Xuyên Thành Tiểu Thanh Mai Của Vai Ác

Chương 2: Sói đói nhỏ




Edit: Woidim House - lele

*

Lúc này là giữa mùa hè, thời tiết có chút khô nóng, mặt trời chiếu trên mặt đất.

Tuy rằng hạ kim miên mang dép, nhưng vẫn cảm thấy lòng bàn chân mình nóng hổi.

Tiếng ve kêu từ ngọn cây ven đường truyền tới, kéo dài không ngừng, có chút phiền phức.

Hôm nay là ngày trong tuần, trời còn nóng, người trên đường không nhiều lắm, Hạ Kim Miên đội trên đầu mũ vịt vàng màu nhạt, tuy rằng che đi được một ít ánh mặt trời nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chảy không ít mồ hôi, chóp mũi cũng có mồ hôi, lộ ra vài phần đáng yêu.

Gương mặt đã trở nên hồng hào, giống như một quả đào mật vừa chín đã vội vàng hái xuống.

Cô đi ta từ một tiểu khu, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nhăn nhăn mặt, có chút thất vọng.

"Không có ở đay rồi."

Bản đồ bị đánh dấu thêm một dấu X.

Cô có chút hoài nghi, mình có lẽ nào nhớ nhầm không?

Suy nghĩ một chút lại lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lại tự cổ vũ bản thân.

"Còn có mười lăm ngày nữa, nhất định có thể tìm được Lê Kiêu!"

Nói xong nghiêm túc gấp bản đồ lại, bỏ vào trong cặp nhỏ.

Nhìn thấy bánh ngọt bên trong, nhịn không được liếm môi.

Không được không được.

Bánh ngọt phải để lại, chờ sau khi tìm được Lê Kiêu cùng ăn!

Cô ngay lập tức kéo khóa kéo, lo lắng rằng cô không thể chịu đựng được.

Đang chuẩn bị rời đi, bảo vệ vẫn luôn ở trong phòng bảo vệ đi ra, vẫy vẫy tay với cô.

"Bạn nhỏ, con đi một mình sao? Nóng như vậy mà em làm gì ở đây vậy?"

Từ lúc vừa rồi Hạ Kim Miên đi vào, anh cũng đã chú ý tới.

Hiện tại chính là thời điểm mặt trời độc nhất, một cô bé nhỏ, bên cạnh cũng không có cha mẹ, xem ra không giống người của tiểu khu này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài vốn còn tràn ngập hy vọng, nhưng chờ đến lúc đi ra, vẻ mặt đã mất mát, khuôn mặt nhỏ nhắn giật gân, còn mang theo không ít mồ hôi.

Ra khỏi tiểu khu, bất chấp khí hậu nóng bức bên ngoài, cầm một tấm bản đồ xem ra nhìn lại, làm cho người ta có chút đau lòng.

*Phấn điêu ngọc mài: Da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Anh ta nhìn một hồi, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Con có muốn vào nghỉ ngơi một chút không? Uống nước không? "

Hạ Kim Miên nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền tại khóe miệng lại càng làm nụ cười ngọt ngào thêm.

"Không cần đâu chú, con sắp đi rồi."

Nói xong, vẫy vẫy tay, đeo cặp sách nhỏ rồi xoay người đi về trạm xe buýt.

Nhân viên bảo vệ lo lắng nhìn bóng lưng cô.

"Nóng như vậy, cẩn thận không say nắng đó con.?

Hạ Kim Miên đứng trước biển báo trạm xe buýt nhìn kỹ lộ trình, mi tâm thanh tú hơi nhíu lại, bộ dáng nghiêm túc rất nhanh hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

"Em gái nhỏ, em biết chữ sao?"

Hạ Kim Miên nói như thật: "Mẹ đã dạy em."

Nói xong, thấy xe vừa đến, lập tức vác cặp sách chạy tới.

Cô bây giờ vẫn còn thấp, có thể đi xe miễn phí.

Những người khác trợn mắt há hốc mồm, nhìn cô bé nhỏ trên xe, không ngừng nhìn về phía sau cô, lại không thấy người lớn đi theo.

Mặc dù bây giờ là xã hội pháp quyền, nhưng một cô bé đáng yêu như vậy chạy ra ngoài, làm thế nào cũng làm cho mọi người không thể yên tâm.

Thời gian này không phải là giờ cao điểm đi làm, nhưng chiếc xe này lại thập phần chật chội, ngồi đầy người, hạ kim miên đành phải hai tay ôm lan can, đứng ở giữa xe.

"Cháu gái nhỏ, cháu đi một mình sao? Thật đáng thương, mau đến chỗ dì ngồi."

Một người dì hơn bốn mươi tuổi không nhịn được vẫy vẫy tay, kéo người đến trước mặt mình, vừa đứng dậy, nói: "Mau ngồi đi, con ngồi đây, đừng để ngã, dì đến trạm tiếp theo là xuống rồi."

nghe vậy, hạ kim miên không từ chối nữa, ôm cặp sách ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Cảm ơn dì."

Thanh âm ngọt ngào hấp dẫn không ít người, bảy miệng tám lưỡi hỏi, lúc thì hỏi cô đi ra làm cái gì, lúc thì hỏi cha mẹ cô ở đâu.

Đứa nhỏ ở độ tuổi này, làm sao có thể trả lời cẩn thận như vậy?

Hạ Kim Miên học bộ dáng của những đứa trẻ khác, mơ hồ trả lời, ngẫu nhiên nghiêng đầu làm bộ như không biết.

Đợi xe đến trạm, mới cõng cặp sách chạy xuống xe, bước nhanh về phía tiểu khu.

Mặt trời đã gần như chìm về phía tây, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm, nóng đến nỗi cả người đổ mồ hôi.

Hạ Kim Miên nhìn bản đồ trên tay.

"Nếu như nơi này vẫn không tìm được, hôm nay cũng chỉ có thể trở về, bằng không mẹ sẽ lo lắng."

Dù sao vẫn còn nửa tháng, hôm nay tìm không thấy, về sau còn có cơ hội, quan trọng hơn là không thể để người nhà lo lắng.

Nếu sau này họ không để cho mình ra ngoài một mình, điều đó sẽ rất tồi tệ.

Cô vừa lên kế hoạch, đối chiếu tên tiểu khu trên bản đồ, nhấc chân đi vào bên trong.

Tìm một vòng, không thấy kiến trúc quen thuộc.

"Dì ơi, trong tiểu khu này có một cậu bé tên là Lê Kiêu không?"

"Lê Kiêu?" Người phụ nữ trung niên đang kéo đứa nhỏ chuẩn bị về nhà cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu. "Dì chưa từng nghe nói qua."

Mấy người khác nghe thấy, cũng lắc đầu theo.

Một bên khác khuyên nhủ: "Em gái ơi, trời sắp tối rồi, em không về nhà sao? Đã muộn rồi bố mẹ sẽ lo lắng."

Hạ Kim Miên liếm liếm đôi môi có chút khô.

"Cám ơn dì, con lập tức trở về."

Nói xong, quay đầu nhìn khu kiến trúc phía sau, hai tay kéo dây đeo cặp, xoay người đi ra khỏi tiểu khu.

Hạ Kim Miên mở bình nước ra, mới phát hiện đã sớm trống rỗng, phát hiện ra điều này đột nhiên cảm giác môi khô càng thêm lợi hại.

Mồ hôi đã khô, kết thành tinh thể tinh tế, đầu lưỡi liếm, mặn.

Cách đó không xa, cửa hàng kem đang phát quảng cáo, lộ ra chút lạnh.

Cô sờ sờ túi xách, từ bên trong lấy ra một cái ví có hoa văn hình vịt con, nhảy nhót chạy tới mua một cái.

"Bạn nhỏ, hôm nay chúng ta làm hoạt động, kem thứ hai được nửa giá, em có muốn mua thêm một cái không?"

Hạ Kim Miên nhìn kem có vị matcha trong quầy, tay vừa dán lên thủy tinh, có thể rõ ràng cảm giác được từng đợt khí lạnh, xua tan sự oi bức trên người.

Tính ra, cô đã không ăn kem trong hơn một thập kỷ.

Đừng nói kem, những thứ khác cũng chưa từng ăn.

"Được ạ."

Ngón tay thanh tú phấn nộn mở ví ra, từ bên trong đếm ra mấy đồng tiền xu, chỉnh tề đặt ở trên quầy.

Nhếch miệng cười với ông chủ, vươn hai ngón tay giật giật.

"Con mua hai cái."

"Được rồi."

"Cảm ơn chú."

Cầm hai cây kem đang chuẩn bị đi, nhân viên trong cửa hàng cầm chổi từ cửa sau đi vào, liên tục quay đầu lại từ khe cửa nhìn vào ngõ nhỏ, vẻ mặt lo lắng.

"Ông chủ, đứa bé kia đã ngồi bên kia hai ngày rồi. Anh có muốn gọi cảnh sát không? Nếu có chuyện gì xảy ra với bé thì sao."

Ông chủ của cửa hàng kem cau mày.

"Quản cái gì việc của người khác, ai biết cậu bé có lai lịch thế nào, đừng xen vào việc của người khác! Quay lại ngay! -

Gần đây an ninh không tốt, trong những con hẻm đen kịt kia thường xuyên xảy ra chuyện đánh nhau ẩu đả, ngay cả bọn họ mở cửa hàng ở đây cũng phải tránh đi.

Người lớn náo loạn như vậy còn chưa tính, gần đây còn có thêm một ít cha mẹ, dạy con mình ra ngoài giả vờ đáng thương lừa tiền.

Ông chủ bình thường không phải là người vô tình như vậy, chỉ là trước kia bị lừa gạt vài lần, như thế nào cũng không thể tin tưởng.

Hạ Kim Miên mở to hai mắt, liếm liếm kem matcha trong tay, dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện.

"Chú ơi là loại tiểu hài tử gì?"

Phát hiện cô còn chưa đi, ông chủ kinh ngạc quay đầu lại, suy nghĩ một chút.

"Chú không nhìn kỹ, đại khái lớn hơn cháu mấy tuổi đi, gầy đến trơ xương, ngồi xổm ở phía sau hai ngày, không biết làm quỷ gì."

"Chú có biết tên cậu ấy là gì không?"

"Cái này chú làm sao biết..."

Nói đến một nửa, thấy Hạ Kim Miên còn đang thò đầu nhìn về phía sau, nói: "Cháu gái nhỏ, mua đồ xong liền mau về nhà đi, đừng để mẹ lo lắng."

Thằng bé ở ngõ sau kia giống như một con khỉ bẩn, nghe nói lúc trước còn muốn cướp đồ, ngược lại bị đánh một trận, hoàn toàn là hai thế giới với tiểu cô nương phấn nộn trước mắt.

Một đứa trẻ đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy, đừng dạy hư nó.

Hạ Kim Miên như có điều suy nghĩ, cười gật đầu.

"Được rồi, chú ơi, con về đây."

Nói xong, cầm kem xoay người rời đi.

Đi vài bước, cô lại dừng bước, đứng ở đầu ngõ, mở to hai mắt, cẩn thận nhìn vào bên trong.

bất tri bất giác đã là hoàng hôn, ánh sáng trong ngõ rất tối, còn chưa đi vào, đã có thể ngửi được một trận mùi chua, cách đó không xa có một đống thùng rác tràn ra, ruồi nhặng ong ong bay.

Hạ Kim Miên trước kia tuyệt đối không dám đi đến loại địa phương này, nhưng nhớ tới lời ông chủ vừa nói, bước chân dừng một chút, bước ra ngoài.

Lê Kiêu hiện tại ở chung một chỗ với mẹ anh, anh cũng không đến mức lưu lạc chứ?

Trong ngõ thập phần yên tĩnh, vừa đi vào nơi này, tựa hồ liền ngăn cách với bên ngoài, chỉ có âm thanh thanh thúy của đế giày đi trên mặt đất.

Mùi axit trong không khí thậm chí còn khó chịu hơn.

Hạ Kim Miên có chút phân tâm nghĩ, trên tay mình kem đã ăn một nửa còn có thể ăn hay không, có muốn rời khỏi hay không, ăn rồi lại tiến vào?

Còn chưa nghĩ ra đáp án, trong góc tối đen đột nhiên truyền đến động tĩnh vụn nhỏ.

Sau lưng cứng đờ, cô lập tức dừng lại tại chỗ.

Chớp chớp mắt, đang thích ứng với độ tối trước mắt, đang chuẩn bị nhìn về góc, một thân ảnh đột nhiên nhào ra!

Nắm lấy cánh tay hạ kim miên đẩy về phía trước!

Phanh!

Sau lưng đụng vào vách tường, đau đến mức làm Hạ Kim Miên thiếu chút nữa khóc ra.

Mím môi, lại phát hiện mình bị đè lên tường, hai tay gắt gao giữ chặt.

Cậu trai nắm tay cô cao hơn cô nửa cái đầu, mái tóc đen bẩn thỉu che mặt, từ khe hở tóc nhạc có thể nhìn thấy con ngươi đen kịt lạnh như băng, phát ra ánh sáng như sói đói.

Nhìn chằm chằm vào kem matcha đã ăn một nửa trên tay cô, thì thầm ra lệnh:

"Cho tôi!"