Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây thông minh đón ý nói hùa theo: “Cô đối với chúng cháu thật tốt, chúng cháu đều ghi tạc trong lòng. Cô yên tâm, cháu nhất định nghe lời.”
Khúc thị thấy cô thức thời tương đối vừa lòng, bà ta mỉm cười: “Mau đến xem, trang sức này thế nào? Thích không?”
Đây là một bộ trang sức trân châu, Khúc Tiểu Tây kinh hô: “Đẹp quá!”
Cô lập tức liền lẻn tới chỗ bàn trang điểm, nâng trang sức lên, gương mặt lộ ra nét mơ màng yêu thích giọng ngọt ngào nói: “Thật đẹp quá!”
Cô lập tức vui vẻ: “Cô, cô mau đeo lên giúp cháu với.”
Sau khi thay quần áo, Khúc Tiểu Tây mới mười bốn tuổi chịu khổ một năm nên thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy, tóc cũng có chút khô vàng, nhìn qua chẳng khác gì nhà đầu chưa lớn. Chắc hẳn cũng hiểu được cô không ngực không mông nếu mặc sườn xám khó nhìn nên Khúc thị chỉ kêu người làm hai bộ váy bình thường.
Trên áo dưới váy đúng quy củ lại để lộ được phong độ trí thức.
Khúc Tiểu Tây: “Như thế nào tất cả đều là màu trắng vậy?”
Khúc thị: “Đứa nhỏ con thế chưa hiểu rồi, nếu muốn trông có học thức thì màu trắng mới đẹp nhất.”
Khúc Tiểu Tây chọn giữa một bộ thuần trắng và một bộ màu trắng viền xanh dương, cuối cùng cô chọn bộ sau rồi nhanh chóng thay vào, nàng xách vạt váy xoay một vòng, nói: “Cô, đẹp không?”
Khúc thị: “Đẹp, cực kỳ đẹp!”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt, mềm giọng làm nũng nói: “Người không cảm thấy cháu thế này vẫn thiếu chút gì sao?”
Khúc thị nhướn nhướn mi.
Khúc Tiểu Tây lập tức tự mình tiếp lời: “Cháu mặc như vậy đơn giản quá lại mang trân châu thì sẽ không đẹp. Vẽ rồng điểm mắt*, cháu cảm thấy nếu thêm một chiếc vòng cổ vàng khẳng định dễ nhìn nhất!”
*Vẽ rồng điểm mắt: điểm nhấn
Cô tiến lên một bước kéo kéo Khúc thị tay không buông nói: “Cô, cô cho cháu trang điểm đẹp thì người cũng có mặt mũi hơn. Người nói đúng không?”
Khúc thị nhấp môi nắm ngược lại tay nhỏ của cô mỉm cười: “Được rồi, cô liền sắp xếp cho người làm cho cháu một cái.”
Khúc Tiểu Tây kêu lên: “Không cần làm mới đâu ạ, tốn thời gian lắm. Chúng ta mua sẵn là được. Cô ~”
Khúc thị: “Được rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cô mang cháu đi với, cháu tự mình chọn.”
Khúc thị làm sao cho cô tự chọn, nếu chọn đồ đắt tiền không phải sẽ thiệt thời sao?
Quả nhiên tươi cười trên mặt bà ta thu lại vài phần nói: “Cháu bệnh nặng mới khỏi lại sắp xuất giá tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thêm đi. Cháu yên tâm, buổi chiều cô sẽ chọn cho cháu. Nhất định chọn được một cái đẹp nhất.”
Khúc Tiểu Tây: “Cô, cô xem cổ tay cháu nữa này.”
Cô duỗi tay nhỏ ra dịu dàng nói: “Cô cảm thấy có thiếu chút gì không nha?”
Lời nói vừa rồi bà ta hình như đã nghe thấy rồi thì phải?
Đứa cháu gái này chỉ cần nhếch mông là bà đã đã biết nó muốn ị phân gì rồi.
Khúc thị: “Một thiếu nữ tuổi thanh xuân như cháu đúng là là thiếu chút trang sức. Bất quá cháu phải biết cô quản gia cũng không dễ dàng gì, chỉ cần không cẩn thận chút sẽ có người lên án. Nhưng cô không muốn cháu tủi thân, khẳng định trước khi cháu xuất giá sẽ đặt mua một bộ trang sức có thể diện nhất cho cháu làm hồi môn.”
Khúc Tiểu Tây mắt to nhìn trân trân: “Cảm ơn cô, nhưng… một cái vòng tay vàng đã tốn rất nhiều tiền.”
Bà ta dịu dàng nói: “Cô nương nhà ai mà chẳng có nhiều trang sức chứ.”
Cô liền lay lay tay Khúc thị: “Cô, cháu muốn! Nhà của người chẳng lẽ chỉ một cái vòng tay vàng cũng không thể tự làm chủ sao?”
Khúc thị hít sâu một hơi: “Vậy được rồi.” Bà ta lại nói: “Chuyện trong nhà nhiều, cô vẫn còn có không ít chuyện muốn làm, cháu cũng đã dưỡng nhiều ngày. Nếu còn yêu cầu gì thì cứ tới tìm cô. Người trong viện cháu cũng cứ thoải mái sai bảo là được.”
Khúc Tiểu Tây lập tức: “Cháu muốn bà Liễu dọn bồn cầu cho cháu và anh trai, em trai.”
Vừa nói chuyện nàng vừa mở to mắt nhìn Khúc thị chớp chớp, Khúc thị cứng người một chút mới miễn cưỡng tươi cười mà rằng: “Được.”
Khúc Tiểu Tây: “Còn muốn bà ta lau luôn bồn cầu.”
Khúc thị: “Cháu gái lớn, bà Liễu đã xin lỗi rồi thì chúng ta nên khoan dung độ lượng bỏ qua, nếu không cũng không tốt……”
Không chờ nói xong, Khúc Tiểu Tây đã la lối khóc lóc: “Cháu không muốn! Cô, trước kia bà ta đối xử với cháu không tốt như thế, cô xả giận cho cháu đi. Cô.”
Khúc thị: “Vậy được rồi.”
Mặc dù là tâm phúc dù sao cũng chỉ là người làm. Khúc thị cũng không thực sự để ý nhưng bà ta chịu đủ rồi, Khúc Tiểu Tây muốn cái này muốn cái kia liên miên không dứt. Thật sự đứa phiền toái.
Bà ta nói: “Cô đi về trước.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng ạ.”
Nàng ngoan ngoãn phất phất khăn tay nhỏ nói: “Cô đi thong thả.”
Thấy Khúc thị rời đi, Khúc Tiểu Tây hơi hơi nhướn mày thầm nghĩ: Hôm nay độ chịu đựng của Khúc thị với cô lại tăng một ít rồi, xem ra hai ngày này chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Hai anh em Khúc gia cứ thế ở phòng bên cạnh Khúc Tiểu Tây, hai người thấy Khúc thị đi rồi đều chạy tới.
Tri Thư lo lắng hỏi: “Em gái, bà ta có làm khó em không?”
Tiểu Tri Kỳ cũng lo lắng nhìn Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Không!”
Tri Thư mũi chân vẽ vòng vòng trên đất thấp giọng: “Chiếc xe hôm nay bọn họ dùng đón chúng ta là của nhà chúng ta!”
Tri Kỳ phồng quai hàm, lông mày nhỏ nhăn thành sâu lông, thân thể bé nhưng dõng dạc nói: “Cô là đồ trứng thối.”
Khúc Tiểu Tây giữ hai người, thấp giọng: “Về sau cái gì không nên nói thì đừng nói.”
Hai người mở to mắt nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây ý vị thâm trường: “Tai vách mạch rừng, chúng ta phải cẩn thận.”
Hai bé trai lập tức nghe lời gật đầu.
Khúc Tiểu Tây: “Hiện tại em có nhiệm vụ cho hai người.”
Tri Thư nhanh miệng: “Em gái, em nói đi!”
Tri Kỳ cũng nhanh nhẹn ưỡn ngực tỏ vẻ mình cũng có thể.
“Mấy ngày nay em sẽ yêu cầu các loại điểm tâm, hai người đi theo ra cửa chọn mua.” Khúc Tiểu Tây: “Mỗi một đường đi hai người đều phải nhớ rõ cho em; mỗi một nhà cửa hàng hai người đi đều phải hỏi thăm rõ ràng cửa trước cửa sau.”
Tuy rằng trước mặt chỉ có hai người một đứa “Bảy tuổi”, một đứa còn chưa sinh nhật 6 tuổi nhưng Khúc Tiểu Tây không coi họ như đứa bé, cô nắm lấy tay hai người nói: “Chuyện này giao cho hai người nhé!”
Hai bé trai kiên định, đôi mắt lóe lên sự cam đoan: “Anh/ Em nhất định làm tốt!”
Từ đầu đến cuối cô đều không có nghĩ tới bản thân là một người muốn chạy trốn.
Nàng vén tay áo, vui vẻ lộ ra gương mặt tươi cười: “Ba anh em chúng ta huynh muội một lòng!”
“Một lòng!”