Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 2: Xuyên Qua (Tiếp)




Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ba người sáu con mắt động tác nhất trí nhìn về phía cửa. Người đến là một bà lão khoảng trên dưới 50 tuổi, tóc được cải cẩn thận, mắt hơi xếch nên nhìn vào có vẻ chua ngoa. Người ta đều nói “từ tâm sinh tướng”, lời này nếu dùng để miêu tả bà ta thì đúng là không sai chút nào.

Bà ta vốn là vợ quản gia nhà họ Bạch, Bạch gia, chính là nhà chồng của cô Khúc Tri Thiền. Vợ quản gia thường được gọi là bà Liễu, cánh tay phải của cô bọn họ - Khúc thị.

Khi nhà bọn cô chưa xảy ra chuyện, bà ta mỗi lần gặp mấy đứa bé các cô đều cười vui vẻ như đóa hoa. Thế nhưng ngay khi nhà cô có chuyện thì đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, toàn khịt mũi xem thường. Đôi khi đánh chửi bọn cô cũng chẳng lưu tình chút nào. Đối với bé gái như cô lại càng chướng mắt.

Ngay giờ thôi, vừa vào cửa và ta đã lạnh nhạt nói: “Ơ? Tỉnh? Đúng là phu nhân nhà chúng ta tạo nghiệt mới có mấy thân thích như quỷ đòi nợ như bọn mày. Không chỉ ở nhà Bạch gia chúng ta, ăn của Bạch gia, uống của Bạch gia, dùng cũng của Bạch gia, giờ còn muốn gây chuyện ngã vào nước làm lãng phí bao nhiêu tiền nằm viện. Cũng không thèm nghĩ lại xem đây là bệnh viện của người nước ngoài có thể thích là tùy tùy tiện tiện vào ở sao? Không biết tốn bao nhiêu tiền nữa? Phu nhân tính tình tốt quá mức rồi……”

Lời còn chưa nói xong đã bị Khúc Tiểu Tây đánh gãy. Khúc Tiểu Tây hất cằm, làm bộ cao ngạo khinh người, ai chẳng biết chứ!

- “Bà Liễu, có phải trắng tay tới Bạch gia hay không vẫn chưa đến phiên một người làm như bà có quyền nói. Chẳng lẽ việc nhà của chủ nhân còn phải nói cho bà? Chúng tôi nếu đến ở không thì lúc trước gia sản Khúc gia đi chỗ nào vậy? Chẳng lẽ còn có thể không cánh mà bay? Chúng ta cũng đừng thông minh mà còn giả bộ hồ đồ. Cô dượng tôi không nói gì, một người làm như bà cũng chẳng cần ở chỗ này dòi tiền cho chủ nhân! Tôi chẳng nhìn được tiếp bộ dạng quỷ cay nghiệt quỷ này của bà nữa.”

Đây là Khúc Tri Thiền luôn cho rằng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hơn nữa một bé gái mới mười mấy còn phải ăn nhờ ở đậu không dám tranh luận?

Bà Liễu không nghĩ tới Khúc Tri Thiền dám tranh luận nên nhất thời tức đến đỏ mặt: “Tao đánh chết mày, cái đồ kỹ nữ……”

- “Bà dám!” Khúc Tiểu Tây nâng cằm, trên mặt mang theo bộ dáng tiểu nhân đắc chí: “Đừng cho là tôi không biết cô tính toán đem tôi gả ra ngoài! Bà hôm nay dám đụng đến tôi dù chỉ một chút, làm hỏng nhan sắc tôi thì cô dượng tôi sẽ không tha cho bà!”

- “Mày!!!” Bà Liễu làm cánh tay đắc lực cho Khúc thị nên dĩ nhiên biết được kế hoạch này.

- “Bà trở về nói cho cô cô, tôi đều đã biết! Nếu muốn tôi gả ra ngoài cũng không phải không được. Ăn ngon, uống tốt, dùng thoải mái mà hầu hạ tôi. Trâu cày ruộng còn phải cho ăn cỏ. Nếu còn muốn cho tôi gả chồng giúp đỡ dượng thì sao lão chủ chứa như bà đến chà đạp tôi? Tôi khinh!”



- “Mày …mày… mày!” Bà Liễu đã bao giờ thấy cô như vậy, móng tay bấm chặt như muốn bật máu.

Khúc Tiểu Tây cong cong đôi mắt cười cười, dựa vào trên giường bệnh cực kỳ thoải mái nói: “Tôi muốn uống canh gà!”

Nàng ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi cũng không cần bà nấu, ai biết lão chủ chứa bà có thể nhổ nước miếng vào trong hay không. Đưa tiền, tôi muốn tự mua.”

Bà Liễu tức đến mức đôi mắt như múc câu, nhìn chằm chằm chết Khúc Tiểu Tây.

Khúc Tiểu Tây: “Nhìn cái gì? Tác phong hai mặt này của tôi cũng học từ mấy người đấy thôi! “

Bà Liễu nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây, một lúc lâu sau mới rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Mày đợi đó!”

Bà ta ầm một tiếng sập cửa đi ra ngoài.

Thấy người vừa đi, Tri Thư bay nhanh qua giữ chặt em gái rồi dùng sức lắc đầu: “Em gái không cần gả, không……”

Khúc Tiểu Tây vội che kín miệng Tri Thư, đưa mắt nhìn em trai một cái, bé nhanh chóng chạy đến cửa nhìn thấy bà Liễu đi thật rồi. Bé vội bước từng chân ngắn nhỏ chạy về, dồn dập nói: “Chị không thể gả, những người đó không phải người tốt!”

Khúc Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, nói: “Gả con mẹ nó!”