Tiêu Thu Nhiên nhìn muội muội quỳ ở đó đã được nửa ngày, cũng may Quân lão hầu tiến cung, được Hòng Đế chịu gặp và bàn bạc, không biết Quân lão hầu đã nói gì nhưng sau cùng Hoàng Đế vẫn ra chiếu chỉ chấp thuận, còn gọi Tiêu Thanh Hân vào trong điện rất lâu
Tiêu Thu Nhiên vẫn ở bên ngoài đợi, cực kỳ lo lắng, đến khi nhìn thấy muội muội đi ra với ý cười trong mắt, y liền hiểu được Hoàng Thượng đã chấp thuận chuyện này. Quân lão hầu đã mấy năm mới quay về kinh thành, nhìn thấy cháu trai rất vui mừng nhưng cũng không thể lập tức đến trò chuyện, nơi này vẫn là cung điện của Hoàng Đế, nhất cứ nhất động đều bị để mắt, chỉ đành kiềm nén nhớ mong cháu trai lại
Tiêu Thanh Hân nhìn thấy hoàng huynh liền lao đến
“Hoàng huynh, muội rất nhớ huynh”
Tiêu Thu Nhiên đón lấy Tiêu Thanh Hân đang chạy ào vào lòng mình, muội muội đã cao lên không ít rồi, rất giống mẫu hậu
“Lung nhi ngoan, huynh cũng nhớ muội”
Tiêu Thanh Hân có phần rưng rưng, đã lâu không nhìn thấy hoàng huynh, thế mà hoàng huynh so với lúc trước còn ốm hơn nữa
“Muội có rất nhiều chuyện muốn nói với huynh”
Tiêu Thu Nhiên gật đầu
“Nơi này không tiện nói chuyện, đến chỗ của huynh đi”
Quân lão hầu thấy vậy cũng lên tiếng
“Lân nhi, Lung nhi hai con cứ đi trước, ngoại gia gia còn có việc sẽ cùng các con trò chuyện sau”
Tiêu Thu Nhiên gật đầu với người sau đó dẫn theo Tiêu Thanh Hân rời đi. Hai người đi đến chỗ của Tiêu Thu Nhiên đang ở, Liễu Mặc nghe nói công chúa đến nên đã đích thân chuẩn bị bánh ngọt và nước quả cho công chúa
Tiêu Thanh Hân nhìn nơi mà Tiêu Thu Nhiên ở, so với cung của mẫu hậu nhỏ hơn nhiều, nơi này ngoài Liễu Mặc tỷ tỷ và Tiểu Sính công công ra không có thêm ai, trong cung mẫu hậu ít ra còn nhiều người hơn
“Hoàng huynh huynh sống ở đây không tốt đúng không, muội đều biết hết cả, muội đau lòng, mẫu hậu cũng đau lòng, vì vậy mà muội không muốn rời khỏi mẫu hậu cũng không muốn phải đến sống chúng cung với các công chúa khác, muội nghe nói chỉ cần ra trận đánh trận, có chiến công lớn sẽ luận công ban thưởng, đợi muội mang chiến công lớn trở về sẽ xin phụ hoàng đừng cấm túc mẫu hậu nữa, cũng xin phụ hoàng cho huynh ở nơi tốt hơn”
Tiêu Thanh Hân rất hiểu chuyện, nàng luôn ấp ủ suy nghĩ này rất lâu rồi, nàng không muốn rời xa mẫu hậu càng không muốn nhìn thấy mẫu hậu và hoàng huynh sống không tốt
“Nhưng chiến trường nguy hiểm, muội còn nhỏ như vậy, cho dù muội có giỏi đến mấy thì sao này muội đến tuổi cập kê, có nam nhân nào dám cưới muội, muội không nghĩ đến sau, lỡ như bị thương thì phải làm sao, sẽ để lại vết sẹo. Lỡ như…..”
Tiêu Thu Nhiên quả thật rất thương muội muội của mình, nhưng bây giờ y không thể hành động bất cứ gì, thật sự có phần bất lực
“Huynh đừng lo, muội theo ngoại gia gia đi biên cương, sẽ không sao cả. Muội chỉ lo cho huynh và mẫu hậu, lần trước nghe tin huynh nhém nữa ngã ngựa muội đã rất lo lắng, huynh ở đây bị những hoàng tử khác ức hiếp, muội lại không giúp được gì”
Nhìn muội muội quá mức hiểu chuyện của mình, Tiêu Thu Nhiên đau lòng không thôi
“Ngoan, huynh không sao, huynh có thể tự bảo vệ mình, sau này đến biên cương cho dù thế nào cũng phải bình an trở về, bốn năm sau nhất định huynh sẽ có thể giúp cho mẫu hậu thoát khỏi cấm túc, chúng ta cùng nhau đoàn tụ, cũng cho Quân gia đang trở về kinh thành vẻ vang như xưa”
Lòng Tiêu Thu Nhiên đã quyết, y đã sống ở nơi này thì họ là người thân của y, người thân của y, y tuyệt đối sẽ bảo vệ, dù có phải trở thành người độc ác cũng được, hoàng cung này ai chả đọc ác, ngay cả Tiêu Ôn Hạ là nhân vật chính nhưng vẫn ngấm ngầm mưu tính hãm hại y, thì y sao lại phải hiền lành để bị mưu kế của người khác hãm hại cơ chứ
Hai người trò chuyện một lúc thì Tiêu Thanh Hân cũng phải quay về cung của Hoàng Hậu, trước khi đi, tiểu cô nương còn nhét vào tay của Tiêu Thu Nhiên một vài món trang sức
“Chỗ của huynh thiếu thốn nhiều như vậy, sắp vào đông huynh nếu được cứ sai người đến nội vụ phủ hối lộ chút, lấy thêm than và vật dụng mùa đông, huynh đừng để bị bệnh”
Tiêu Thu Nhiên nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của muội muội y, bốn năm, bốn năm này y phải quyết tâm thật nhiều mới được
Sau đó trên triều vào ngày hôm sau, Hoàng Đế tuyên đọc chiếu chỉ, để tam công chúa Tiêu Thanh Hân theo Quân lão hầu đến biên cương lĩnh binh bảo bệ biên cương, một chiếu chỉ ban ra, gây náo lọn triều đình trên dưới, một công chúa vậy mà đi theo quân ra biên cương đánh trận, không nói về tuổi tác công chúa quá nhỏ nhưng về mấy việc khác, cũng cần phải xem xét đến thân phận công chúa. Hoàng Đế làm như vậy khiến văn võ bá quan đều thấy khó hiểu, có người khuyên can đều bị Hoàng Đế phớt lờ, ý người đã quyết không thể thay đổi, một tháng sau công chúa sẽ theo Quân lão hầu trở về biên cương
Sau khi bãi triều, Quân lão hầu nhân cơ hội đến thăm cháu trai một chút, vừa đúng lúc Trần tiên sinh đã dạy xong cho Tiêu Thu Nhiên. Trần tiên sinh hành lễ với Quân lão hầu sau đó rời đi. Thấy ngoại gia gia, Tiêu Thu Nhiên vui mừng nhưng y vẫn chú ý nhất cử nhất động, cho Liễu Mặc và Tiểu Sính lui ra ngoài canh chừng, trong phòng chỉ còn lại y và Quân lão hầu
“Lân nhi, ngoại gia gia rất nhớ con”
“Lân nhi cũng nhờ người”
Quân lão hầu ôm lấy cháu trai, xa cách sáu năm trời, nhìn cháu trai nay đã cao lên không ít, nhưng sắc mặt lẫn thân thể vẫn ốm yếu, Quân lão hầu cực kỳ đau lòng
“Mấy năm qua Lân nhi có sống tốt không, ngoại gia gia nghe nói lần trước con nhém nữa ngã ngựa, vì sao vậy”
Tiêu Thu Nhiên thuật lại mọi chuyện cho Quân lão hầu nghe, Quân lão hầu nghe liền hiểu, e là có người muốn động thủ với Tiêu Thu Nhiên, cũng may nhờ có hai vị Chu thiếu gia của phủ Chu tướng quân và vị hoàng tử của Hạ quốc kia, nếu không e rằng cháu ông đã gặp nguy hiểm rồi, với thân thể này của Tiêu Thu Nhiên, e là ngã ngựa cũng có thể mất mạng, những kẻ này là nhắm đến mạng của y
“Lân nhi của chúng ta thiệt thòi rồi, ngoại gia gia cũng muốn xin Hoang Đế đổi một ân điển để ban tước vị phong vương cho con, đưa con đến đất phong nhưng lần này chuyện của Lung nhi, ta không thể xin được thêm ân điển, chỉ có thể để Lân nhi ở lại kinh thành tiếp tục nguy hiểm, người làm gia gia như ta thật bất lực mà”