Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 42: Tuệ Nhãn




Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Hôm nay báo chí ngoài ý muốn bán cực chạy!

Ai bảo chuyện xưa này thật sự mới mẻ độc đáo chứ?

Tuy nói văn đàn* thời đại này trăm hoa đua nở nhưng phong cách này xác thật hiếm lại càng hiếm. Bằng việc lấy sự hài hước che giấu cái xấu xa bên trong tạo ra một chuyện xưa càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Lần đầu tiên xem hoặc chỉ là cảm thấy buồn cười pha chút khiếp sợ, lần thứ hai xem lại còn có cảm giác lạnh lẽo.

*Văn đàn: diễn đàn văn học. Đặt trong bối cảnh thời dân quốc thì hiểu như nơi sáng tác văn học.

Rõ ràng là một thiếu nữ nhỏ yếu đơn thuần thiện lương lại trăm phương ngàn kế mưu tính.

Người nhìn như gã đàn ông cường tráng ác liệt lại bị tính kế không thể thoát thân.

Tóm lại chuyện xưa này cùng phong cách viết đều có thể tạo thành đề tài thảo luận.

Điểm tốt nữa là câu chuyện này không thích hợp giảng thuật. Chỉ có tự mình xem kỹ từng chữ, đọc từng câu nghiền ngẫm mới có thể từ trong đó thấy được sắc xám u tối sau sự hài hước. Chính nguyên nhân này giúp báo chí hôm nay bán cực kỳ chạy. Ngày xưa muốn bán được vãn số báo đa phần phải quá giữa trưa, hôm nay chưa gì đã cháy hàng.

Ban biên tập cũng không nghĩ tới chỉ bằng việc đăng tải một đoản văn đã khiến cho doanh số báo tăng hẳn, vội vàng lập tức kêu gọi in thêm.

Chủ biên hấp tấp vọt tới văn phòng kêu: “Lão Trần, lão Trần, ông lại đây!”

Trần Sĩ Ung lúc này đang cùng đồng sự thổi phồng “Tuệ nhãn”* của mình thì thấy chủ biên đột nhiên lao vào như một trận gió.

*Tuệ nhãn: con mắt trí tuệ. Đây vốn là thuật ngữ Phật giáo chỉ một trong Ngũ nhãn, tức con mắt trí tuệ của Nhị Thừa. Nhìn chung từ này có nghĩa chỉ sự sáng suốt.



Ông (Trần Sĩ Ung ) vội đứng dậy đáp lời: “Chủ biên, có việc gì sao?”

Chủ biên: “Ông tới đây một chuyến.”

Trần Sĩ Ung vội vàng đuổi theo. Chủ biên căn bản đợi không được đến văn phòng đã trực tiếp vừa đi vừa nói chuyện ngay hành lang: “Ông lập tức liên hệ vị tác giả kia. Phong cách như vậy khá hiếm. Kể cả bên ngoài có người ghen tị muốn bắt chước phong cách cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được. Chúng ta nên sớm cùng vị tác giả này liên lạc để kéo gần quan hệ, tranh thủ có thể khiến người này đưa bản thảo ổn định, lâu dài.”

Ông cảm thấy mình đi đường đều mang gió* rồi!

*Đi đường mang gió: đi nhanh

Báo họ không có chỗ đứng cao nhất thì sao?

Họ vẫn bán cháy báo đấy thôi!!!!

“Ông tốt nhất tự mình đến chào hỏi một chút thì hơn.”

Chủ biên kích động lây nhiễm sang cả Trần Sĩ Ung, ông lập tức nói: “Đúng, tôi đây liền viết thư cho người nọ, ước định thời gian gặp mặt nói chuyện.”

Lúc này hai người đã vào văn phòng, chủ biên đóng cửa cho kỹ. Ngay sau đó ông (chủ biên) ngó trái ngó phải thăm dò hướng bên ngoài, xác nhận không có người mới thậm thà thậm thụt nhỏ giọng nói: “Ông tốt nhất tìm cách mò được địa chỉ nhà, đừng để nhiều người biết. Tránh cho có kẻ thọc gậy bánh xe.”

Ông (chủ biên) còn nghiến răng nghiến lợi: “Luôn có mấy nhà như vậy, chính mình không tìm được tác giả lại chỉ thích ăn trắng mặc trơn chơi trò thọc gậy bánh xe.”

Trần Sĩ Ung ý vị sâu xa: “Chủ biên, tôi hiểu!”

Ông hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như đấu sĩ trở lại chỗ ngồi, hít một hơi thật sâu, đem trà trên bàn một ngụm uống sạch.



Trần Sĩ Ung nghĩ, hành văn thành thục lão luyện như thế, tiết tấu cũng nắm chắc, người này có lẽ là một phụ nữ trung niên thành thục. Có lẽ…… Tuổi không nhỏ? Hoặc là… một người phụ nữ có chức nghiệp? Tính qua tính lại ông đều đều cảm thấy, người này tuổi chắc chắn không nhỏ.

Tự thấy mình nghĩ ông, ông liền lấy tư thái cực kỳ khiêm tốn viết thư.

Mà lúc này, người bị nhận định “Tuổi không nhỏ” - thiếu nữ Khúc Tiểu Tây còn đang bận lôi kéo anh trai và Tiểu Bắc. Ba người chạy về hướng chợ bán thức ăn. Tiểu Đông tay trái ôm hai cây củ cải, tay phải cầm theo một túi tôm nhỏ. Tiểu Bắc chẳng kém, hai tay mỗi tay một cái túi nhỏ, bên trong có muối với đường.

Trên mặt hai người đều mang theo ý cười xán lạn.

Còn Khúc Tiểu Tây như tiểu nữ vương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tuốt đàng trước.

Ba người một đường đi vào quầy hàng bán thịt. Khúc Tiểu Tây dừng lại, thanh thúy hỏi: “Ông chủ, xương sườn bán thế nào?”

Đồ tể ăn mặc có chút dầu mỡ ở vạt áo, tay cầm dao phay đang chặt thịt cũng chẳng ngẩng đầu: “1 mao tiền 1 cân!”

Khúc Tiểu Tây: “Nửa phiến xương sườn, còn thêm 2 cây xương ống to ……”

To…

Một chữ cuối cùng còn kéo dài cuối câu nói.

Đồ tể ngẩng đầu lên.

Khúc Tiểu Tây nhìn trước mặt người, nói lắp: “Như… như thế nào là anh thế!!!”

>>>>>>