hỏi: "Anh xã, anh xã ơi, nó có mùi vị như nào vậy? ~~~~ "

Có tiếng sóng truyền đến qua ống nghe.

Vương Hoàn Tu hồi tưởng lại cái mùi lúc hộp cơm được mở ra.

"Hơi say. "

*微醺 hơi say, chớm say, ý là mùi vị khiến người ta đau đầu, chếnh choáng, người nhẹ như bay.

Tuyệt vời!

Cậu còn làm thêm vị nướng than nữa đó, Bạch Thủy Kim ngượng ngùng, thật không hổ là cậu.

*vị nướng than ý là đồ ăn bị cháy, khét.

"Anh xã, lần sau em lại nấu cho anh ăn nữa, làm cơm cho anh ăn đến năm 80 tuổi luôn. "

"Không cần. "

Nếu mỗi ngày đều ăn thì anh không sống nổi đến số tuổi đó đâu.

Nghĩ đến dòng chữ tương cà máu me bên trong, Vương Hoàn Tu hỏi.

"Cậu đã viết gì trong hộp cơm vậy? "

Bạch Thủy Kim cười hê hê lộ ra răng cửa, vừa ngây ngô vừa mang theo vẻ ngại ngùng, mi mắt Vương Hoàn Tu hơi động.

"Đương nhiên là nhớ nhung anh rồi. "

mi si you? Nhớ nhung anh?

"Đây là lần đầu tiên tôi biết nhớ nhung còn có cách viết như này đấy. "

"Đây là phiên bản bính âm. "

*Phương án bính âm Hán ngữ, thường gọi ngắn là bính âm, phanh âm hay pinyin, là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc

“……”

Vương Hoàn Tu nhìn thời gian, nếu như thường ngày thì bây giờ anh đã bắt đầu làm việc rồi, hiện tại một cuộc điện thoại của Bạch Thủy Kim đã làm mọi thứ rối loạn lên.

Anh cùng người này vốn không có gì để nói với nhau, không có đề tài chung để nói, nên đang tìm thời cơ để cúp điện thoại.

Bạch Thủy Kim còn dính người hơn anh đã nghĩ nữa.

Do vừa ăn no xong lại nằm trên sàn quá lâu, khiến cho hai mắt Bạch Thủy Kim híp lại, cậu dần dần buồn ngủ.

"Anh xã, anh có ngủ trưa không? "

"Tôi không ngủ trưa. "

Tổng tài vốn phải bận rộn mà, Bạch Thủy Kim chớp chớp đôi mắt buồn ngủ.

Bận, cứ bận đi, bận nhiều một chút mới tốt, vậy mới kiếm được nhiều lúa về.

"Vậy em cúp đây, em phải ngủ trưa. "

Dứt lời, đối phương không hề do dự mà cúp máy.

Túttt – –

Vương Hoàn Tu:...

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Bạch Thủy Kim nghiêng đầu say ngủ trên đài ngắm cảnh. Nơi này bốn bề vuông vức, cách mặt đất khoảng nửa mét, chính giữa được chạm rỗng, ở trung tâm có một cái ao nhỏ, bên trong có nuôi vài con cá Koi và cá Hắc Molly, tiếng nước chảy sinh động như ngọc trai rơi xuống.

*Cá Hắc Molly là một loại cá phong thủy, cá cảnh, khá dễ nuôi.

Đời trước làm trâu làm ngựa, đời này cưỡi siêu xe Lamborghini.

Bạch Thủy Kim nằm mơ cũng cười cho tỉnh.

Cậu nằm ở đó, ngủ rất an tường, giống như c.hết rồi vậy.

Nhưng giấc ngủ này không phải bị cười tỉnh mà là bị tiếng chuông điện thoại làm ồn tỉnh.

Tiếng chuông là một đoạn ghi âm được cố ý thiết lập thành chuông dành cho cuộc gọi đến.

"Người tôi thích nhất là Bùi Tri Hành! Bùi Tri Hành cũng rất thích tôi, một ngày Bùi Tri Hành hôn tôi tám trăm lần! "

Tiếng chuông điện thoại như tiếng gà kêu khiến Bạch Thủy Kim sợ đến mức duỗi cả người ra. Vốn dĩ cậu còn đang ngủ say như ch.ết giờ lại bị dọa đến bật người ngồi dậy luôn.

Giật mình tỉnh mộng.

M.ẹ kiếp, tên Bùi Tri Hành này, lão tử phải báo cảnh sát bắt anh!

Bạch Thủy Kim cầm lấy chiếc điện thoại được đặt ở bên cạnh, bên trên là một dãy số lạ không có bất kỳ dòng ghi chú nào.

Là cuộc gọi rác hay là gọi lừa đảo đây?

Thật ngại quá, cậu là sinh viên đại học đã từng học qua lớp phòng chống lừa đảo đó, kiếp nạn này cậu phải tránh thôi.

Bạch Thủy Kim dứt khoát tắt máy.

Thế giới yên tĩnh trở lại rồi.

"Thành thật xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, sorry......"

Lý Kiệt đang nghe điện thoại: "M.ẹ nó, tên nhóc Bạch Thủy Kim đó không bắt máy. "

Hắn ta không thể tin được mà nhìn vào màn hình đang không ngừng phát ra âm thanh không liên lạc được, ngày trước không phải như vậy đâu, gia đình của Bạch Thủy Kim là hộ bạo phát, thân phận địa vị thấp hèn, thường ngày nịnh nọt bọn họ đến không đỡ nỗi luôn, bọn họ làm gì thì cậu ta vẫn luôn mặt dày mà chen chân vào, bây giờ vừa gả cho Vương Hoàn Tu liền cả gan không nghe điện thoại rồi.

Lý Kiệt nhìn về phía Bùi Tri Hành: "Bạch Thủy Kim không bắt máy. "

Vừa nhắc đến Bạch Thủy Kim, Bùi Tri Hành liền nhớ đến gương mặt tô son trát phấn khiến người ta khó chịu, việc bị đối phương theo đuổi thật sự không dễ chịu gì: "Lát nữa lại gọi cho cậu ta thêm một lần, xem có thể liên lạc được hay không. "

Gần đây, bên phía Vương Hoàn Tu đang sắp tiến hành đàm phán một hạng mục trò chơi, mà công ty do mấy sinh viên bọn họ cùng nhau khởi nghiệp hiện cũng đang muốn tiếp nhận hạng mục này.

Bọn họ đã đưa ra phương án cho hạng mục này, trò chơi này là một chiếc bánh nóng bỏng tay, nếu như bọn họ có thể tiến hành hợp tác trước khi hạng mục này ra mắt công chúng thì giá trị thị trường của công ty vừa mới thành lập của bọn họ có thể tăng lên gấp mấy lần.

Nhưng tệ ở chỗ là giữa đường lại gặp phải Vương Hoàn Tu, đối phương là một kẻ ra tay tàn nhẫn, gian tà xảo quyệt, công ty của anh ta có quy mô hùng mạnh và đoàn đội chuyên nghiệp.

Bây giờ cả hai cùng tranh một hạng mục, tỷ lệ thắng của phía bọn họ nhỏ đến đáng thương, trừ khi có thể lấy được phương án gốc của hạng mục này từ trong tay đối phương.

Mà việc này lại cần đến Bạch Thủy Kim.

Bùi Tri Hành chau mày, nhưng hiện tại cậu ta không nhấc máy.

Buổi tối, lúc Vương Hoàn Tu trở về nhà thì vừa hay ngay đúng giờ dùng cơm, Bạch Thủy Kim làm tổ trong nhà cả ngày, tinh thần phơi phới, trên bàn ăn vẫn không quên thì thầm với đối phương.

"Anh xã, anh đừng quên lát nữa phải xem tivi với em đó. "

Cậu xì xụp hạ đũa lao nhanh đến món thịt bò xào, nhắm chuẩn ngay miếng mình yêu thích, kết quả khi đũa vừa hạ xuống thì miếng ăn đã bị cướp mất.

Kẻ đến sau chậm rãi nhai nuốt vào trong bụng.

Bạch Thủy Kim:...

Anh đã gây ra tội ác rồi anh có biết không!

Nhưng mà Bạch Thủy Kim rộng lượng, cậu nhớ trong quyển tiểu thuyết này Vương Hoàn Tu là người lòng dạ âm hiểm, bề ngoài chính nhân quân tử bụng dạ lại là một tên điên, nếu không anh ta cũng không thể nào gây ra chuyện khiến bản thân chịu tử hình tám đời cũng không hết tội.

Cướp của cậu một miếng thịt bò chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, châm ngôn sống của đối phương chính là: việc xấu dù nhỏ thì vẫn làm.

"Anh xã, anh ăn nhiều một chút. "

Một đũa to thịt bò xào được gắp vào chén của Vương Hoàn Tu, người kia nhìn sang cậu.

Bạch Thủy Kim thẹn thùng: "Thủy Kim chu đáo, sưởi ấm anh qua mùa đông. "

Vương Hoàn Tu:......

Sau khi ăn cơm xong, Vương Hoàn Tu muốn rời đi, nhưng Bạch Thủy Kim lại giống con ong mật vậy, cứ đảo vòng quanh anh.

"Anh xã ơi xem tivi. "

"Anh xã, đi thôi, đi cùng nhau nè. "

"Hôm qua em đã hẹn với anh xã rồi mà. "

"Anh xã~~~! "Người đàn ông đi phía trước bỗng dừng bước, Bạch Thủy Kim đụng đầu vào lưng đối phương.

Bạch Thủy Kim sờ mũi: "Anh xã. "

Vương Hoàn Tu lạnh nhạt nhìn cậu: "Lúc ở nhà cậu cũng giày vò người ta như vậy à? "

Giày vò?

Vu khống cậu!

Cậu đâu có, rõ ràng hôm qua đã đồng ý cùng xem tivi rồi mà.

Có lẽ là do Vương Hoàn Tu bị phiền đến hết chịu nổi, nên Bạch Thủy Kim được như ý nguyện mà cùng người ta xem tivi.

Để điều chỉnh bầu không khí và khiến cho tâm trạng được vui vẻ hơn, cậu đặc biệt lựa chọn những tiết mục hài hước.

Nhìn thấy khách mời trên tivi chơi đến nỗi nằm thẳng cẳng, Bạch Thủy Kim cười chảy cả nước mắt, cậu liên tục vỗ vào đùi.

Vương Hoàn Tu bị vỗ đùi đến đau điếng:......

Tay Bạch Thủy Kim vỗ lên cơ đùi rắn chắc của Vương Hoàn Tu, mặt cười đến đỏ lên, Vương gia thường ngày luôn yên ắng nay lại bị tiếng cười này lấp đầy.

Vương Hoàn Tu ngồi trên sofa nhắm mắt lại, anh xoa xoa ấn đường, mở mắt ra liền thấy Bạch Thủy Kim đang cười ngặt nghẽo.

Chẳng biết chương trình này có gì hay mà lại khiến người ta cười đến như vậy, cười đến run cả người luôn.

"Hahahahahahhahahahahaha. "Bạch Thủy Kim cười đến quên hết trời đất, giây tiếp theo cậu liền bị sặc: "Khụ khụ khụ khụ... "

"...... "

Tiết mục kết thúc, Bạch Thủy Kim nghiêng đầu: "Anh xã, tiết mục này hài lắm đúng không? "

Cậu cầm lấy điều khiển từ xa để chuyển kênh: "Chúng ta đổi sang kênh khác đi. "

Hiện tại là thời gian cao điểm chiếu phim truyền hình vào buổi tối, hầu như các đài đều đang phát sóng những bộ phim truyền hình nổi tiếng.

Khi chuyển đến Đài Trái Cây, vài gương mặt đẹp trai xuất hiện cùng một lúc, đó chính là những anh chồng mà Bạch Thủy Kim đã nhận thân.

Nhưng mà ở trước mặt chính cung mà xem nhưng thứ này thì cũng phóng đãng quá rồi, Bạch Thủy Kim cắn răng nhắm mắt, chuẩn bị nhịn đau chuyển kênh.

Lúc này phía sau lại vang lên âm thanh: "Xem cái này đi. "

Hai mắt Bạch Thủy Kim sáng lên: "Anh xã, anh cũng thích xem phim này à? "

Vương Hoàn Tu nhìn mấy nhân vật trên màn hình tivi, anh nở một nụ cười không có cảm xúc: "Ừm. "

"Vậy thì tốt quá rồi, em cũng đang xem nè, chúng ta cùng nhau xem đi, sau này mỗi ngày đều xem cùng nhau, phim này ngày nào cũng chiếu hết. "

Bạch Thủy Kim tiện tay ôm lấy một cái gối, đó chính là đứa con thứ hai mà cậu đã sinh ngày hôm qua.

Vương Hoàn Tu lấy tay đỡ trán, có chút hứng thú nhìn mấy diễn viên trên tivi.

"Những người này cậu đều biết cả à? "

Bạch Thủy Kim gật đầu: "Đều biết cả. "

Cậu xem phim rất là chăm chú đó, tên của mỗi người cậu đều ghi nhớ hết, cái tính dễ nhớ này là do thường xuyên làm công mà rèn luyện được, dù sao thì, nếu bưng đồ ăn cho người ta mà bưng nhầm bàn là có chuyện ngay.

"Mấy người này tên là gì? "

"Nam chính này tên là Phương Nam Trúc, nam phụ là Thẩm Hạc, còn người kia là... "

"Hôm qua cũng gọi như vậy à? "

Cái miệng thao thao bất tuyệt của Bạch Thủy Kim im bặt.

Giọng nói của Vương Hoàn Tu vang lên bên tai, thì thầm như lời nói của ác ma: "Hôm qua gọi như nào, gọi thử tôi nghe xem. "

Bạch Thủy Kim:.....

Cấm nhược hàn thiền.

*Thành ngữ Cấm nhược hàn thiền: câm như hến; im như thóc; im bặt như ve sầu mùa đông, ý nói không dám phát ra âm thanh nào.

Bạch Thủy Kim lặng lẽ dời tầm mắt sang mấy người làm công ở Vương gia.

Đám quần chúng này đều là người xấu.