Rất nhanh đã trôi qua thêm ba năm, trong ba năm này Tiêu Thu Nhiên cũng không dễ dàng gì, năm đầu tiên may mắn có Thái Hậu che chở, Ly Quý phi không thể làm gì y được. Những năm tiếp theo Thái Hậu trở bệnh nặng, không tiện quản lí hậu cung. Thế là cuộc sống hai năm tiếp theo của y không dễ dàng, my lần suyt nữa mất mạng, mùa đông vừa rồi thân thể y trở bệnh nặng, hôn mê suốt mấy ngày, thái y ra ra vào vào Lưu Yên hiên còn nhiều hơn ra vào cung, suốt mấy ngày cứ cho rằng tính mạng khó giữ nhưng may mắn sau đó y đã bình an trở lại
Cũng từ sau lần đó, Hoàng Thượng đối với y cũng có sắc mặt tốt hơn, ít ra thì lần đó cũng là lần đầu tiên Hoàng Thượng đích thân đến Lưu Yên hiên để xem tình hình của y
Sau lần đó, Lưu Yên hiên lại có không ít đồ được đưa đến, sức khoẻ y cũng dần hồi phục nhưng chuyện này Tiêu Thu Nhiên đều giữ kín, không để bất kỳ ai biết được, chỉ có mỗi Liễu Mặc và Tiểu Sính hầu hạ bên cạnh mới biết chuyện thân thể y sau trận bệnh nặng kia đã dần hồi phục tốt. Thật ra lần đó vốn dĩ y không hôn mê lâu như vậy, là do Ly Quý phi cố ý khó dễ chuyện than giữ ấm chỗ Lưu Yên hiên, khiến cho thân thể y vốn lạnh lại càng lạnh hơn, trong thời gian đó y đang dùng hàn trị hàn để trị bệnh theo những gì Trần lão tiên sinh đã dạy y, nhưng vẫn cần giữ ấm, vậy mà Ly Quý phi lại dùng trò cắt giảm than giữ ấm chỗ y, khiến y chịu lạnh đến hôn mê. Nhưng may là nhờ vậy lấy hàn trị hàn khiến cơ thể y dần hồi phục, dù bây giờ không yếu ớt như trước như vẫn tốt hơn phần nào rồi
Thời gian này Đông Phương Hạ Lãng cũng đều đặn đến làm phiền y, y dần quen thuộc với tên này nhưng có đôi khi Đông Phương Hạ Lãng lại chạy ra ngoài chơi cùng với Chu Thương Bách thì liền không vào cung để học cùng
y. Nam chính Chu Thương Bách bây giờ đã ra trận đánh giặc, không còn là thư đồng đọc sách bên cạnh Tiêu Ôn Hạ nữa. Mọi thứ đều diễn biến khác với cốt truyện mà y đã đọc, Tiêu Thu Nhiên cũng mặc kệ luôn cốt truyện thế nào rồi, y bây giờ chỉ quan tâm chuyện tính mạng bản thân, mẫu hậu và muội muội cùng Quân gia, những chuyện khác chỉ cần người không hại y, y không hại người. Người muốn hại y, y không ngại trả lại gấp đôi
Hôm nay trời ngưng đổ tuyết, bước vào mùa xuân trăm hoa đua nở, sắp tới là hội săn mùa xuân, Hoàng Đế ra lệnh tất cả hoàng tử công chúa trên 12 tuổi đều phải đi theo chuyến này, Tiêu Thu Nhiên đương nhiên cũng phải theo cùng, nhưng đến thời gia xuất phát vẫn còn tận mấy ngày. Hôm nay Trần lão tiên sinh có việc, không đến
Lưu Yên hiên dạy chữ được, Tiêu Thu Nhiên chỉ có thể một mình ngồi đánh cờ, ở hiện đại y chưa bao giờ cảm thấy thích mấy môn như thế này nhưng ở nơi này làm gì có trò chơi giải trí điện tử chứ, y đành phải đánh cờ giết thời gian. Ban đầu chỉ là giết thời gian nhưng dần dà y cũng bắt đầu hứng thú với nó
Thời gian trôi qua thật thấm thoát, mới đây thôi y đã sống ở nơi này được 16 năm, cuộc sống 16 năm ở đây so với hiện đại vẫn tốt hơn một chút, Tiêu Thu Nhiên cảm thán, ở hiện đại y dù là streamer nổi tiếng nhưng cũng có lượng người ghét rất nhiều, cuộc sống kiếm tiền ngày đêm cũng chỉ có thể bù đắp vào khoảng nợ của gia đình.
Cha y mất sớm, mẹ y đi thêm bước nữa, nhưng sau đó người đàn ông kia gạt hết tiền bạc của mẹ y, khiến y phải bỏ học giữa chừng để kiếm tiền trả nợ tiếp mẹ. Mẹ y ban đầu còn cố gắng nhưng sau cùng không chịu nỗi cũng tự sát, thế là số nợ đó gánh lên đầu y. Y mỗi ngày đều live hơn tám tiếng một ngày để kiếm tiền. Khi vừa trả xong số nợ, tích luỹ được một ít thì gặp tai nạn, tiền của y gần như đổ vào việc điều trị. Tiêu Thu Nhiên từ lúc nhỏ đến lúc ở viện y chưa từng cảm nhận được tình yêu thương, khi cha y mất y chỉ mới ba tuổi, mẹ y sau đó bỏ lại y ở quê rồi đi theo người đàn ông khác tái hôn, trở về lại nợ chồng chất nợ, đến khi mẹ y mất y cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu lẫn sự chăm sóc
Vì vậy mà khi xuyên đến đây, được cảm nhận tình thương của Hoàng Hậu, của Quân lão hầu, y cảm thấy vô cùng trân trọng nó
Đông Phương Hạ Lãng khi nghe tin Tiêu Thu Nhiên cũng đi đến bãi săn liền vui vẻ mà mang theo một bộ cung tên đến Lưu Yên hiền
"Ta không biết bắn cung"
Tiêu Thu Nhiên thờ ơ đáp lại, Đông Phương Hạ Lãng không hề thất vọng ngược lại còn có tinh thần hơn
"Ta dạy ngươi bắn cung, không cần lo, ta bắn cung rất giỏi, ngươi không cần học ai khác học chỉ mỗi ta là được"
Tiêu Thu Nhiên không đáp lời tiếp tục đánh cờ, Đông Phương Hạ Lãng liền ngồi xuống đối diện y, cùng y chơi đánh cờ nhưng Đông Phương Hạ Lãng vốn không giỏi đánh cờ, đi vài nước đã thua, khiến Tiêu Thu Nhiên nhìn không được phải chỉ hắn nên đánh thế nào
"Nước này ngươi không nên đi như vậy, còn có tay cằm nước cờ phải thay đổi một chút...."
Đông Phương Hạ Lãng rất có tâm mà học theo, hắn học mọi thứ điều nhanh cho nên chỉ chốc lát đã học được cách đánh cờ có điều đánh thắng Tiêu Thu Nhiên là điều không thể nào
"Đấy ngươi thấy không ngươi dạy một chút ta đã có thể đánh cờ được rồi vậy ta chỉ cần dạy ngươi một chút chắc chắn ngươi sẽ bắn cung được"
Đông Phương Hạ Lãng lại dụ dỗ Tiêu Thu Nhiên, nhưng y chỉ im lặng, không phải y không biết bắn cung, lúc nhỏ ngoại gia gia đã dạy y bắn cung rồi nhưng từ sau khi bị trúng độc đến giờ, lực tay còn không đủ lấy đâu kéo cung
Dù giờ y cũng hồi phục hơn trước nhưng dùng lực kéo cung e là vẫn chưa thể
Đông Phương Hạ Lãng thấy y im lặng như vậy cũng không tiếp tục làm khó y nhưng trong lòng vẫn quyết tâm nhất định sẽ dạy Tiêu Thu Nhiên bắn cung, săn được một chiến lợi phẩm ở lần săn bắn này
Đông Phương Hạ Lãng sau khi để lại cung tên cho Tiêu Thu Nhiên thì rời đi, hắn có hẹn với Chu Thương Bách.
Chu Thương Bách vừa trở về sau khi đánh thăng trận, đã đảm nhận chức phó tướng, lần này lập được chiến công chuẩn bị phong làm tướng quân. Chu Thương Bách vừa về kinh báo cáo công vụ xong liền hẹn Đông Phương Hạ Lãng đi uống rượu ở tầu lầu quen thuộc của hai người