Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 39: 39: Theo Đuổi Người Khác Là Một Môn Học




Theo đuổi người khác thật sự là một môn học vì thế An Dương căn bản là mù mịt chuyện này, hắn ngái ngủ vừa đánh răng vừa suy nghĩ.

Có phải mình nên đi xem thêm phim truyền hình và tiểu thuyết đề tài tình yêu sẽ tốt hơn không?

Không khỏi lại nghĩ tới trước kia hắn có đọc qua tiểu thuyết bá đạo tổng tài khiến hắn rùng mình một cái, sau đó trong đầu liền loại bỏ ngay ý định này.

Rửa mặt xong rồi lại đi thay quần áo khác, An Dương ngáp một cái đi ra khỏi phòng, liếc mắt liền trông thấy anh trai cùng một người phụ nữ xinh đẹp, đôi môi đỏ gợn sóng ngồi ở trên bàn ăn, hai người đang cười nói, ăn bữa sáng gồm sữa đậu nành và bánh quẩy được mua ở bên ngoài.

An Dương lùi lại một bước đột nhiên trở về phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Nhất định là hắn mở sai cách, tại sao chị dâu lại ở đây!!!

An Dương hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi mở cửa ra.

Người phụ nữ vừa rồi còn đang ngồi ở trên bàn ăn, lúc này lại đứng ở trước cửa, hai tay chắp sau lưng, thân thể hơi nghiêng người về phía trước cười híp mắt nói: “Tiểu ~~ An ~~ Dương ~~~”

An Dương lại đóng cửa rầm một tiếng, sau đó đứng ở trước cửa sổ nghiêm túc suy nghĩ có nên nhảy từ trên lầu xuống đi làm hay không.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa điên cuồng: “Tiểu An Dương, em làm gì vậy? Nghe nói em xuất viện, chị hiếm khi dậy sớm cùng anh trai em tới thăm em, em có thái độ này là sao hả? Chị đang rất tức giận đó nha!”

An Dương đứng ở cạnh cửa gào to một tiếng: “Chị dâu, hôm nay em còn phải đi làm!”

“Gọi Tiểu Kỳ, chị dâu nghe quá già!!” Lương Kỳ dùng sức đá vào cửa, cửa kêu cọt kẹt không chịu nổi.

“Tiểu Kỳ…” An Dương hung hăng lau mặt một cái.

Lương Kỳ là chị dâu của hắn, cô và anh An tuy mới kết hôn được hai năm nhưng họ là thanh mai trúc mã, vượt qua tám năm yêu xa cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng, trở thành một đôi khiến mọi người ao ước ghen tị. Bởi vậy, cũng coi như là nhìn An Dương trưởng thành nhưng hắn rất sợ chị ấy.

Bởi vì từ nhỏ An Dương gặp chuyện gì, Lương Kỳ lúc nào cũng là người đầu tiên biết được, bất kể là thành tích tốt xấu hay là đánh nhau từ trước đến nay đều không giấu được.

“Mở cửa nhanh, không phải em còn phải đi làm sao? Mau ra đây ăn sáng đi.” Lương kỳ vừa gõ cửa vừa hét ở bên ngoài.

“Được rồi.” An Dương nghĩ thầm dù sao mình cũng không có chuyện chột dạ gì, liền mở cửa đi ra ngoài.

Lương Kỳ đứng ở bên ngoài, híp mắt nhìn hắn cười một lúc.

“Sao vậy? Em đi ăn sáng đây.” An Dương đang muốn vòng qua cô đi về phía bàn ăn, bỗng nhiên Lương Kỳ thấp giọng nói: “Tiểu ~~ An ~~ Dương ~~”

Một câu xưng hô khiến tim An Dương ngừng đập, quả nhiên câu nói tiếp theo của Lương Kỳ như sét đánh ngang tai, làm cho An Dương ngây ngốc tại chỗ.

“Em thích ai à~~~?”

Chết tiệt!!

Sao chị ấy biết?? Chị ấy có phải đã xem qua kịch bản trước rồi không?? Có phải không??

“Yên tâm đi ~ chị sẽ không nói cho cha mẹ biết đâu ~” Lương Kỳ nói xong lại cười hì hì ngồi trở lại bàn ăn.

Em còn chưa có thừa nhận mà! Hức!

“Mặt đỏ như thế, quá rõ ràng.” Lương Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu.

Anh An bảo hai người bọn họ đừng nghịch nữa, mau đến ăn sáng đi.

Ăn sáng xong, An Dương vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc lên tiếng chào hỏi chuẩn bị đi làm lại bị Lương Kì kéo lại: “Có ai cần chị dâu hỗ trợ không?”

An Dương đang định lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng hỏi một câu, hai người trốn vào một góc hẻo lánh thảo luận, sau đó Lương Kỳ vỗ vai An Dương, lộ ra vẻ cách mạng còn chưa thành công đồng chí vẫn cần cố gắng, An Dương xoa xoa cánh tay rồi đi làm.

Sau một tháng nghỉ dưỡng bệnh, tinh thần An Dương phấn chấn xuất hiện trước cửa phòng làm việc, trong lòng cảm khái. Vào buổi sáng tràn ngập cảm xúc tươi đẹp và nhiệt huyết này vậy mà trong văn phòng lại la liệt xác chết, thật là hùng vĩ.

An Dương còn chưa tiến vào văn phòng, một “xác chết” nằm gục trên bàn ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lập tức một tiếng gào truyền đến, một người treo ở trên người hắn: “An Dương!!!”

An Dương cúi đầu nhìn, ây da, tóc đen, kính đen, áo sơ mi kẻ sọc, ngoài Liễu Nhất Trạch ra thì còn ai vào đây nữa.

“An lang ~ chàng có nhớ thiếp không? ~~~” Liễu Nhất Trạch ôm chân An Dương gào lên.

“Liễu nương ~” An Dương lau nước mắt cũng gào thét: “Nhiều ngày không gặp, sao nàng lại ngốc như vậy!”



Lập tức, trên người An Dương lại treo thêm một người, vị này vừa to vừa béo, thiếu chút nữa thít gãy eo hắn.

“An huynh!!!” Mã Béo cũng gào lên.

“Mã huynh! Mau, buông em ra, em sắp chết rồi.” An Dương vỗ vỗ người kia, rốt cuộc còn chưa có xong, anh mập cùng Liễu Nhất Trạch còn chưa có đi lại vèo vèo đến một đám người ở bên cạnh trong văn phòng lao tới bổ nhào lên người An Dương, mọi người cùng hô: “Hoàng thượng, cứu mạng!!!”

“Cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì…” An Dương chật vật nói xong một câu, xém chút hít thở không thông.

Chuyện gì vậy?

Xảy ra chuyện lớn!

Chương trình nền móng của công ty xảy ra vấn đề.

Mấy người trong văn phòng không kể ngày đêm tăng ca mấy ngày, dưới mắt mỗi người đều có quầng thâm lớn cố lôi cho ra sơ hở đến hôm nay tập thể đã co quắp thành một đống bùn nhão, nhìn thấy số liệu là muốn nôn ói ra, vậy mà vẫn còn có một chỗ làm không đúng.

“Để tôi xem một chút.” An Dương vừa dứt lời, liền có mấy người từ dưới người hắn vọt ra.

An Dương ngồi trước máy tính kiểm tra chương trình một lần, trong vòng mười phút liền nói: “Ồ, nơi này viết nhầm rồi, cái này là do ai viết? Còn mã hóa, khó trách các anh tìm không ra.”

……

Một đám người há hốc miệng đủ nhét ba quả trứng, nhìn An Dương thay đổi lập trình, nhấn phím Enter.

Trên đời chỉ có An Dương là tốt, ngoài An Dương ra toàn bộ đều là rơm rạ.

Đám người cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, nước mắt lưng tròng nghĩ, nghĩ xong sau đó liền phẫn nộ túm lấy Liễu Nhất Trạch cho hắn một trận: “Là cậu viết đúng không hả?”

“Lại còn mã hóa à, để cậu mã hóa này.”

Liễu Nhất Trạch ôm đầu chạy trốn.

“Được rồi.” An Dương vỗ tay, trở về chỗ ngồi của mình.

Liễu Nhất Trạch sau khi bị đánh tàn bạo liền xoa đầu đi đến chỗ làm việc sát cạnh An Dương, vừa muốn ngồi xuống lại bật dậy.

Một cô gái dễ thương với khuôn mặt tròn trịa cười tủm tỉm nhìn hắn: “Anh lại bị chà đạp à?”

Bạch Tuệ nhìn xung quanh nơi này, tìm không ra có điểm nào là giống văn phòng làm việc của lập trình viên, sự xuất hiện của Bạch Tuệ liền giống như là viên natri thêm nước, coca thêm nitơ lỏng đủ tăng áp lực rồi rầm một tiếng khiến văn phòng nổ tung.

Con gái! A! Là con gái nha! Ồ! Thật sự là con gái!

Mọi người che mặt rưng rưng nước mắt cảm tạ ông trời thương xót.

Ai ngờ, cô gái nhỏ này, vẻ mặt ngượng ngùng, mở miệng câu đầu tiên nói lại là…

“Này, người bên kia, đúng rồi chính là anh, anh trai đeo kính đen, anh cùng anh chàng đẹp trai bên cạnh là một đôi sao?”

Đúng vậy, không sai, cô chính là loại người rõ ràng mỗi ngày đều ở cạnh một đám trai đẹp độc thân nhưng lại giống như cờ lớn lẫm liệt không ngã xuống, chỉ muốn ngắm trai đẹp yêu đương với trai đẹp, cô là hủ nữ.

“Chà đạp không phải là dùng như thế đâu em gái!” Liễu Nhất Trạch bổ nhào xuống đất.

“Ồ, vậy thì là hà hiếp.” Bạch Tuệ vui vẻ đổi từ.

Liễu Nhất Trạch đập đầu xuống đất.

“An soái trở về rồi ạ.” Bạch Tuệ quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía An Dương.

“Ừm, anh không thích Liễu Nhất Trạch, cũng không thích người có khuôn mặt trẻ con ở văn phòng bên cạnh, càng không thích cậu con trai ăn nói ngọt ngào ở bộ phận tiêu thụ, em có thể rời đi được rồi.” An Dương gõ bàn phím lạch cạch, trực tiếp ngăn chặn tất cả những suy nghĩ tai họa như này.

Bạch Tuệ dừng lại, lập tức nở nụ cười rất kỳ quái rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình.

“Hoàng Thượng, ngài phát thẻ người tốt này khiến tấm lòng chân thành của thần nguội lạnh ~ ” Liễu Nhất Trạch che ngực tức giận chỉ tay, liền bị Mã béo nắm tay đập vào đầu: “Cậu kêu cái gì mà kêu, lập trình xong chưa?”

Liễu Nhất Trạch câm nín.

Một đám người buồn bã ai oán đợi đến lúc mười hai giờ mới tan làm, giống như sói đói vò mồi liền muốn xông tới căng tin của công ty, An Dương lại cầm áo khoác lên cất bước chạy ra khỏi công ty.

Liễu Nhất Trạch và anh mập vừa định kéo An Dương đi cùng đến nhà ăn, nhìn hắn chạy, bọn họ trợn mắt há hốc mồm: “Phía sau có chó đuổi theo sao.”

Bạch Tuệ bám dai như đỉa, vòng qua hai người bọn họ, cười nham hiểm: “An soái có tình ý nha~~”



Lấy xe, mua đồ ăn, rồi di chuyển đến tiểu khu dưới lầu, mặc dù An Dương mục đích rõ ràng, hành động nhanh chóng nhưng hắn đến trước cửa nhà Cố Vân Thanh đã là khoảng 12 giờ 40 phút.

Không biết liệu cậu ấy có đói bụng không nữa.

Sắp đến giờ làm việc, An Dương nhìn đồng hồ, sửa sang lại quần áo, sau đó giơ tay gõ cửa một cái. Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng động, ngay sau đó cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Cố Vân Thanh mặc một cái áo len màu lam nhạt hoa văn sọc trắng nhìn hắn, dáng vẻ sạch sẽ trông như học sinh.

“Cậu mau vào đi, bên ngoài lạnh.” Cố Vân Thanh cúi đầu, mở rộng cửa.

“Quấy rầy rồi.” An Dương cười đi vào.

Trong nhà bày trí khá đơn giản, nhìn thoáng qua chỉ thấy một số đồ dùng cần thiết như ghế sô pha, ti vi và bàn trà, mà trên bàn trà ngay cả đồ trang trí đơn giản nhất cũng không có nhưng mà trong nhà lại khá ngăn nắp sạch sẽ, có vẻ như đã được quét dọn qua rồi.

“Cậu muốn, muốn uống nước không?” Cố Vân Thanh có vẻ hơi câu nệ cùng bất an.

“Không cần đâu, phòng bếp ở đâu vậy?” An Dương cười nói.

Cố Vân Thanh chỉ có hắn, An Dương liền xách túi đồ ăn đi vào.

Trong phòng bếp càng sạch sẽ hơn, không có một chút khói dầu nào, giống như là từ trước đến nay chưa từng được sử dụng qua, An Dương nhìn xung quanh phát hiện tất cả gia vị đều là mới mua.

Kỳ lạ chẳng lẽ trước đó cậu ấy không có tự mình nấu cơm sao?

An Dương đặt đồ ăn xuống sau đó hắn cởi áo khoác ra đặt lên trên ghế sô pha trong phòng khách rồi quay người trở lại phòng bếp, phát hiện Cố Vân Thanh đã bắt đầu rửa rau.

“Để tôi làm cho!” An Dương muốn tiến lên làm thay cậu lại bị Cố Vân Thanh dùng khuỷu tay chắc chắn ngăn lại.

“Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn.” Cố Vân Thanh cúi đầu tiếp tục rửa rau.

Bữa cơm làm xong đã là hơn một giờ, mùi đồ ăn thơm nức mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cố Vân Thanh ngồi xuống, cầm đũa lên nhẹ nhàng nếm thử, ngẩng đầu liền trông thấy vẻ mặt đầy mong đợi của An Dương như nào như nào, ăn ngon không, có mặn không, có nhạt không.

“Ăn ngon.” Cố Vân Thanh cười nhạt.

A, cậu ấy cười rồi! Cười rồi!

An Dương vui mừng khôn xiết cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, ăn được một nửa chợt nhớ ra một chuyện: “Trước đây, cậu đều sống một mình sao?”

“Ừm…” Cố Vân Thanh vô thức cắn đũa: “Cha mẹ tôi sống ở thành phố khác.”

Tay An Dương đang gặp thức ăn bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó rất nhanh liền khôi phục tự nhiên: “Là như vậy sao.”

Cố Vân Thanh cũng không biết tại sao mình lại muốn nói dối, sâu trong nội tâm cậu có một sự phản kháng rất mạnh liệt, cậu không muốn để người trước mặt biết đến quá khứ của mình.

Cậu không muốn bị chán ghét, cũng không muốn được thông cảm, chỉ muốn gặp hắn một cách bình thường, bình thường một chút.

Ăn cơm xong, An Dương xin số điện thoại của Cố Vân Thanh rồi vội vàng đi làm, Cố Vân Thanh thu dọn bát đũa, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy áo khoác của hắn nằm lẻ loi một góc trên ghế sô pha.

Không nghĩ tới vừa mới trao đổi số điện thoại xong lại nhanh như vậy cần dùng đến, cậu lấy điện thoại ra gọi cho An Dương.

“A lô? Vân Thanh? Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói vui vẻ từ đầu bên kia truyền đến.

Bởi vì xưng hô này mà trái tim Cố Vân Thanh rung động mạnh mẽ, thật lâu sau mới ý thức được mục đích gọi điện thoại của mình: “Áo khoác của cậu để quên ở đây.”

“Ồ, vậy ngày mai tôi tới lấy nhé.” An Dương cười nói.

“Ừm.” Cố Vân Thanh đáp lại, trong lòng dạt dào cảm xúc ngày mai hắn sẽ tới.

Sáng mai, cậu phải dậy sớm một chút, đi chạy bộ tập thể dục rèn luyện sức khỏe thật tốt để có thể ăn nhiều hơn một chút đồ hắn nấu.

Cố Vân Thanh cúp điện thoại, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Mà An Dương sau khi cúp điện thoại, liền hắt xì một cái, rồi mới run rẩy bật nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút trong xe lên.

A, lạnh quá, lần sau vẫn là không nên để quên áo khoác, bỏ quên cái khác đi.

Cách này của chị dâu khá hữu dụng.

Lần đầu tiên An Dương cảm thấy theo đuổi người khác thật sự là một việc rất tốn đầu óc.