Xuyên Thành Tiểu Vương Gia Bị Ghét Bỏ

Chương 27: Cưới Ngựa




Chu Thương Bách biết bản thân có nhiều chỗ khó xử nhưng hắn muốn làm bằng hữu với Tiêu Thu Nhiên là thật, hắn thấy y không đáp lời cũng không tiếp tục ở lại, cáo từ rời đi trước vì hắn còn phải đi tuần tra

Đợi Chu Thương Bách rời đi, Tiêu Thu Nhiên không khỏi suy nghĩ, sao y có cảm giác nam chính dường như rất để tâm đến chuyện có làm bằng hữu với y hay không vậy, còn quan trọng hơn cái việc gặp Tiêu Ôn Hạ nữa chứ

Càng nghĩ Tiêu Thu Nhiên càng cảm thấy nghi ngờ hơn

Đêm hôm đó, y có chút ngủ không ngon, sáng hôm sau tỉnh lại, sắc mặt y không tốt là bao, nhưng dù sao hôm nay y cũng phải có mặt, nên dù có không thoải mái, Tiêu Thu Nhiên vẫn đúng giờ mà xuất hiện, không chậm trễ.

Hôm nay y bận một bộ y phục màu xanh đậm, tóc buột cao lên, phù hợp cho việc đi săn bắn. Khi y xuất hiện, thu hút khá nhiều sự chú ý, vì nhiều năm qua bọn họ nghe nói ngũ hoàng tử chưa từng tham gia hội săn kể từ lần đột nhiên ngã bệnh kia, cũng ít ai nhìn thấy ngũ hoàng tử. Nên khi y xuất hiện, thu hút nhiều người nhìn đến. Hoàng Đế thì chỉ nhìn thoáng qua sau đó không nói gì. Nghi thức khai hội bắt đầu diễn ra, Hoàng Đế bắn mũi tên đầu tiên tượng trưng cho việc bắt đầu chuyến đi săn, sau đó hội săn diễn ra. Ngoài săn bắn ra còn có tỷ võ, những công tử thiếu gia nhà võ quan đều rất hào hứng tham gia săn bắn cùng tỷ võ. Mấy vị công chúa thì theo các vị phi tần cùng nhau thưởng trà xem tỷ võ hoặc săn bắn. Còn các hoàng tử đa phần đều chạy ra ngoài bãi săn mà tranh giành săn bắn, ngay cả Tiêu Ôn Hạ cũng leo lên ngựa cầm cung tên, dù khả năng cưỡi ngựa bắn cung của Tiêu Ôn Hạ không tính là tốt

Chỉ có mỗi Tiêu Thu Nhiên là vẫn ở một góc đứng nhìn, Đông Phương Hạ Lãng đương nhiên không để y ở một bên xem người khác như vậy, hắn dẫn theo ngựa của mình và tiểu hắc mã của Tiêu Thu Nhiên đến trước mặt cậu

"Không biết ngũ điện hạ có muốn cùng ta cưỡi ngựa xung quanh đây không"

Tiêu Thu Nhiên nhìn Đông Phương Hạ Lãng, tên này hôm nay nhìn rất có phong thái thiếu niên oai hùng, một bộ y phục đen tuyền, có thuê hoa văn bằng chỉ vàng, tóc buột cao, trên tay còn cầm theo cung tên, phía sau lưng còn có vỏ đựng tên

"Ngươi không đi săn sao, sao muốn cùng ta cưỡi ngựa làm gì"

Đông Phương Hạ Lãng nghe vậy liền đáp

"Không vội, dù sao ta không hứng thú săn mấy con thú nhỏ làm gì, muốn săn cũng phải săn thú dữ cơ, nhưng thú dữ muốn chúng xuất hiện thì phải có thời gian. Bây giờ nhân lúc rãnh rỗi muốn cùng điện hạ cưỡi ngựa đi dạo, không được sao"

Tiêu Thu Nhiên nhìn Đông Phương Hạ Lãng sau đó nhìn đến tiểu hắc mã, tiểu hắc mã đã lâu không gặp, bây giờ càng có phong thái của một con hắc mã hơn, nhìn nó luôn có cảm giác uy nghiêm hơn người

Đông Phương Hạ Lãng thấy y vẫn im lặng liền lên tiếng



"Nếu điện hạ lo lắng, ta cùng ngươi cưỡi một con ngựa cũng được, đến đồng cỏ ở xa, chúng ta cùng đi dạo"

Tiêu Thu Nhiên suy nghĩ một lúc liền gật đầu, thế là hai người cùng cưỡi trên tiểu hắc mã của Đông Phương Hạ Lãng, ngựa của Đông Phương Hạ Lãng thì đi theo tiểu hắc mã ở phía sau. Khi Đông Phương Hạ Lãng leo lên ngựa, hắn đưa tay ra cho Tiêu Thu Nhiên, ý muốn giúp đỡ y leo lên ngựa, Tiêu Thu Nhiên cũng không từ chối mà nắm lấy tay hắn leo lên ngựa, cũng may ở đây không có nhiều người, nên không ai chú ý đến họ. Sau khi lên ngựa, Đông Phương Hạ Lãng liền thúc ngựa lao đến phía thật xa, khi xác định không có ai, hắn liền một cước phóng sang tiểu bạch mã của mình, để Tiêu Thu Nhiên một mình cưỡi tiểu hắc mã

Đã lâu Tiêu Thu Nhiên chưa cưỡi ngựa, hành động bất ngờ của Đông Phương Hạ Lãng khiến y không khỏi giật mình, xoay đầu nhìn lại thì thấy Đông Phương Hạ Lãng đã cưỡi tiểu bạch mã đến phía sau cậu rồi từ từ cưỡi ngựa song song với cậu

"Đừng lo lắng, tiểu hắc mã sẽ không giống như lần trước, lần trước là do có người đã hạ dược nó, lần này ta đích thân mang nó đi, suốt một đường có thuộc hạ thân tín của ta chăm sóc và canh giữ, người khác muốn tiếp cận nó cũng khó"

Tiêu Thu Nhiên gật đầu, y đưa tay cầm chắt dây cương, một tay còn lại vuốt ve tiểu hắc mã đã lâu không gặp. Hai người cùng nhau cưỡi ngựa song song ở nơi này, không một bóng người, vô cùng yên tĩnh. Tiêu Thu Nhiên không biết vì sao lại muốn thử cảm giác thúc ngựa thật nhanh lúc trước, y nắm chặt dây cương sau đó dùng roi quất một cái. Tiểu hắc mã liền chạy rất nhanh, Đông Phương Hạ Lãng thấy vậy cũng đuổi theo, hai người vi vu trên đồng cỏ cứ như đang cùng nhau đua vậy, cho đến khi cả hai dừng lại thì cũng là lúc ban trưa rồi

Đông Phương Hạ Lãng quan sát một lúc, tìm một nơi tương đối an toàn sau đó dẫn Tiêu Thu Nhiên đến, hắn leo xuống ngựa, cuột tiểu bạch mã vào cây sau đó đưa tay đỡ Tiêu Thu Nhiên xuống rồi cuột tiểu hắc mã vào cây, để hai con ngựa có thể nhân lúc này mà ăn cỏ

Đông Phương Hạ Lãng lấy ra một túi da đựng nước đưa cho Tiêu Thu Nhiên

"Là ta đã mang theo, dù sao nơi này cũng xa nơi chỗ lều trại, quay về sẽ mất một đoạn thời gian"

Sau đó hắn còn lấy ra chút bánh ngọt, là hắn nhân lúc người khác không chú ý mà lấy, cũng kiểm tra kỹ càng không có đọc mới lấy. Tiêu Thu Nhiên nhận lấy bánh và nước, không nhịn được cười nhẹ một cái. Đông Phương Hạ Lãng có đôi khi rất giống một tiểu hài tử, cứ có thứ gì tốt là đều lấy đều giấu đi sau đó chia sẻ cho bạn bè của mình, thật sự rất đáng yêu

Hai người cùng nhau ngồi dưới bãi cỏ, uống nước, dùng điểm tâm, nhìn về phía xa xăm. Đây là lần đầu tiên Tiêu Thu Nhiên được đến những nơi như vậy trong suốt mười mấy năm xuyên đến đây, khung cảnh yên bình này, khiến y càng thích việc có thể rời khỏi nơi hoàng cung kia, so với hoàng cung, bên ngoài rộng lớn bao la, cũng không có quá nhiều quy tắc, khiến y thích hơn nhiều

Hai người đang cùng nhau nhìn ngắm khung cảnh thì tiếng võ ngựa từ xa lao đến, người đến không ai khác là

Chu Thương Bách. Khi Đông Phương Hạ Lãng nhìn thấy Chu Thương Bách đến thì rất hoang nghênh, Chu Thương Bách phi ngựa đến chỗ của hai người sau đó bước xuống

"Ta biết chắc chắn ngươi sẽ đến đây, lần nào cũng vậy, ngươi đều hay đến nơi này thay vì chạy vào trong rừng săn bắn"