Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 2: 2: Hệ Thống Và Nhiệm Vụ




An Dương có thể khẳng định mặt mình tuyệt đối không dài như vậy.

Anh ta không đẹp trai bằng mình!

An Dương soi gương sờ khuân mặt, cuối cùng đưa ra kết luận, hoàn toàn không phát hiện trọng điểm của mình đã lệch đi.

Đây là một khuôn mặt coi như cương nghị, vẻ ngoài chắc chỉ tầm hai mươi tuổi, gò má sắc như dao, mặt mũi sáng sủa, đôi mắt sâu.

Cho nên bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, An Dương thở dài, hai tay chống lên bồn rửa mặt, đầu đụng gương hết lần này đến lần khác.

Mình sẽ không phải là xuyên qua chứ?

Đột nhiên An Dương nhớ đến tình tiết của một vài cuốn tiểu thuyết và phim truyền hình mà mình đã xem rồi ngẩng đầu lên, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên ầm ầm.

"Cậu chủ, cậu không sao chứ, cậu đã ở trong nhà vệ sinh gần nửa tiếng rồi." Tiếng người ngoài cửa tràn ngập lo lắng.

An Dương đứng thẳng người đi mở cửa, vẻ mặt người ngoài cửa dè dặt, khác hẳn người đàn ông bước vào phòng với vẻ mặt dữ dằn buổi sáng.

An Dương hít sâu một hơi, vừa nghĩ nên nói thế nào, lại đột nhiên sững sờ, sau đó giống như kẻ ngốc lắc lư trái phải, giống như đang tránh né cái gì đó, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng giơ tay lên quơ quơ khoảng trống trước mặt, như muốn xua đuổi cái gì đó.

"Cậu chủ? Có bệnh chúng ta phải đến bệnh viện!" Người đàn ông không nhịn được kêu lên một tiếng kéo lấy hắn.

"Chờ một chút." An Dương hất tay anh ta ra, lại ôm lấy vai người khác dựa vào, cuối cùng chỉ về phía trước hỏi: "Anh có thấy cái gì không? Nó ở đây này."

Người đàn ông gắt gao trừng mắt cuối cùng đáp: "Cửa nhà vệ sinh."

"Không thấy gì khác? Chỉ có cửa nhà vệ sinh thôi à?" An Dương nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.

Người đàn ông sợ hãi gật đầu.

An Dương híp mắt, đứng dậy sải bước vào nhà vệ sinh, rầm một tiếng đóng cửa lại.

"Cậu chủ!!" Người đàn ông ở bên ngoài đập cửa: "Rốt cuộc cậu làm sao vậy!"

An Dương cũng không biết mình bị làm sao!

Trước mắt hắn xuất hiện nửa khung điện tử trong suốt, phía trên còn có một hàng chữ.

【Xin chào, tớ là hệ thống, cậu có thể thông qua tớ để hiểu rõ toàn bộ thông tin về nguyên chủ.】



"Mẹ khiếp! Đây là thứ đồ chơi gì?" An Dương không nhịn được kêu lên, lại nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài, đành phải vội vàng im miệng.

Giống như nhận được mệnh lệnh gì đó, chữ trên khung điện tử rất nhanh liền biến mất lại đổi thành một hàng mới.

【Ràng buộc thành công với kí chủ An Dương, xin hỏi hiện tại cậu đã hiểu nhiệm vụ lần này chưa?】

Chờ đã? Ràng buộc gì, ai cùng cậu ràng buộc, nhiệm vụ gì cơ, chơi game sao? An Dương há hốc miệng ngơ ngác tại chỗ giống như một con cá thiếu oxy.

Màn hình điện tử trước mắt như có thể hiểu được tâm tư hắn, lại xuất hiện biến hóa.

【Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới ban đầu.】

Lúc này, cuối cùng An Dương cũng có phản ứng: "Không phải tôi bị xe tông sao? Cậu nói tôi có thể trở về? Còn sống trở về?"

【Đúng vậy, còn sống trở về thế giới ban đầu, xin hỏi hiện tại cậu đã hiểu nhiệm vụ lần này chưa?】

"OK!" Nội tâm An Dương tràn đầy vui vẻ, hắn còn chưa có bạn gái, không đúng hắn còn chưa cống hiến hết cho chủ nghĩa xã hội, mới không phải cái loại người nông cạn ngày ngày nhớ thương bạn gái.

【Nhiệm vụ lần này là công lược Cố Vân Thanh, tùy theo nhiệm vụ phát triển mà hệ thống sẽ đưa ra các chỉ dẫn khác, cậu có thể thông qua tớ để hiểu rõ toàn bộ thông tin về nguyên chủ.】

Cố Vân Thanh? Ai vậy? Đầu An Dương hơi đau, hai chữ "công lược" cho hắn ấn tượng xấu, giống như loại cảm giác bong bóng màu hồng hoa rơi đầy màn hình trong game Otome giải cứu nhân vật nữ chính vậy.

An Dương từ nhỏ đã không giỏi giao thiệp với con gái, mặc dù ngoại hình của hắn rất đẹp trai cũng thu hút sự chú ý của các bạn nữ vì thích chơi thể thao, nhưng dưới sự dạy dỗ phải tôn trọng phái nữ của mẹ hắn, An Dương nhất định sẽ từ chối tỏ tình nếu không thích bạn nữ đó, tuyệt đối không ôm tâm tư chơi đùa trì hoãn thanh xuân của người ta.

Sau đó, bởi vì hắn chưa từng thích ai mà cô đơn suốt hai mươi bốn năm.

Tiếng đập cửa bên ngoài bắt đầu trở nên chói tai, An Dương ấn huyệt thái dương tức giận chỉ về phía cửa: "Bên ngoài là ai?"

【Vệ sĩ của nguyên chủ Ngụy Trì, anh Hổ.】

Ồ, An Dương bừng tỉnh hiểu ra, lại chỉ chỉ bản thân: "Chờ đã, cậu lặp lại lần nữa, tôi là ai?"

【Người sáng lập chủ chốt của tập đoàn kinh tế lớn thứ hai trong nước, sở hữu công ty bất động sản lớn nhất trong nước thông với con đường hắc bạch, có thiên phú kinh doanh dị bẩm, là cháu trai thứ hai của Ngụy An Bình, Ngụy Trì.】

An Dương trực tiếp bỏ qua lời nói phía trước dứt khoát hỏi: "Chính là rất có tiền đúng không?"

Hệ thống dường như im lặng một chút, cuối cùng nhảy ra chữ đúng.

À, vẫn là tiết mục bá đạo tổng tài, An Dương ở trong lòng âm thầm kinh ngạc cho rằng tổng tài chính là có tiền, loại thiếu gia giàu có này đóng vai ôn nhu thâm tình công lược bất cứ ai mà chẳng được?



Sẽ không! Vẫn là nghĩ quá đơn giản!

An Dương hai tay nắm chặt vô cùng sung sướng, xem ra cách ngày trở về không còn xa nữa.

Tiếng đập cửa bên ngoài liên tục không ngừng quấy rầy An Dương, hắn đành phải mở cửa, duỗi tay được một nửa thì lại dừng lại hỏi: "Sau này, cậu đều lơ lửng ở trước mặt tôi như thế này à?"

【Kí chủ có thể để khung điện tử biến mất, sau khi đưa ra khẩu lệnh đặc biệt, khung điện tử sẽ lơ lửng trước mặt cậu, khẩu lệnh chẳng hạn như vừng nở hoa.】

An Dương sờ cằm quyết định nghĩ ra một khẩu lệnh đẹp trai.

Quốc gia Gouli...

Ôi chao, không được, không được.

I'm the king of the world? (Tôi là vua của thế giới?)

Có chút tự kỉ.

"Quên đi, tôi đẹp trai hơn câu này đi." An Dương nói với hệ thống.

【Tiếp nhận "tôi đẹp trai hơn câu này đi" lấy làm khẩu lệnh, hy vọng cậu mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.】

Chờ đã? Hệ thống, lý giải của cậu dường như có sự hiểu lầm ở đây!

An Dương đang muốn giải thích, khung điện tử trước mắt hắn lại biến mất một lần nữa, ngoài cửa bắt đầu truyền đến tiếng gọi: "Cậu chủ, cậu bị tiêu chảy phải không, lại nửa tiếng nữa rồi."

An Dương không thể làm gì khác hơn là mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của anh Hổ ở ngoài cửa nhìn mình: "Cậu chủ, cậu có muốn đến bệnh viện không?"

"Không cần." An Dương phất tay, nhắc đến bệnh viện lại nhớ ra hỏi: "Người buổi sáng đưa đi bệnh viện là ai vậy?"

Anh Hổ sửng sốt nhỏ giọng nói: "Cố Vân Thanh à, nghe bác sĩ nói hình như cậu ta tỉnh rồi, cậu chủ có muốn đi thăm không...?"

Cố...Cố...Cố Vân Thanh? Người tôi phải công lược chính là con trai???

An Dương lập tức cảm thấy phía sau có một trận sóng biển hùng vĩ dâng lên, trong nháy mắt đem hắn vừa rồi còn vui mừng đập chết không chút lưu tình trên bờ cát, hắn như bị sét đánh xoay người chạy vào nhà vệ sinh lần thứ ba, đóng cửa lại thiếu chút nữa đập vào mũi anh Hổ.

Anh Hổ tiện tay nhặt bình hoa bên cạnh muốn phá cửa, cửa lại đột nhiên mở ra, may mắn hắn thu tay kịp thời bình hoa mới không đập vào đầu An Dương.

"Anh Hổ, anh đi chuẩn bị một chút, lát nữa tôi muốn đến bệnh viện." Sắc mặt An Dương tái xanh lại trắng bệch nói xong liền đóng cửa nhà vệ sinh rầm một tiếng.