Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 94




Quý Khinh Chu nghe anh nhẹ nhàng bảo đảm, nghĩ đến vừa rồi anh có nói với La Dư Tân về mối quan hệ giữa anh và cậu, bèn hỏi, “Vậy hai người còn nói gì nữa?”

“Hết rồi, à, tôi có nói là cậu không phải chim hoàng yến của tôi, cách gọi này đối với thanh danh của cậu không tốt, tôi sợ cậu ta ra ngoài nói bừa, cho nên mới sửa lại một chút, ngoài ra còn nói về số tiền 3 vạn của cậu ta được dùng như thế nào, cũng hết cách rồi, tôi thật sự không thể nhịn được, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cậu ta biết cậu ta tính kế tôi không thành, phí mất 3 vạn tệ, sau đó 3 vạn tệ này lại chuyển sang dùng cho cậu, là tôi đã thấy vô cùng sảng khoái rồi, thế nên tôi mới không nhịn được, nói hết cho cậu ta biết.”

Quý Khinh Chu nghe vậy, khẽ nói, “Vậy là anh vì suy nghĩ cho thanh danh của tôi, cho nên mới phủ nhận quan hệ giữa hai chúng ta?”

Sở Thành ôm cậu, hôn hôn, “Vốn dĩ chúng ta cũng chưa thật sự phát sinh chuyện gì mà.” Anh nhẹ nhàng nói, “Hình tượng của cậu rất đẹp, thanh thuần sạch sẽ, đầy khí chất thiếu niên, nếu truyền ra mấy chuyện bao nuôi này, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu.”

Quý Khinh Chu nhìn anh, nhất thời cũng không biết tâm tình bản thân như thế nào, cậu gật đầu, không nói gì nữa.

Sở Thành cảm thấy dường như tâm tình của cậu không được tốt, bèn hỏi, “Làm sao vậy? Vẫn thấy không vui sao?”

“Không có,” Quý Khinh Chu miễn cưỡng cười cười, “Tôi chỉ cảm thấy, nhìn anh rất thiệt thòi, chuyện gì cũng cố kỵ tôi, đều vì tôi mà suy nghĩ, tài nguyên cũng cho, tiền cũng cho, nhưng dường như tôi chẳng cho lại anh được điều gì cả.”

“Nói bậy cái gì vậy?” Sở Thành không thích nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt cậu, anh nhéo má cậu một cái, “Cậu ở cùng tôi một năm, thời gian một năm này không phải tiền sao? Hơn nữa, trong khoảng thời gian này tôi cũng rất thích ở bên cậu, đây là cậu cho tôi, tiền bạc khó làm tôi vui, nhưng ở bên cạnh cậu tôi cảm thấy rất vui vẻ, thế nên rất đáng giá.”

Anh nhìn Quý Khinh Chu, vỗ vỗ bờ vai cậu, “Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, chơi bi da tiếp đi, hôm nay chủ yếu là dẫn cậu tới đây chơi, đừng để mấy người không liên quan làm ảnh hưởng đến tâm tình của cậu, không đáng.”

Quý Khinh Chu gật đầu, cậu đứng dậy, cùng anh đi đến bàn bi da.

Hai người ở bên ngoài chơi một ngày, buổi tối cơm nước xong mới quay về nhà, Quý Khinh Chu có chút mệt, tắm rửa xong liền đi ngủ luôn. Ngày hôm sau, Quý Khinh Chu đi chụp hình cho bìa tạp chí, trong lúc nghỉ ngơi chờ chụp ảnh, chợt nghe Chu Thành Phong nói, “《Một Tấm Thơ Tình》 sắp được công chiếu rồi.”

“Khi nào vậy?” Quý Khinh Chu hỏi.

“Theo ý của Khương sản xuất thì, hẳn là vào giữa tháng 8, mấy ngày nay vẫn sẽ tiếp tục làm công tác tuyên truyền. Bộ phim này là một web drama, cho nên phần lớn đều sẽ tuyên truyền trên mạng, lượng công việc cũng không quá lớn.”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Cậu nhìn lịch trên điện thoại, chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật cậu, cậu đã sắp xếp trống lịch ngày hôm đó từ sớm, thiếu điều chỉ còn chờ Sở Thành cũng trống lịch nữa mà thôi.

Buổi tối trước khi ngủ, Quý Khinh Chu liền nói chuyện này với Sở Thành, cậu dựa vào Sở Thành, hỏi, “Ngày mốt anh có thời gian không? Tôi muốn đi hát với anh.”

Sở Thành ôm vai cậu, tự hỏi, “Ngày mốt ư?”

Quý Khinh Chu gật đầu, vốn dĩ cậu muốn nói với Sở Thành rằng ngày mốt là sinh nhật của cậu, nhưng khi nghĩ đến chuyện cậu muốn làm vào ngày sinh nhật, cậu chợt cảm thấy hơi xấu hổ, cho nên mới nói rằng muốn đi ca hát.

Hai ngày nay Sở Thành có hơi bận rộn, anh hỏi, “Nhất định phải là ngày mốt sao? Cuối tuần được không?”

“Tôi muốn ngày mốt.”

“Vậy tan tầm rồi tôi sẽ đi cùng cậu?”

“Dạo gần đây anh rất bận ư?” Quý Khinh Chu hỏi anh, “Tôi muốn đi chơi với anh vào ban ngày, buổi tối tôi có sắp xếp khác rồi, anh có thể xử lý một ít việc của ngày mốt vào ngày mai hoặc ngày kia được không?”

Sở Thành nghe vậy, bỗng dưng nhận ra có lẽ cậu rất muốn đi ca với anh vào ngày mai, nhưng sợ làm trễ công việc của anh, cho nên mới dời đi một ngày, cho anh thời gian một ngày để điều chỉnh công việc. Anh cảm thấy Quý Khinh Chu rất tri kỷ, “Được rồi.” Anh nói, “Để tôi điều chỉnh công việc một chút.”

Nháy mắt Quý Khinh Chu liền vui vẻ, cậu cúi đầu hôn Sở Thành một cái, “Cảm ơn anh.”

Sở Thành ôm hôn, khẽ đáp lại, “Không khách khí.”

Ngày 26 tháng 7, Sở Thành không đi làm, Quý Khinh Chu ngủ cùng anh đến khi tự nhiên tỉnh giấc, lăn qua lộn lại trên giường một hồi hai người mới dậy, hôm nay giữa trưa cậu tính ăn sủi cảo, nguyên nhân rất đơn giản, cậu muốn nấu cơm cùng với Sở Thành, mà đây là món ăn duy nhất Sở Thành có thể hỗ trợ cậu làm.

Sở Thành vừa nghe cậu nói muốn ăn sủi cảo liền đoán được ý nghĩ của cậu, “Cậu cố ý đúng không, cậu muốn tôi hỗ trợ chứ gì?”

Quý Khinh Chu rất hào phóng thừa nhận, “Tôi muốn nấu cơm với anh, nếu anh biết làm món khác, thì chúng ta có thể đổi sang món đó.”

Chuyện này đúng là làm khó Sở Thành, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ năm mới hưởng ứng lời kêu gọi của mẹ Sở, học cán vỏ sủi cảo ra, anh chưa từng bước vào phòng bếp lần nào, nói chi đến chuyện nấu cơm.

Sở Thành bất đắc dĩ, “Sủi cảo thì sủi cảo, sau này phải đặt nội quy với cậu mới được, bằng không mỗi ngày cậu đều muốn tôi giúp cậu làm sủi cảo.”

Quý Khinh Chu nghe vậy, nhìn anh, không nói gì. Thật ra cậu rất muốn Sở Thành đặt nội quy với cậu, nhưng hai người bọn họ, làm gì có sau này nữa đâu.

Quý Khinh Chu đẩy Sở Thành một phen, cậu thúc giục nói, “Mau đi rửa mặt đi.”

Sở Thành cán bột vô cùng quen thuộc, Quý Khinh Chu cũng gói sủi cảo rất nhanh, Sở Thành nhìn cậu gói đâu vào đấy, đột nhiên nhớ đến chuyện lễ tình nhân hôm đó, bèn hỏi, “Lần này cậu có gói tiền xu nữa không?”

“Không.” Quý Khinh Chu nói, “Chỉ có ăn tết mới gói tiền xu, hôm nay đâu phải tết.”

“Lễ tình nhân hôm đó cũng đâu phải tết, sao cậu vẫn làm?”

Quý Khinh Chu nghe vậy nhìn anh một cái, nghĩ ngợi một hồi, lại lấy ba đồng xu lần trước gói ra, gói thành sủi cảo đồng xu.

Sở Thành nhắc nhở cậu, “Lần này cậu nhớ trộn đều lên đấy, đừng để giống như lần trước, tất cả đều dồn vào trong dĩa của tôi.”

“Ừ.” Quý Khinh Chu nói thì nói vậy, nhưng sau khi gói xong, cậu vẫn thầm lén đánh dấu.

Cậu không giống như lần trước trắng trợn đem cả ba viên sủi cảo đồng xu múc hết cho Sở Thành, sợ anh hoài nghi, cho nên cậu múc cho anh hai cái, chừa lại cho cậu một cái. Quý Khinh Chu cố ý ăn trúng viên sủi cảo đồng xu trước, cậu kinh hỉ nhìn Sở Thành. Sở Thành cảm thấy lần này vận may của cậu cũng không tệ lắm, mới vừa vui vẻ thay cậu, thì chợt bản thân cũng ăn được một viên sủi cảo đồng xu.

“Được lắm, vận may của hai ta đều không tồi.” Sở Thành cười nói.

Quý Khinh Chu vui vẻ gật đầu, “Còn một cái nữa, để xem ai có thể ăn trúng.”

“Ăn trúng thì có thưởng không?”

Quý Khinh Chu nghĩ nghĩ, “Nếu anh ăn trúng anh hôn tôi một cái, ngược lại nếu tôi ăn trúng tôi sẽ hôn anh một cái.”

“OK.”

Kết quả rõ ràng, Sở Thành nhìn đồng xu trong dĩa, cười cười kéo Quý Khinh Chu qua hôn cậu một cái, Quý Khinh Chu rất hài lòng, yên lặng nâng cao khóe môi.

Cơm nước xong, hai người đi KTV, lúc này, Quý Khinh Chu không đến nơi Sở Thành hay đi nữa, cậu đã nhìn ra được, nơi đó của nhà họ Tần là một nơi ăn chơi, đại khái chính là lựa chọn hàng đầu của các cậu ấm cô chiêu, cậu không muốn hôm nay sẽ gặp phải La Dư Tân hay Phương Diệu Tuyên nữa, cho nên muốn đổi sang đi ca ở một nơi khác.

Quý Khinh Chu dựa theo thói quen khi còn đi học thuê một phòng KTV, đeo mũ và mắt kính lên, cùng Sở Thành bước ra cửa. Sở Thành vào phòng, nghe cách vách truyền đến tiếng ca quỷ khóc sói gào, nhìn thiết bị đơn sơ trong phòng, nhịn không được phỉ nhổ, “Cái gì thế này?”

“Không hề tệ đúng không? Giá cả không hề rẻ, là phòng đắt nhất đó.” Quý Khinh Chu giải thích.

Sở Thành cười nhạo một tiếng, “Nơi này ư? Miễn phí tôi cũng không thèm vào.”

Quý Khinh Chu: “…… Đây là phòng tôi mua! Hy vọng anh hiểu cho!”

Sở Thành:……

Sở Thành cười cười, “Thật ra nhìn kỹ thì cũng không tệ, ca hát như vầy có thể so tài với phòng cách vách xem ai hát hay hơn, có thể khiến cho con người tìm lại bản chất ca hát của mình, khá tốt, tôi thích.”

Quý Khinh Chu lạnh lùng hừ một tiếng, thầm nghĩ xem như anh hiểu chuyện.

Cậu đang chọn lựa bài hát trên màn hình, Sở Thành đi tới bên cạnh cậu cũng chọn mấy bài, Quý Khinh Chu hỏi, “Bài hát tối hôm đó anh hát cho tôi nghe là bài nào?”

“《Yêu không buông tay》.” Sở Thành nói xong, liền chọn bài này thành ca đơn, “Cậu muốn nghe à?”

Quý Khinh Chu gật đầu.

“Vậy lát nữa tôi sẽ hát cho cậu nghe.” Sở Thành vô cùng tốt tính nói.

Quý Khinh Chu yên lặng nhìn anh, cảm thấy Sở Thành như này, khiến người ta rất yêu thích.

Tối hôm đó vì quá mệt nhọc, cho nên cậu vẫn chưa nghe rõ rốt cuộc Sở Thành đang hát bài gì, cậu chỉ nhớ rõ một câu “Đời đời kiếp kiếp, sông cạn đá mòn”, hiện tại khi nghe Sở Thành hát thêm lần nữa, cậu mới phát hiện được ẩn ý của lời ca này:

Sáng nay có em sáng nay say

Yêu vẻ đẹp của em không buông tay

Đừng để khi tóc bạc rồi mới hối hận

Sáng nay có em sáng nay say

Yêu vẻ đẹp của em không buông tay

Khiến anh muốn ôm lấy em người đẹp

Quý Khinh Chu rất thích hai câu ca này “Sáng nay có em sáng nay say, đừng để khi tóc bạc rồi mới hối hận”, vô cùng phù hợp với câu chuyện của cậu.

Khi Sở Thành hát đến câu cuối cùng “Khiến anh muốn ôm lấy em người đẹp”, anh liền ôm cậu vào lòng, Quý Khinh Chu không nhịn được bật cười, Sở Thành ném micro đi, ôm cậu hôn, Quý Khinh Chu ngoan ngoãn mặc cho anh hôn, nhẹ nhàng ôm anh.

Hát xong cũng đến 6h chiều, hai người cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài, lúc này mới lái xe trở về nhà. Khi đi ngang qua cửa hàng bánh kem, Quý Khinh Chu xuống xe mua bánh, Sở Thành nhìn thấy cậu xách bánh kem trở về, liền có chút kinh ngạc hỏi, “Sao lại mua bánh kem?”

“Muốn ăn thôi.” Quý Khinh Chu nói.

“Nói ra thì, có phải sắp tới sinh nhật của cậu rồi không, cậu muốn chúc mừng như thế nào?”

Quý Khinh Chu nghĩ ngợi, “Không cần phải chúc mừng gì đâu, hai chúng ta trải qua cùng nhau là được.”

“Không gọi bạn bè của cậu sao?”

Quý Khinh Chu nghe vậy, sửng sốt một chút, thật ra cậu vẫn chưa xác định rõ ai là bạn bè của cậu, Dư An Nghi là một, Liên Cảnh Hành là hai, Ứng Niên có lẽ là ba, vậy chắc chỉ có 3 người này thôi? Cậu tự hỏi hồi lâu, sau đó khẽ nói: “Không, bọn họ đều bận hết rồi, không chắc sẽ trải qua cùng tôi được.”

Cậu nhìn bánh kem trong lòng, cậu đã xem giấy CMND của nguyên chủ, sinh nhật vào giữa tháng 8, lúc ấy, có lẽ cũng sắp đến thời hạn hợp đồng của cậu và Sở Thành, cậu muốn có nhiều khoảng thời gian hai người với Sở Thành hơn, cậu không muốn người khác chen vào. Dù sao thì…… Quý Khinh Chu không dám nghĩ nữa, chỉ nhìn bánh kem trong lòng, không nói nữa.

Đối với món bánh kem này, Sở Thành cũng bình thường không yêu thích gì lắm, Quý Khinh Chu cắt một khối cho anh, anh liền cùng Quý Khinh Chu ăn một khối. Quý Khinh Chu mua bánh không quá lớn, thế nhưng hai người thì vẫn không thể ăn hết được, Sở Thành thấy vậy, liền quết một ít kem lên trên mặt cậu, Quý Khinh Chu cũng vội vàng quết lại lên mặt anh.

Hai người náo loạn nửa ngày, cuối cùng trên mặt toàn là bơ, Quý Khinh Chu cười, “Ấu trĩ.”

Sở Thành đáp lễ nói, “Cậu cũng đâu có ấu trĩ, cậu quệt lại lên mặt tôi này.”

“Đó là do anh quệt lên mặt tôi trước.”

“Lại đây tôi giúp cậu lau.” Anh nói xong liền dựa sát vào Quý Khinh Chu, hôn một cái vào nơi dính bơ trên gương mặt cậu, anh nhẹ nhàng vuốt ve, đem bơ dính vào môi mình.

Quý Khinh Chu bị anh hôn như vậy, nhất thời có chút mặt đỏ tim đập, vô thức cúi đầu xuống.

Sở Thành thấy cậu ngượng ngùng, liền xúc động ôm cậu ngồi lên đùi, hôn từng chút từng chút bơ trên gương mặt cậu.

Quý Khinh Chu có chút chịu không nổi, ôm cổ anh chủ động hôn môi, khi hai cánh môi hòa quyện tiếp xúc nhau, cậu khẽ nói, “Không được làm vậy nữa.”

Sở Thành cười cười, nhẹ nhàng cắn môi cậu một cái, “Ừ.”

Anh ôm Quý Khinh Chu hôn một hồi, sau đó lấy giấy lau các vết bơ còn sót lại trên gương mặt cậu. Quý Khinh Chu ôm cổ anh nhìn nhìn, nhìn một hồi lại đột nhiên dựa sát vào anh, bắt chước anh, cẩn thận hôn từng vết bơ trên gương mặt anh.

Sở Thành cười khẽ một tiếng, “Làm gì vậy, chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn ư? Không phải cậu đã bảo không được làm vậy rồi ư?”

Quý Khinh Chu không hề để ý đến anh, dịu dàng hôn lên gương mặt anh.

Sở Thành ôm cậu, hơi nghiêng đầu, liền đụng phải bờ môi cậu, hai người lại môi lưỡi hòa nhau.

Bỗng dưng tim Quý Khinh Chu đập nhanh hơn, sau đó lại chợt giống như nước xuân mềm mại, cậu ngậm lấy môi Sở Thành, đóa hoa hạnh trong lòng từng đóa từng đóa nở rộ ra, cậu ôm Sở Thành, vuốt ve bờ môi anh, nội tâm một mảnh yên tĩnh, một trận gió xuân thổi qua, cánh hoa rơi đầy mặt đất. Cậu nhẹ nhàng gọi tên anh “A Thành”, cậu khẽ nói, “Anh thật tốt.”

“Cậu cũng rất tốt.” Sở Thành dịu dàng nói.

Quý Khinh Chu ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt vừa trong suốt vừa ấm áp, cậu nói, “A Thành, chúng ta làm đi.”

==================