Sở Thành cảm thấy không cần thiết, có điều nếu anh thật sự tham diễn [Một Bức Thư Tình] lại không nói cho Sở Tín biết thì tới lúc phát sóng Sở Tín chắc chắn sẽ tìm anh nói chuyện.
"Cũng được đi, nói anh ấy biết một tiếng."
Quý Khinh Chu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, theo trí nhớ của cậu thì Sở Tín được nhắc tới trong sách gốc hẳn là sẽ không để Sở Thành đang yên ổn làm tổng tài lại chạy đi debut đóng phim. Để anh trai anh giáo dục anh đi, Quý Khinh Chu nghĩ, dù sao cậu cũng nói không lại Sở Thành.
Hai người lại nói vài câu Sở Thành mới tắt cuộc gọi video. Quý Khinh Chu tâm tình phức tạp nhìn điện thoại, chỉ cảm thấy hướng đi hiện tại quá ma huyễn, Phương Diệu Tuyên rác rưởi, đều tại hắn ta! Đang yên đang lành xoát cảm giác tồn tại cái gì, giờ hay chưa, Sở Thành debut luôn rồi còn cậu thì thật sự trở thành trưởng fanclub của anh luôn.
Quý Khinh Chu nghĩ tới đây, không nhịn được mà cầu nguyện, hy vọng lãnh đạo của cậu có thể uy nghiêm như cỗ máy cuồng công việc giống trong sách viết, trấn trụ được tâm tư không chịu được cô đơn đang rục rịch của Sở Thành.
°
Tuy nhiên, thực tế phũ phàng luôn khiến người ta trở tay không kịp.
Sở Tín nhìn em trai mình, đặt bút trong tay xuống, "Em mới nói gì? Em muốn đi đóng phim?"
Sở Thành gật đầu, "Em liên hệ với đoàn phim xong rồi, chỉ còn thiếu bước ký hợp đồng thôi."
"Em có thể giải thích cho anh lý do tại sao không?"
Sở Thành tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thành thật, "Đương nhiên là vì lấy tài liệu, em định viết một quyển sách về giới giải trí, anh cũng biết đấy, tuy nhà chúng ta mở công ty giải trí nhưng em từ sớm đã làm về mảng sản nghiệp văn hoá rồi, hiểu biết về ngành này không sâu nên mới muốn trải nghiệm thực tế một chút, dù sao thì có thực hành mới thực sự hiểu biết mà."
Thời điểm bọn Mạnh Thịnh mới tiếp nhận Tân Văn Hóa, vì để hồi sinh trang web này tốt hơn, đã push một nhóm đại thần thượng vị, mấy vị này có cả nam lẫn nữ. Có người vốn viết ở website này nhưng vì web sắp đóng cửa nên chuẩn bị ngừng viết, có người thì chưa từng viết văn mạng bao giờ cũng bị bọn họ đào qua đây. Sở Thành nhìn bọn họ bận rộn tìm người còn phải xử lý công vụ khác, liền nhận lấy việc này, anh một bên tiếp tác giả, một bên cảm thấy dựa vào người khác còn không bằng dựa vào bản thân, không phải chỉ là viết truyện thôi sao, là thế mạnh của anh.
Thế là Sở Thành khoác lên thân phận mới, hóa thành "Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh" đăng tải phần đầu tiểu thuyết huyền huyễn [Trùng Thiên] của anh ở Tân Văn Hoá. Đợi tới khi Mạnh Thịnh quay đầu lại, đến chỗ Sở Thành trao đổi với anh về số lượng và chất lượng của các tác giả văn mạng thì đối tác của hắn đã trở thành đại thần văn mạng có vô số độc giả đúng giờ xác định địa điểm gào khóc đòi ăn dưới truyện của anh.
Mạnh Thịnh cảm thấy học đệ này của hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ chút nào, hưng phấn đến nỗi suýt đập gãy vai Sở Thành.
Mà hiện tại, Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh thân là đại thần văn huyền huyễn của Tân Văn Hóa lại nói mình tiếp theo muốn viết truyện về giới giải trí, Sở Tín cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục, "Để anh nhắc em nhớ, em viết đề tài huyền huyễn, không phải hiện đại đô thị."
Sở Thành đã sớm nghĩ xong cớ, không sợ anh trai mình chút nào, "Ai quy định giới giải trí phải là hiện đại đô thị? Em không được viết giới giải trí tu chân à?"
Sở Tín, "... Ý tưởng của em nhiều đấy."
"Thân là người có văn hóa, phải luôn duy trì ý tưởng đa dạng và nhiệt huyết sáng tạo."
Sở Tín cười một tiếng, "Tiểu Thành, có một số việc anh không nói, không có nghĩa là anh không biết."
"Anh biết thì biết thôi, em đâu có việc gì không dám lộ ra ngoài."
"Nên anh hy vọng em có chừng mực."
"Yên tâm, em tự có chừng mực."
"Thành thật mà nói, anh không nghĩ hành động này của em là có chừng mực."
"Mấy thứ như chừng mực tự bản thân là biết rõ nhất, được rồi anh, một tháng thôi mà cũng không xảy ra chuyện gì, cứ như vậy đi."
"Vậy người đại diện của em thì sao?"
"Em có ứng cử viên phù hợp rồi, để em đi nói với anh ta, anh yên tâm đi."
Sở Tín không có cách nào, miễn cưỡng xem như đồng ý, chỉ là hắn luôn cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốt, nhưng Sở Tín cũng không muốn nói toạc ra, chỉ hy vọng là mình cả nghĩ quá rồi.
°
Chu Thành Phong nhìn tiểu thái tử đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nghe lời nói bình tĩnh của anh, cảm thấy mỗi một chữ Sở Thành nói hắn đều nghe rõ ràng nhưng sao ghép chúng lại với nhau thì hắn lại nghe không hiểu?
"Vì vậy, từ hôm nay anh sẽ là người đại diện cho tôi trong một tháng này." Sở Thành đậy nắp quan tài kết luận.
Chu Thành Phong cảm giác hai mắt tối sầm, sâu sắc cảm thấy mình tiếp thu không nổi, hắn giãy dụa hỏi, "Sở thiếu, cậu muốn đóng phim, Sở tổng có biết không?"
"Anh nói anh tôi à? Tất nhiên anh ấy biết, tôi còn gạt được anh ấy sao."
"Vậy, Sở tổng đồng ý?"
"Không thì sao?"
Chu Thành Phong không nói, quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, ra hiệu với cậu: Cậu cũng nói gì đi!
Quý Khinh Chu nói trong lòng tôi biết nói gì giờ, cậu nói một câu Sở Thành nói lại mười câu, còn có thể đưa ra luận chứng từ mọi phương diện là anh diễn nam số 3 đều có lợi, cậu nói sao lại.
Sở Thành nhìn theo ánh mắt Chu Thành Phong, hỏi Quý Khinh Chu, "Chu Chu có ý kiến gì không?"
"Chu Chu nào dám có ý kiến gì."
Sở Thành không hài lòng với đáp án này lắm, "Chu Chu, tôi là gì của cậu?"
Quý Khinh Chu chớp mắt nhìn, hai người họ có nhiều thân phận như thế, sao cậu biết Sở Thành đang hỏi cái nào? Cậu suy nghĩ một chút, nhìn Chu Thành Phong trước mặt, Sở Thành hẳn là sẽ không bắt cậu trả lời mấy cái như kim chủ papa, em trai các thứ, vậy chắc là, "Thần tượng?"
"Vậy bây giờ thần tượng của cậu debut, cậu nên làm thế nào?
"Đánh call cho oppa, tiếp ứng cho oppa."
Sở Thành nhìn Chu Thành Phong, nhún vai với Quý Khinh Chu, "Anh xem, ngay cả trưởng fanclub tôi cũng có rồi."
Chu Thành Phong:...
Trưởng fanclub Quý Khinh Chu:...
Chu Thành Phong nhìn về phía Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu chỉ có thể cười gượng nhìn hắn, cậu cũng đâu ngờ được Sở Thành thực sự debut đi đóng phim, cậu thì trở thành trưởng fanclub của Sở Thành thật luôn.
Chu Thành Phong cạn lời, "Được rồi, để tôi đi bàn bạc với đoàn làm phim, à mà Sở thiếu, cậu xem, hay cậu đặt nghệ danh đi? Điệu thấp chút."
Sở Thành suy nghĩ một lát, "Vậy cũng được, đổi 'Thành' (诚) qua 'Thành' (城) đi."
Chu Thành Phong cảm thấy thay đổi vậy có hơi ít, nhưng dù sao cũng là tiểu thái tử công ty mình, hắn cũng không dám yêu cầu nhiều nên đồng ý.
Chu Thành Phong ôm cái quyết định kinh thiên động địa muốn diễn nam số 3 [Một Bức Thư Tình] của Sở Thành đi gặp đạo diễn nói chuyện, đúng như dự đoán thành công làm đạo diễn ngu người tại chỗ, đạo diễn gọi báo cho Khương Nam, Khương Nam ở đầu dây bên cũng kinh sợ nói không nên lời.
Hiếm khi ba người nhất trì duy trì trầm mặc, trầm mặc trầm mặc, trầm mặc là cầu Khang đêm nay*, trầm mặc hiện tại biến thành Sở Thành một lòng muốn debut.
*Trích trong [Tạm Biệt Khang Kiều] - Tác giả: Từ Chí Ma.
Vương đạo cảm thấy bộ phim này mình quay đúng là quá khó khăn, quay chụp chưa được bao lâu thì nhà đầu tư xảy ra vấn đề, diễn viên thôi diễn, hắn cho là bộ phim này cứ vậy mà toang, kết quả nhà đầu tư mới xuất hiện, minh tinh đang hot chịu tới cứu tràng, hắn cho là bộ phim này của hắn sắp nổi rồi, kết quả nhà đầu tư đuổi minh tinh đang hot đi đã vậy còn hành động không theo lẽ thường quyết định tự mình lên diễn. Vương đạo cảm thấy chuyện này phát triển còn đặc sắc hơn phim thần tượng hắn quay.
Khương Nam không hổ là khôn khéo nhất trong đám bọn họ, trước hết phản ứng lại biểu thị đồng ý. Lý do rất đơn giản, phần diễn nam số 3 Trang Hướng Dương không nhiều cũng dễ diễn, phim thần tượng vườn trường so với kỹ năng diễn xuất thì mọi người càng để ý tới nhan sắc và phát triển tình cảm giữa nam thiếu nữ hơn. Sở Thành tuy rằng thay vào giữa chừng, cũng chưa đóng phim bao giờ, nhưng cũng không làm khó được bề ngoài vượt trội của anh, không cần làm gì chỉ cần xuất hiện trước màn hình thôi là đã đủ thoả mãn về ảo tưởng mối tình đầu của thiếu nữ.
Thậm chí Khương Nam cảm thấy hiện tại có Quý Khinh Chu thêm cả Sở Thành giá trị nhan sắc tăng gấp đôi bạo kích, nhập lại với sự ngọt ngào đáng yêu của Chu Linh, phim chiếu mạng này của bọn họ nói không chừng còn thực sự có thể dựa mặt mở đường máu. Ít nhất, trong số những bộ phim thần tượng mà cô xem qua trước nay không có phim nào giá trị nhan sắc cao hơn bọn họ.
Khương Nam càng nghĩ càng thấy được, lập tức cúp điện thoại, liên hệ bên tuyên truyền điều chỉnh lộ tuyến, đổi sang quảng bá mỹ nhan. Còn kỹ năng diễn xuất của Sở Thành, Khương Nam gửi tin nhắn cho Quý Khinh Chu, "Tiểu Quý à, Tiểu Sở muốn diễn Trang Hướng Dương, tụi chị bên này vô cùng tán thành, chỉ là Tiểu Sở tổng nói cho cùng cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, cậu là em trai cậu ấy, lúc thường đối diễn với cậu ấy nhiều chút, như vậy cũng tốt cho cảnh quay của mấy cậu hơn, vất vả cho cậu rồi."
Quý Khinh Chu nhìn màn hình điện thoại, quay đầu cười nhìn về phía Sở Thành, Sở Thành hỏi cậu, "Cậu cười gì thế?"
Quý Khinh Chu lắc đầu, "Không có gì, Khương sản xuất nói cảm ơn anh gia nhập liên minh."
"Cảm ơn tôi gia nhập liên minh khiến cậu buồn cười lắm à?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy cậu cười cái gì?"
Quý Khinh Chu nhìn anh, lại gần nói, "Anh biết câu 'Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công' chứ."
"Biết, trích [Sư Thuyết] của Hàn Dũ."
"Cho nên," Quý Khinh Chu kéo dài giọng, "Tuy rằng anh là thần tượng của tôi, nhưng vì để anh có thể càng hiểu biết hơn về nhân vật của mình, oppa à, vẫn là để tôi dạy anh một số kiến thức cơ bản của diễn viên đi."
Sở Thành: "... Cho nên bây giờ cậu..."
"Không sai," Quý Khinh Chu vỗ vỗ vai anh, hưng phấn nói, "Trong thời gian một tháng anh quay phim tôi chính là thầy giáo lâm thời của anh, bạn học Sở Thành."
Sở Thành:...
"Hy vọng bạn học Sở Thành có thể chăm chỉ nghe giảng, làm một học trò ngoan biết tôn sư trọng đạo."
Sở Thành:...
Quý Khinh Chu thấy hiếm khi anh bị cậu nói tới cạn lời, có chút đắc ý, hí hửng nói: "Hay trước tiên anh hành lễ bái sư đi?"
Sở Thành nhìn mong đợi cùng hưng phấn không che giấu nổi trên mặt cậu, cảm thấy đuôi khổng tước của cậu lại muốn xoè ra rồi. Anh cười một tiếng, "Được thôi."
Nói xong, anh kéo Quý Khinh Chu vào lòng, vươn tay giữ gáy cậu, cúi đầu cắn môi cậu rồi hôn một lúc.
Thẳng đến lúc hôn đủ rồi, Sở Thành mới thoáng buông Quý Khinh Chu ra, kề sát trán cậu hỏi, "Thầy à, lễ bái sư này thầy hài lòng không? Không hài lòng tôi có thể làm lại lần nữa."
Quý Khinh Chu thở hổn hển nhìn anh chằm chằm, "Anh tôn sư trọng đạo thế đấy hả!"
Sở Thành nhéo má cậu, "Thầy giáo dạy bảo học sinh thì phải dựa theo năng khiếu khác nhau của học sinh mà dạy, vậy thì cách học sinh thể hiện sự tôn kính của mình với thầy giáo đương nhiên cũng khác nhau, tùy người mà kính, sự tôn trọng của tôi đối với thầy Quý quá mức nồng nhiệt chỉ có thể biểu đạt theo cách này."
Quý Khinh Chu thực sự cạn lời, "Tôi thấy anh muốn chọc Khổng phu tử tức chết."
"Sao lại thế được, tôi hiểu nguyên tắc như thế lại còn học một biết mười, nhất định là học sinh mà Khổng phu tử thích nhất."
Quý Khinh Chu hừ lạnh một tiếng.
Sở Thành thấy cậu như vậy, cảm thấy cậu vừa thú vị vừa đáng yêu, cúi đầu cấp tốc hôn lên miệng cậu một cái, "Dù tôi có phải là học sinh Khổng phu tử thích nhất hay không thì tôi nhất định là học sinh mà thầy Quý thích nhất nhỉ?"
Quý Khinh Chu "hah" một tiếng, "Tôi có mỗi mình anh là học sinh, anh còn không phải học sinh tôi thích nhất à!"
"Có mình tôi là học sinh đủ rồi." Sở Thành nhớ lại lời lúc trước cậu nói, "Thầy ơi, tôi muốn làm quan môn đệ tử* của thầy, loại đóng cửa lại mà dạy ấy. Với lại học sinh không coi trọng số lượng mà phải nhìn vào chất lượng, chỉ dạy một người là đủ."
*Quan môn đệ tử: ngắn gọn là học trò duy nhất, học trò cuối cùng.
Quý Khinh Chu bật cười, "Quan môn đệ tử, còn là loại đóng cửa lại dạy, hahaha."
Cậu nhịn không được, cười trong lồng ngực Sở Thành hết nửa ngày, cuối cùng cười nhìn về phía Sở Thành, trong mắt tràn ngập ý cười không tan, "Được thôi, chỉ nhận một mình anh."
Sở Thành rất hài lòng, hôn lên trán cậu một cái, "Cảm ơn thầy."
Quý Khinh Chu nhìn anh, nhớ tới cảnh tượng tương tự ngày đó cậu nói muốn làm độc đinh, nhịn không được, ôm eo Sở Thành ngửa đầu hôn nhẹ lên môi anh, thấp giọng nói, "Vậy thực hiện lại lễ bái sư đi."
Sở Thành trước giờ vẫn luôn sự thích thẳng thắn và chủ động của cậu, anh nghiêng người về trước, dịu dàng hôn cậu.