Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Việc lạ năm nào cũng có nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều nha.
Cục trị an cảm khái như thế, chính cảm khái nên chuyện kế tiếp càng cực kỳ phù hợp với tình hình.
Cụ thể ngày hôm sau, các báo xã Phụng Thiên Thành lại thu được một phong thơ.
Loại địa phương như báo xã mỗi ngày gửi bài, người đọc phản hồi, số lượng không đếm hết được. Mọi người vốn cũng chẳng để trong lòng.
Hủy tin rồi xem tin, chẳng qua làm theo yêu cầu công tác hằng ngày thôi.
Thế nhưng hôm nay buổi sáng mọi chuyện lại có chút không giống.
“A!” Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Vị biên tập Vương này vội vàng nắm lấy lá thư, giống như gió lao vào phòng tổng biên, luống cuống đến mỗi cửa cũng quên gõ.
Tổng biên phun một miệng nước trà ra ngoài nhưng không so đo, “Chuyện gì mà hoảng loạn thành như vậy?”
“Tổng biên! Có tin tức siêu lớn.” Vương biên tập hưng phấn: “Ngài xem cái này!”
Miệng hắn như súng máy pằng pằng pằng liên tục: “Ngài xem cái này, đây là Bạch lão gia của Cục dệt, mấy ngày trước …… Hắn thông báo sẽ quyên tặng hai vạn đại dương cho Viện trẻ mồ côi Thánh tâm. Tiền đó dùng để mua quần áo mùa hè - mùa đông cho bọn nhỏ, còn lại coi như phí cải thiện thức ăn hằng ngày. Vì có thể minh xác này số tiền tiêu phí còn đem giao thư quyên tặng cho báo xã chúng ta và báo Giải trí. Hơn nữa còn đồng ý lấy ra hai thành trong đó giao cho hai nhà chúng ta đăng báo, mặt khác hằng ngày giám sát đưa tin, đại chúng có quyền giám sát.”
Phong thư có hai tờ giấy, một tờ giải thích tình huống cụ thể, tờ còn lại ghi thông tin quyên tặng, bên trên có con dấu của Bạch lão gia.
Chủ biên: “Trời ạ! Hai vạn đồng đại dương, hai thành cũng đến 4000, một nhà được 2000 đồng đại dương……”
Chủ biên tính toán, mặt mày vui sướng hớn hở, báo xã bọn họ một tháng chi tiêu bao gồm tiền lương biên tập cộng qua cộng lại cũng chỉ một ngàn đồng đại dương. Con số này quả thực không phải một bút tiền trinh*.
*Tiền trinh: tiền lẻ
“Lập tức liên hệ.”
Lúc này biên tập Vương lại có chút chần chờ hỏi: “Chuyện này có thể hay không có uẩn khuất? Nếu nhà hắn quyên tặng thật thì sao phải gửi qua bưu điện mà không phải tự mình đưa tới?”
Chủ biên cười lạnh một tiếng, trợn trắng mắt nhìn hắn: “Chúng ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, kể cả trong đó có uẩn khuất thì thế nào? Chẳng lẽ không phải con dấu của hắn? Chúng ta đăng ra rồi, hắn quyên cũng được, không quyên cũng phải quyên. Dù hắn bị người tính kế thì có quan hệ gì với chúng ta? Nhà bọn họ cầm nhiều tiền của Khúc gia như vậy chảy chút máu không tính bao nhiêu đi? Khúc gia mỗi năm đều quyên tiền đến các địa phương! Chúng ta mùa đông trời giá rét nếu có cơ hội giúp những cô nhi kia càng tốt chứ sao. Lại nói thịt đưa đến miệng sao không ăn? Phải biết rằng chúng ta đang làm là chuyện tốt!”
“Nếu nhà bọn họ lợn chết không sợ nước sôi……”
Chủ biên ý vị sâu xa: “Chúng ta đăng bài, hắn lại đổi ý không thừa nhận thì cũng chẳng sống nổi ở Phụng Thiên Thành nữa. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể rời đi? Kể cả bọn họ muốn rời đi, đi được sao?”
“Đúng đúng đúng, tôi hiện tại liên hệ ngay!”
Đồng thời, một báo xã khác trong thành cũng nhận được phong thư.
“Xin quý báo cùng báo Đô thị cùng giám sát…… Quyên tặng cho phụ nữ hai vạn đại dương……”
Còn có báo chí khác.
“Bạch mỗ cảm nhận được hy vọng từ những mầm non quốc gia nên nguyện ý quyên tặng hai vạn đại dương giao cho Viện phúc lợi Bách thiện nhi đồng …… Xin ngài cùng Mỗ mỗ báo cùng nhau giám sát.”