Xuyên Thành Tra A Vườn Trường

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uống thuốc xong, nàng đưa mắt nhìn bữa sáng mình mới quét mã trả xong, nếu đã trả tiền rồi, mình đương nhiên phải ăn, dù sao nàng làm việc ở cửa hàng tiện lợi tiền lương chỉ 15 tệ một tiếng, nàng đã không còn lại thiên kim tập đoàn Tô thị nữa, mười mấy tệ thôi đối với nàng cũng quý giá rồi.

Nghĩ vậy, Tô Ngữ Băng cầm chén lên, ngồi xuống bàn, lấy đồ ăn sáng trong túi ra ăn.

Vừa cho vào miệng ăn Tô Ngữ Băng cảm thấy kỳ quái, bánh bao này không giống đồ bán ven đường, bên trong có tôm còn mang vị ngọt, cho thấy rỗ đây là nguyên liệu tươi mới, uống một ngụm cháo, cũng phát hiện kỳ quái, trong cháo có thêm nhiều thứ, không giống như cháo bán ven đường, vậy là Mạc Du Tâm cố ý đòi tiền mình sao?

Tô Ngữ Băng suy nghĩ, xem ra là kỹ năng hống nữ nhân của Mạc Du Tâm, mặc kệ cô ta mua bao nhiêu, dù sao Mạc Du Tâm đòi 10 tệ nàng cũng trả cho cô ta rồi, giữa các nàng cũng không còn dây dưa gì nữa.

Tô Ngữ Băng ăn hết 5 cái bánh bao và một chén cháo, lúc này mới xuống lầu trả phòng, đây là bữa sáng thoải mái nhất mà gần đây nàng được ăn, vì nuôi bảo bảo, Tô Ngữ Băng cũng đã tiết kiệm tiền ăn mặc nhiều lắm rồi.

Lúc Mạc Du Tâm xuống lầu, trang sách tả Tô Ngữ Băng uống rượu cũng đã trắng trơn, lại lần nữa viết lại sự việc phát sinh tối qua, cho nên, chính mình lại lần nữa thay đổi chi tiết trong sách?

Mạc Du Tâm cũng không hiểu quyển sách trong đầu kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm nữa, việc quan trong hiện tại là đem tiền trả lại cho mấy phú bà viết trong cuốn sổ này, dù sao cô cũng không rảnh như nguyên thân, có thể an bài hợp lý nhiều phú bà chung sống hòa bình được như vậy, nhắn tin còn không được chứ nói chuyện với nhiều người, cũng hay thật.

Nhìn cửa phòng ký túc khóa từ bên trong, Mạc Du Tâm suy nghĩ một hồi về nhân duyên của nguyên thân, cảm thấy sẽ không ai đi mở cửa cho cô, liền cầm chìa khóa mở cửa, ba người còn đang trò chuyện khí thế lập tức đều nhìn về phía cô.

Mạc Du Tâm nhìn ba người cười cười, "đều ở đây a?"

"Phải đó, cô tưởng là giống cô sao, đi suốt đêm không về," Giang Thiển tức giận nói, Mạc Du Tâm là cặn bã rồi còn câu cả đám Omega, còn đi suốt đêm không về, hôm qua còn là lần đầu tiên, Giang Thiển cảm thấy Mạc Du Tâm này không thể cứu được rồi.

Mạc Du Tâm bị nói cũng không tức giận, cười một cái nói: "mình đi làm chuyện đàng hoàng, có nói bạn cũng không tin."

"Chúng tôi cũng không muốn nghe," Giang Thiển trừng mắt liếc Mạc Du Tâm, cô cũng bực bội với cái bộ dàng cười hì hì của Mạc Du Tâm, so với mặt lạnh trước kia còn ghê tởm hơn.

Mạc Du Tâm cũng không để ý ba người bạn cùng phòng này, mở ngăn kéo lấy sổ nợ của nguyên thân ra, bắt đầu dựa theo ghi chú trả tiền lại, còn quà cái nào chưa dùng thì cũng sẽ trả lại, Mạc Du Tâm tính với giá tiền tương đương rồi trả lại cho các phú bà.

Phú bà 1:??? Du Tâm, sao bạn trả tiền lại cho mình? không phải nhà bạn có chuyện gấp cần tiền sao?

Mạc Du Tâm: Cám ơn bạn nha, mình có nói vậy nhưng mà đột nhiên không có chuyện nữa rồi, phải rồi bạn còn tặng đồng hồ đeo tay cho mình, buổi chiều đi học, mình mang qua trả lại bạn nha, mình chưa có đeo, nếu bạn thấy không được thì mình đền tiền cho bạn cũng được.

Phú bà 1: Du Tâm có phải bạn giận không? hôm đó không phải mình từ chối bạn mướn phòng, chỉ là có chút xấu hổ thôi, bạn đừng như vậy là được không?

Mạc Du Tâm: Mình suy nghĩ kỹ rồi, người hoàn mỹ như mình, đã định trước là sẽ không nằm trong tay Omega nào cả, bạn đừng tương tư mình nữa, mình không phải nữ nhân bạn có được đâu.

Phú bà 1:???

Mạc Du Tâm: xóa đôi bên đi, còn để lại cho nhau chút thể diện.

Phú bà 1 còn định nhắn tin cho Mạc Du Tâm, thì phát hiện đối phương không nhận được tin của nàng nữa, nói cách khác Mạc Du Tâm đã xóa nàng rồi? Mạc Du Tâm có phải điên rồi hay không?

Phú bà 2: Du Tâm, sao bạn đem tiền trả mình nhanh vậy? thật ra không trả cũng không sao.

Mạc Du Tâm: huynh đệ với nhau phải tính toán cho rõ ràng, mình nói là hiện tại hai chúng ta không còn nợ nhau, mình hoàn lại bộ đồ thể thao giá tương đương lại cho bạn, mình nghĩ kỹ rồi, mình là Alpha hoàn mỹ không phải người bạn có thể theo đuổi được, sau này đừng theo mình nữa.

Phú bà 2: Mạc Du Tâm bạn điên rồi hả? mấy hôm trước còn dụ dỗ mình muốn cùng mình về gặp ba mẹ mình mà.

Mạc Du Tâm: đúng vậy, nhưng mình đã thay đổi, hiện tại mình chỉ yêu chính mình, tạm biệt bạn.

Tiếp là phú bà 5 6 7 8, Mạc Du Tâm cũng nhắn qua loa như vậy, chờ đến phú bà 10, thì không thuận lợi như vậy, phú bà 10 là Phùng Duyệt Duyệt mà Mạc Du Tâm đã gặp trước đó.

Nguyên thân câu mấy phú bà Omega này đều là những tiểu bạch hoa không rành thế sự, đều là nữ hài tử thích sĩ diện thích mặt mũi, Mạc Du Tâm thấy mình từ chối hoàn toàn như vậy, mấy tiểu bạch hoa này sẽ không vội vàng quấn theo nữa.

Phú bà 10: Du Tâm có phải bạn còn giận mình không? người ta về đã hảo hảo dạy dỗ đám bạn rồi, không phải bạn muốn mở cơ sở giáo dục sao? cuối tuần chúng ta về nhà mình được không? mình nhờ ba ba mở cơ sở giáo dục giúp bạn.

Mạc Du Tâm: cảm ơn lời mời, khôn hẹn, mình nghĩ rõ rồi, người hoàn mỹ như mình vẫn thích độc thân hơn, hơn nữa chúng ta không có qua lại chung với nhau, bạn học Phùng đừng thân thiết với mình, tiền bạn cho mình mượn, tiền bạn mời mình ăn, tiền bạn mua đồ cho mình, toàn bộ mình đều sẽ trả lại cho bạn, còn cả hình chụp nữa, sau này chúng ta chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi.

Phùng Duyệt Duyệt gấp đến mắt cũng đỏ, nàng thật vất vả mới kéo Mạc Du Tâm đến gần, sao lại như vậy rồi? lẽ nào Mạc Du Tâm trách mình không có cách giúp cô mở cơ sở giáo dục? hay là có Omega khác cướp người với mình, ngoại trừ nàng cũng không thiếu Omega theo đuổi Mạc Du Tâm, rốt cuộc là ai cướp trước mặt mình?

Trong lòng Phùng Duyệt Duyệt hiện tại rất loạn, nàng không chờ gọi điện cho Mạc Du Tâm, trong máy vang lên âm thanh tự động của nữ: số máy quý khách gọi đã tắt máy.....

Ký túc Alpha nàng không vào được, Phùng Duyệt Duyệt chỉ có thể chờ đến chiều đi học chặn đường Mạc Du Tâm.

Ở trong phòng ký túc Mạc Du Tâm trả hết tiền, cảm thấy cả người ung dung, tối hôm qua đổ thạch kiếm được 200.000, lúc này đã xài hết 70.000 rồi, Mạc Du Tâm thở dài, tiền này đúng là xài nhanh quá, chờ có thời gian rảnh mình lại đến chợ nguyên thạch tiếp, xem coi có nhặt được hàng không.

Xế chiều, Mạc Du Tâm bị bốn năm cô chặn ở hành lang phòng học, cô cố gắng thản nhiên, đem toàn bộ đồ trả lại cho các phú bà.

"Mạc Du Tâm, bạn nói trong wechat là thật à?"

"Có phải bạn có người thích rồi không?"

"Có phải do cuối tuần mình không dẫn bạn về nhà nên bạn giận phải không? hôm nay mình dẫn bạn về nhà được không?"

Phùng Duyệt Duyệt nhìn bốn cái Omega vây quanh Mạc Du Tâm, lập tức không vui, mấy bước vọt đến: "mấy người làm gì vậy? cách xa Mạc Du Tâm của tôi ra chút đi, tránh ra."

"Bạn học này là ai thế? sao lại của bạn được? Mạc Du Tâm đến giờ còn chưa có bạn gái mà, mọi người có thể cạnh tranh bình đẳng mà."

"Phải đó, dựa vào cái gì là của bạn? bạn cũng đâu phải bạn gái của Mạc Du Tâm."

Mạc Du Tâm ở một bên nghe cãi nhau cũng nhức đầu, cô không hiểu nổi nguyên thân là tên cặn bã nhưng mị lực lại lớn như vậy sao? khiến cho các Omega si mê đến thất điên bát đảo.

Cách giờ học còn tầm chục phút, hành lang bên này càng nhiều người hơn, mấy bạn cùng phòng với Mạc Du Tâm đều đã đến.

"Mấy bà nhìn kìa, Mạc Du Tâm bị 5 cái Omega chặn ở hành lang kìa?" Lý Tân Khiết chỉ vào Mạc Du Tâm bên kia nói.

"Cái này còn phải nói sao? cô ta lại lần nữa trò chuyện nhiều như vậy, đúng là Tu La tràng a!? đều do cô ta tự làm tự chịu, đáng đời." Trần Qua nói.

"Hừ, đúng lúc chưa tới giờ, chúng ta xem thử Mạc Du Tâm xử lý thế nào?" Giang Thiển khoanh tay hứng thú nhìn Mạc Du Tâm bên kia, cô không biết tên cặn bã này có cái gì, lại khiến nhiều Omega động tâm với cô ta như vậy.

Trong lúc mọi người đang xem náo nhiệt, Mạc Du Tâm đang đứng dựa tường không nói gì cũng lên tiếng: "các bạn đừng ồn ào nữa."

Qủa nhiên cô nói xong, mấy cái Omega liền yên tĩnh lại, Mạc Du Tâm nói tiếp: "rất cảm ơn mọi người yêu mến và giúp đỡ mình, nhưng mình phải xin lỗi mọi người, sau khi mình suy nghĩ tự hỏi bản thân xong, thì cảm thấy làm sinh viên a, bài vở mới là quan trọng, hơn nữa người hoàn mỹ như mình, cũng không hợp tìm bạn gái, khó có người có thể xứng đôi với mình, mình đã đem tiền mượn tiền quà hoàn lại nguyên si cho mọi người rồi, sau này chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bạn học bình thường mà thôi, trước khi tốt nghiệp mình không có dự định yêu đương.

Mạc Du Tâm nói vậy, cũng như từ chối mấy người này.

"Mạc Du Tâm, cô đừng có hối hận, tiền học phí lúc trước cô mượn tôi đâu rồi?" Phú bà 1 hung hăng nói.

"Phải rồi, mình trả lại cả gốc lẫn lời cho bạn rồi." Mạc Du Tâm đáp.

"Mạc Du Tâm, cô đừng có mà hối hận." Phú bà 2 tức sắp khóc.

"Yên tâm, không hối hận." đầu Mạc Du Tâm muốn nổ, thầm nghĩ phải mau lau sạch đít cho nguyên thân mới được.

Phùng Duyệt Duyệt hình như còn chưa hết hy vọng, nhìn Mạc Du Tâm nói: "Du Tâm, mình chờ bạn suy nghĩ cho rõ."

"Thật không cần nghĩ nữa, chúng ta phải cố gắng học cho tốt a." Mạc Du Tâm nói xong thì vào lớp.

Việc Mạc Du Tâm làm toàn bộ, Tô Ngữ Băng đứng cách đó không xa đều thấy được, Phó Chi Đào kéo tay Tô Ngữ Băng, "Ngữ Băng, bồ nói xem Mạc Du Tâm này đang làm trò gì vậy? không phải cô ta phải tìm phú bà sao? mấy Omega này theo mình biết gia cảnh không tệ, vậy mà cô ta từ chối hết sao?"

Tô Ngữ Băng nhớ đến lời Mạc Du Tâm nói với mình trong khách sạn, rất nhanh lại lắc đầu, đây chính là Mạc Du Tâm, lời cô ta nói sao mình tin được? đây nhất định là Mạc Du Tâm chơi trò lạc mềm buộc chặt, trước đây không phải mình cũng bị bộ dạng thanh lãnh này của cô ta lừa sao? hiện tại xem ra, Mạc Du Tâm lại muốn ngóc đầu trở lại? bất quá mấy chuyện này không liên quan đến mình, nàng và Mạc Du Tâm đã đường ai nấy đi rồi.

"Mặc kệ cô ta đi, cô ta làm gì cũng không liên quan đến mình," Tô Ngữ Băng lạnh lùng nói.

"Vậy là tốt rồi, Ngữ Băng, mình sợ bồ nhẹ dạ, bồ còn quá tốt, mình sợ tên cặn bã này không tha cho bồ." Phó Chi Đào vội nói.

"Mình hiểu mà, mình không có liên quan gì đến cô ta nữa rồi." Tô Ngữ Băng suy nghĩ, vậy thì không nên nói tối qua mình ở cùng Mạc Du Tâm cho Phó Chi Đào biết, nếu không Phó Chi Đào lại lo lắng cho mình.

chapter content