Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 14: 14: Tim Đập Thình Thịch




Ngụy Trì muốn dẫn mình đi đâu? Hắn sẽ làm gì với mình? Vết thương trên người mình còn chưa hồi phục hoàn toàn, hy vọng lần này sau khi kết thúc sẽ không quá tệ.

Dọc đường, đầu óc Cố Vân Thanh đều rất loạn, đi lảo đảo phía sau hắn.

An Dương dẫn cậu ra khỏi nhà chính đi thẳng tới vườn hoa, sắc trời hơi tối, bởi vì An Dương không quen thuộc nơi này nên tìm một lúc lâu mới dừng bước.

Cố Vân Thanh thất thần nhìn nhà kính trước mặt.

“Lần trước, tôi thấy cậu nhìn chằm chằm nơi này, hẳn là rất muốn tới đây xem một chút,” An Dương mỉm cười lấy chiếc chìa khóa trong túi ra: “Tôi phải năn nỉ ông nội rất lâu mới lấy được chìa khóa đấy.”

Cố Vân Thanh mở miệng nhưng không biết nên nói hay làm gì, có gì đó chặn hết thẩy lời nói khiến cậu nghẹn lại trong cổ họng.

“Đến đây.” An Dương mở cửa, chậm rãi kéo Cố Vân Thanh vào trong nhà kính, hai người nhìn thoáng qua đều bị cảnh tượng trong nhà kính làm cho choáng ngợp.

Nhà kính được chia thành bốn nhà kính khác nhau bằng kính trong suốt. Nhiệt độ và ánh sáng trong mỗi nhà kính đều không giống nhau. Các loại hoa được trồng cũng khác nhau. Hôm nay, có những bông nụ hoa đang chớm nở, có những bông đã nở rộ rực rỡ, đẹp đẽ đến mức người ta không thể rời mắt.

Ngoài cùng bên trái nhà kính có một căn phòng nhỏ giống như nơi để dụng cụ làm vườn, bên cạnh bày kệ gỗ, bên trên đặt nhiều chậu sen đá lớn, nhỏ và dễ thương ở phía trước căn phòng.

“Wow, đây là hoa gì, thơm quá.” An Dương nhìn thoáng qua đã thấy một loại cây, trên cây được tô điểm bởi những bông hoa trắng như ngọc, đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

“Hoa mộc lan.” Cố Vân Thanh nhìn một cái nhẹ nhàng trả lời.

An Dương không ngờ Cố Vân Thanh sẽ trả lời mình, quay đầu chớp chớp mắt nhìn cậu rồi lại kéo cậu đi một vòng quanh nhà kính: “Cây này thì sao?”

“Hoa hồng Austin.”

“Còn cây này?”

“Tử Long Ngọa Tuyết, giống này rất đắt.”

“Cây màu trắng này thật đẹp, đây là cây gì?”

“Dao Đài Ngọc Phượng.”

An Dương chỉ khắp nơi hỏi, Cố Vân Thanh cũng rất kiên nhẫn trả lời hắn, hễ gặp được cây nào cậu chưa từng gặp thì sẽ nhìn nhiều hơn một chút, An Dương sẽ lặng lẽ ở bên cạnh đợi cậu quan sát xong.

“Đây là giống gì?”

“Hoa hoán cẩm, chờ đã, đất này hình như có chút vón cục.” Cố Vân Thanh nhìn một lúc, ngồi xổm xuống xới đất gần hoa, hoàn toàn không quan tâm sẽ bị đất dính vào hai tay trắng nõn của cậu.

An Dương cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhìn gương mặt nhu hòa của Cố Vân Thanh nói: “Cậu thật sự rất thích hoa, biết thật nhiều.”

“Ừ, trước đây tôi từng học chuyên ngành làm vườn. Tôi…Tôi vẫn luôn muốn mở một cửa hàng hoa cho riêng mình.” Lời nói của Cố Vân Thanh rất nhẹ nhưng lại từng chút một thấm vào trong lòng An Dương.



Đây là lần đầu tiên Cố Vân Thanh mở lòng mình, càng là lần đầu tiên cậu nói ra suy nghĩ của bản thân.

Đột nhiên, An Dương nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, khuân mặt cậu mờ nhạt dần lại rõ nét trước mặt hắn, có lẽ đó là cảm giác choáng váng do tim đập nhanh.

“Cậu ấy thật đẹp.” An Dương nghĩ thầm.

Người này…Thật đẹp, nhìn từ khoảng cách này, lông mi của Cố Vân Thanh dường như đưa tay là có thể chạm tới, đôi môi mỏng bởi vì tay dùng sức mà nhẹ nhàng mím lại, vẻ mặt chuyên tâm và nghiêm túc của cậu từng chút một khắc sâu vào tâm trí An Dương.

Cố Vân Thanh sau khi xới đất xong, dùng cổ tay lau một phần má, rồi nhìn đôi bàn tay bẩn thỉu của mình khẽ cười.

An Dương đột nhiên đứng lên lao ra khỏi nhà kính khiến cho Cố Vân Thanh giật mình.

“Sao… Làm sao vậy?” Cố Vân Thanh luống cuống đi ra cửa.

Không biết tại sao, An Dương một tay che mặt, quay lưng về phía cậu: “Không…Không sao, bên trong quá ngột ngạt tôi ra ngoài hít thở một chút, cậu tiếp tục xem đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu.”

Ngột ngạt sao? Cố Vân Thanh nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua lỗ thông gió trên nóc nhà kính. Tuy có chút không rõ nhưng Cố Vân Thanh không muốn từ bỏ cơ hội này, liền xoay người trở lại nhà kính.

A a a a!

An Dương che mặt nghe thấy nội tâm mình đang gào thét.

Vừa rồi Cố Vân Thanh cười.

An Dương đột nhiên hiểu ra một vấn đề.

Tại sao! Hắn! Trong! Hai mươi bốn năm! Đều! Không có! Quen! Bạn gái!

Bởi vì hắn, con mẹ nó, người hắn thích có thể là con trai!!!!

Cố Vân Thanh sợ An Dương chờ lâu ở bên ngoài nên chỉ vội vàng quan sát một vài giống hoa quý hiếm, sau đó liền ra khỏi nhà kính, trông thấy An Dương đang đứng ôm đầu ngây ngốc trong gió.

“Anh không sao chứ?” Cố Vân Thanh vô thức hỏi.

“Tôi…Giống như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới…” An Dương buông hai tay xuống, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngây ngốc.

“???” Cố Vân Thanh không biết người này là đang lẩm bẩm hay là đang trả lời mình, trong lúc nhất thời không biết phải tiếp lời ra sao.

“Cậu xem xong rồi sao?” An Dương lấy lại tinh thần, hỏi cậu.

“Ừm.” Cố Vân Thanh gật đầu.



An Dương ừ một tiếng, đi tới cẩn thận khóa cửa nhà kính lại rồi nói với cậu: “Vậy chúng ta trở về thôi.”

Cố Vân Thanh cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.

Hai người sánh bước dưới bầu trời đầy sao, gió đêm hơi lạnh, côn trùng thì kêu vang, cả hai có chút trầm mặc không biết nên nói gì.

Lần đầu tiên, Cố Vân Thanh cảm thấy ở một mình với Ngụy Trì dường như cũng không khó chịu như vậy.

An Dương đưa cậu về phòng rồi nói, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây.

Cố Vân Thanh hơi khó tin nhìn hắn, “Anh không muốn…” Nói được nửa câu lại nuốt xuống.

“Hả?” An Dương nghi hoặc.

“Không có gì…” Cố Vân Thanh nắm chốt cửa cúi đầu không nhìn hắn.

“Vậy ngủ ngon.” An Dương kìm nén cảm xúc muốn đưa tay xoa đầu cậu, vội vàng xoay người trở về phòng, ai ngờ vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cảm ơn rất nhẹ gần như không nghe thấy.

An Dương sững sờ quay người lại, Cố Vân Thanh đã vào phòng đóng cửa lại.

【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +500, mức độ hảo cảm trước mắt là -570】

An Dương rất hiếm khi bị mất ngủ.

Hắn lăn qua lộn lại như cái bánh nướng ở trên giường, trong đầu toàn bộ đều là nụ cười của Cố Vân Thanh, đuổi thế nào cũng không đi.

Tại sao cậu ấy cười lên lại đẹp như vậy!!!

An Dương trùm chăn lên mặt ở trong lòng hò hét, cũng nhịn xuống cảm xúc muốn cá chép đánh lộn ở trên giường.

Sau khi An Dương bình tĩnh lại, hắn hồi tưởng lại hai mươi bốn năm cuộc đời mình, hình như mình đã từng cũng có lần tim đập thình thịch như thế.

Đó là khi An Dương ngồi cùng bàn với một bạn nữ vào năm lớp bẩy, nhưng chỉ được mấy ngày bạn nữ đó liền chuyển trường, cô ấy có mái tóc dài đen nhánh cùng nụ cười dịu dàng, nhưng khuôn mặt của cô cũng mờ nhạt dần theo thời gian.

An Dương còn nhớ rõ, trong số những bạn nam từ nhỏ đến lớn của mình, cũng có những người lớn lên rất tuấn tú và đẹp trai, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng có cảm giác rung động với họ, chưa từng có.

An Dương, đột nhiên phản ứng lại.

Có lẽ không phải hắn thích con trai mà là hắn thích Cố Vân Thanh.

Hoặc là nói…

“Hắn…có phải bị bẻ…cong rồi không?!?!”