Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 48: Chấn Động Tiểu Khu




Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Lại nói, bộ điện ảnh này Lam tiểu thư quả nhiên không phải nữ chính.

Nữ chính thật sự là vị có bím tóc lớn trên poster kia kìa. Lam tiểu thư diễn vai chị họ nữ chính, một kẻ tranh đoạt bạn trai em họ mình, tâm tư ác độc. Cuối cùng dĩ nhiên đồ ác độc sẽ không có kết cục tốt rồi. Dựa theo cách nói tương đối thời thượng thì đây là một nữ phụ ác độc. Chẳng qua Lam tiểu thư diễn không tồi, thể hiện vai thiếu nữ tham mộ hư vinh vô cùng nhuần nhuyễn. Bắt đầu còn có một chút rối rắm khó xử. Trong tim vẫn chứa một chút thiện niệm. Tới hậu kỳ đập nồi dìm thuyền*, chỉ còn duy nhất sự ngoan độc, đanh đá chua ngoa.

*Dập nồi dìm thuyền: chiến đến dùng, bỏ hết tất cả để đạt được mục đích

Tiết tấu thể hiện rất tốt.

Bộ phim này hẳn không phải mới chiếu,. Phim của Lam tiểu thư, chỉ cần nhìn bằng mắt thường có thể thấy được so với hiện tại trẻ hơn không ít.

Kể cả cách màn hình cũng có thể nhìn ra tuổi chênh lệch.

Có thể thấy được không phải sản xuất mới đây.

Chẳng qua chuyện này không liên quan đến cô. Cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Chưa rời khỏi rạp chiếu phim, Khúc Tiểu Tây đã lên sẵn ý tưởng trong đầu, dù diễn không tốt cô cũng có khía cạnh để khen. Huống chi Lam tiểu thư này diễn khá tốt, một hai ba bốn, Khúc Tiểu Tây ở trong lòng vạch đầu dòng dàn ý.

Hết phim, mọi người cũng không sốt ruột ra ngoài, rất nhiều người còn ngồi tại chỗ thảo luận tình tiết.

Khúc Tiểu Tây nghe một lúc thì thấy hai anh em kia có vẻ không thể ngồi thêm nữa. Cô chọn đứng dậy, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ba người cùng xuống lầu, nhìn sang thấy vị thiếu niên hàng xóm kia đang đứng ở cửa chào hàng đồ ăn vặt, bên người còn đặt một xấp bá. Khúc Tiểu Tây: “Có những báo gì thế?”

Thiếu niên không nghĩ tới họ còn muốn mua báo, lập tức vui vẻ chào mời: “Có báo Điện ảnh nhân dân, nguyệt san Bách hoa. Còn có báo Tin tức sớm.”

Khúc Tiểu Tây: “Cho mỗi loại một tờ.”

Rạp chiếu phim bán báo quả nhiên đều là những tờ tương đối thiên hướng tới lĩnh vực giải trí.

Thực chất mục đích của cô cũng là đăng một bài viết trên báo nên dù thế nào cũng phải hiểu phong cách báo đó như thế nào. Chờ về đến nhà, Khúc Tiểu Tây xem một lúc đã hiểu, quả nhiên có chút chuyện dù thế nào cũng không thể không có.

Tuy hiện tại lĩnh vực giải trí không phát triển giống đời sau nhưng bình luận điện ảnh này, tin tức bát quái này, đều không ít.

Ngay như chuyện vì sao phim vừa rồi lại chiếu lúc này cô cũng tìm thấy thông tin trên báo.

Hóa ra bộ phim điện ảnh này đã quay xong từ 5 năm trước. Lúc ấy nữ chính và nữ phụ náo loạn bất hòa. Nghe nói nữ chính có kim chủ chống lưng, hiển nhiên, nữ số 2 - Lam tiểu thư đã bị xưởng điện ảnh vứt bỏ.

Không chỉ giải ước hợp đồng mà còn bắt chị bồi thường tiền.



Sau trời xui đất khiến, bộ phim này vẫn luôn không chiếu. Năm nay mới lại thấy ánh mặt trời. Mỗi tội bản thân bộ phim này chất lượng cũng không cao, không có đại minh tinh, thời gian quay chụp cách mấy năm nên hiệu quả chiếu dĩ nhiên không được như ban đầu, chẳng nổi được bọt nước*. Một chút đề tài cũng không có.

*Nổi bọt nước: gây tiếng vang

Ngay cả chút thông tin bát quái lấy nhiệt độ cũng chỉ bởi trò khôi hài năm đó mà thôi. Ngay cả đánh giá cũng phải nằm ở góc xó xỉnh giữa hai trang báo. Cực kỳ “Yếu nhỏ đáng thương”.

Khúc Tiểu Tây vốn đã xây dựng xong ý tưởng trong đầu, giờ thấy bộ phim này chẳng phất lên được lại phải bỏ đi dàn ý trước đó.

Cô lấy tư thái cực kỳ “Thương hại” thập phần mà bắt đầu áng văn này.

Chuyện này với cô mà nói đơn giản như hạ bút thành văn. Đừng nhìn cô làm paparazzi, trước kia đã từng hợp tác cùng rất nhiều phòng làm việc minh tinh đó nha. Phương diện này đúng kiểu cưỡi xe nhẹ, đi đường quen*. “Kinh doanh văn học” kiểu này, cô thừa biết phải viết như thế nào mới có thể chọc trúng lòng hiếu kỳ của độc giả.

*Cưỡi xe nhẹ, đi đường quen: Chuyện đơn giản

Khúc Tiểu Tây lưu loát viết, rất nhanh đã xong một bài 5600 chữ.

Giời ạ, cô chủ yếu viết về kỹ thuật diễn Lam tiểu thư tốt như nào như nào, cũng không có cố tình dìm nữ chính một câu. Tuy dìm hàng là phương thức viết đơn giản nhất nhưng cô không muốn đắc tội với người khác! Nội dung cô viết đều đến từ kỹ thuật diễn của Lam tiểu thư. Nhìn áng văn này xem, không ai nhớ rõ nữ chính rao sao nữa, giờ họ sẽ chỉ nhớ tới kỹ thuật diễn tinh vi của Lam tiểu thư khi vào vai nữ phụ ác độc, ấn tượng khắc sâu tâm khảm.

Khúc Tiểu Tây không phải người thích dây dưa, viết xong dĩ nhiên phải cầm đi đổi tiền.

20 đồng đại dương chứ ít gì?

Lam tiểu thư không nghĩ tới Khúc Tiểu Tây tới nhanh như vậy. Chị kinh ngạc thật sự, trong lòng sinh ra cảm giác không yên tâm. Sao có thể không yên tâm được? Viết văn đấy, người người không phải đều tinh điêu tế trác* sao? Nhanh thế thì có thể viết hay được à?

*Tinh điêu tế trác: cẩn thận trau dồi câu chữ

Dù không viết văn Lam tiểu thư vẫn tự thấy mình không phải không hiểu. Chẳng qua chị không biểu hiện ra ngoài mặt, ngược lại còn chủ động lấy 20 đồng dương giao cho Khúc Tiểu Tây.

Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ, em đi trước nhé!”

Khúc Tiểu Tây bước chân nhẹ nhàng, Lam tiểu thư nội tâm trầm trọng.

Chị… không phải bị cô nhóc này lừa chứ?

Hay tự mình tìm người ta để bị lừa?

Rốt cuộc chuyện này tự chị đề xuất mà nhỉ?



Cho dù khổ cũng phải tự mình nuốt vào!

Lam tiểu thư cảm thấy tâm tình của mình càng trầm trọng. Mẹ Hứa đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám mở miệng, sợ thọc tổ ong vò vẽ.

Lam tiểu thư đã dùng 20 đồng đại dương ném đá xuống sông ý rồi, giờ chị hoàn toàn không muốn xem bản thảo này nữa. Xem một lần chắc sẽ thêm một lần thấy mình ngu xuẩn bao nhiêu.

Mẹ Hứa nhìn như vậy bèn châm chước nửa ngày mới cố gắng khuyên nhủ: “Ngài vẫn nhìn một cái xem sao, có lẽ viết hay thì như nào? Điều này khó mà nói được. 20 đồng đại dương đó! Ngài xem hay không xem cũng đều mất rồi!”

Bà chủ động đem bản thảo đặt trước mặt Lam tiểu thư.

Lam tiểu thư thở dài một hơi thật mạnh, nói: “Mẹ Hứa, dì không hiểu, viết văn không dễ đâu……”

Lời nói thì vậy nhưng cuối cùng chị vẫn cầm lấy bản thảo trong tay, không chút để ý đọc. Mặc kệ thế nào vẫn phải xem thôi. Hay hay không vẫn mất 20 đồng đại dương đổi lấy……

Từ từ!

Lam tiểu thư vừa xem…. đã trầm mê!

Rất nhanh chị vốn ban đầu còn một chút buồn bã nháy mắt biến mất vô tung, thay vào đó cả người đều kích động.

Mẹ Hứa yên lặng lui về phía sau một bước, sao thế? Còn tức thành vầy được hả?

“Tiểu thư, nếu……”

Còn chưa nói xong, đã thấy Lam tiểu thư bang một tiếng - một chưởng vỗ vào trên bàn trà, hưng phấn thét chói tai: “Mẹ Hứa! Chính như vậy đấy, chính là như vậy đấy!!!”

Mẹ Hứa: “Ngài đừng nóng giận…… Gì? Gì!!!”

Lam tiểu thư kích động ghê gớm, dùng sức giữ chặt mẹ Hứa, nói: “Đây mới đúng là phương pháp sáng tác tôi muốn chứ! Thứ tôi muốn phải như vậy này! Nhóc này viết siêu siêu tốt! Để tôi đọc cho dì nghe, đúng, tôi phải đọc cho dì nghe cùng mới được! Trời ơi, tôi đọc xong còn thấy kỹ thuật diễn của mình siêu việt bao nhiêu, chỉ trên trời mới có! Ha ha, ha ha ha!”

Tiếng cười của Lam tiểu thư chấn động cả tiểu lâu.

Cạc cạc cạc!

Đừng nói lầu hai, ngay cả đang Khúc Tiểu Tây ở lầu 3 còn mơ hồ nghe được một chút. Cô buồn bực nghiêng đầu nói: “Lam tiểu thư không phải một người rất ổn trọng sao? Thế này chắc có chuyện gì à?”

Khúc Tiểu Tây tiếp tục thổi mấy đồng đại dương, nói gì giữ, thổi đồng đại dương đã, cảm giác cầm tiền trên tay sướng biết bao nhiêu~~~

Nàng vui vẻ: “Chúng ta ngày mai đi mua quần áo mới nhá!”