Tờ giấy kia chỉ mới là khởi đầu, Giang Lâm cầm bút viết thêm vài tờ, nội dung như là: Giang Cẩm Nguyệt, nương ngươi không trả tiền, cả đời ngươi gả không ra; Giang Cẩm Nguyệt, chuyện giữa ngươi và Thái tử bọn ta đều biết cả rồi, có cần bọn ta nói ra hay không.
Vệ Vân Gia đọc xong, thành tâm kiến nghị, “Đại tẩu, hay là huynh đổi thành mấy câu khác đi, như vậy ta sợ sẽ bị người của An Dương Hầu phủ hoặc là Đông cung đánh chết.”
Giang Lâm lắc đầu cự tuyệt đề nghị này, “Không được, thế nhân đã bị che mắt quá lâu rồi, bức thiết cần được nghe sự thật. Ta biết quyền thế đáng sợ, nhưng vì bá tánh thiên hạ, ta nguyện ý làm người dẫn đầu nói ra sự thật này, ta nguyện ý hy sinh.”
Giang Lâm đại nghĩa lăng nhiên.
Vệ Vân Gia trầm mặc nửa ngày, nghẹn ra một chữ, “Ò.”
Thật sự không nói nổi câu cố lên.
Giang Lâm nhìn bộ dáng ngốc ngốc của tiểu cô nương, có chút buồn cười, “Không tin ta đến vậy sao?”
Vệ Vân Gia lắc đầu, “Không phải, mà là chuyện này quá nguy hiểm, đại tẩu, hiện giờ An Dương Hầu phủ cậy thế Đông cung, hơn nữa Triệu gia còn có một vị quan lớn triều đình, Vệ gia hiện tại không thể trêu vào bọn họ.”
Giang Lâm đã nắm được thái độ của Triệu gia từ lần trước đến giơ biển, Triệu gia không ai tới tìm hắn, cũng không qua An Dương Hầu phủ, trông có vẻ là muốn giữ thái độ trung lập hai bên không dính bên nào. Nhưng Giang Lâm biết rõ, Triệu gia đây là đang gián tiếp chống lưng cho Triệu Thu Như, bởi vì tư tâm của bọn họ cảm thấy Giang Lâm không thể đấu lại nàng ta.
Triệu gia phỏng chừng cũng vớt được không ít chỗ tốt từ trong tay của Triệu Thu Như, của hồi môn cũng có một phần của bọn họ, những người này hiển nhiên là không muốn ăn vào miệng rồi lại phải nhổ ra.
“Bàn về khả năng dùng ám chiêu, chúng ta đương nhiên là không bằng những người này, cho nên ta mới phải bày một trận lớn, quang minh chính đại mà tới. Nói cho tất cả mọi người biết ta không đối phó với An Dương Hầu phủ và Triệu gia, một khi ta hoặc là Vệ gia xảy ra chuyện gì, vậy xác định vững chắc là do người của hai nhà này động tay, tự động sẽ có người giúp chúng ta báo thù.”
Thường đi ở bờ sông nào có chuyện không ướt giày, hắn không tin hai nhà Giang Triệu này không hề có đối thủ ở trong triều.
Giang Lâm xoa xoa búi tóc trên đầu tiểu cô nương, “Thấy muội lo lắng cho ta như vậy, trưa nay ca sẽ nấu đồ ăn ngon cho muội.”
Vệ Vân Gia né tránh bàn tay của Giang Lâm, ngửa đầu kiên trì nói: “Là đại tẩu, không phải ca ca.”
“Không có cơm cho muội nữa.” Giang Lâm bế tiểu hài nhi lên, xoay người liền đi.
Vệ Vân Gia bắt đầu rối rắm, không biết địa vị đại ca quan trọng hay là ăn cơm quan trọng, xíu mại lần trước làm nàng nhớ mãi không quên, gần đây ăn cơm cũng không thấy ngon.
Cũng chỉ qua một cái chớp mắt, Vệ Vân Gia liền đuổi theo Giang Lâm, ở sau lưng hắn ngọt ngào kêu: “Ca ca~”
Địa vị gì đó đại ca có thể tự mình tranh thủ, nhưng cơm của đại tẩu thì thật sự không dễ có, bỏ lỡ lần này không biết khi nào mới có cơ hội ăn.
Vì thế……
Vệ Vân Chiêu trở về muộn hơn một chút, vừa tiến vào liền phát hiện muội muội nhà mình giống như chó săn mà tung ta tung tăng đi theo phía sau Giang Lâm, một ngụm một chữ ca.
Vệ Vân Gia cũng nhìn thấy Vệ Vân Chiêu, vui sướng kêu Giang Lâm: “Ca, tẩu tử trở lại rồi!”
Giọng vừa lớn vừa vang.
“Phụt!” Tiếng cười của Giang Lâm truyền ra từ trong phòng.
Vệ Vân Chiêu: “……”
Tầm mắt của y dừng ở trên người của Vệ Vân Gia, phảng phất như đang nói, ta không còn muội muội nữa.
Vệ Vân Gia phục hồi lại tinh thần, cuống quýt chữa cháy cho bản thân, “Đại đại đại ca, huynh nghe muội giải thích, là vì muội quen mình chỉ có một ca ca, sau khi gọi đại tẩu là ca ca trong đầu muội liền tự động xuất hiện hai chữ tẩu tử, muội không phải cố ý đâu……”
Vệ Vân Gia đáng thương vô cùng.
Vệ Vân Chiêu hít sâu một hơi, vừa định mở miệng nói, liền nghe thấy một tiếng gọi nho nhỏ, “Tẩu tử!”
Tiểu hài nhi mới cao đến eo Vệ Vân Gia, trên mặt có chút mê mang, hiển nhiên là không hiểu vì sao đại ca đang yên đang lành như thế nào lại đột nhiên biến thành tẩu tử.
Vệ Vân Chiêu lạnh mặt, ánh mắt nhìn quét qua lại giữa hai tỷ đệ, tiếp nối theo muội muội, y có khả năng cũng không còn đệ đệ nữa.
Vệ Vân Gia không ngờ bên cạnh mình còn có một Vệ Vân Kỳ đi theo kéo chân sau, lúc này cũng thật sự muốn khóc.
“Đại ca, muội muội muội giải thích huynh có tin không?”
Vệ Vân Chiêu làm lơ nàng, cũng phân phó Tuân Thất đuổi người ra khỏi viện, đại ca dùng hành động thực tế để chứng minh rằng y hoàn toàn không tin!
Giang Lâm đang bận rộn ở phòng bếp, không ngờ ba huynh muội này còn có thể mang đến cho hắn một hồi trò hay như vậy, cười đến độ ra nước mắt.
Vệ Vân Chiêu đứng ở cạnh cửa nhìn Giang Lâm, cũng không nói lời nào, Giang Lâm đọc ra sự u oán từ trong ánh mắt của y, nỗ lực thu liễm ý cười, đợi sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Được rồi được rồi, làm cho ngươi mấy món ngươi thích ăn, coi như tạ lỗi vì đã cười nhạo ngươi.”
“Đồ ăn hôm nay không có phần cho Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ.” Vệ Vân Chiêu nói điều kiện với Giang Lâm.
Lượng thức ăn rất nhiều, Giang Lâm cảm thấy có thể lén lút cho hai tỷ đệ một ít, nên liền đáp ứng điều kiện của Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đều cực kỳ hài lòng đối với bữa cơm này, bốn món một canh, tất cả đều ăn sạch bóng, hương vị thức ăn quá ngon, Vệ Vân Chiêu cũng không so đo với đệ đệ và muội muội nữa, cho phép bọn họ bưng chén ăn cơm ở ngoài viện.
Vì miếng ăn, Vệ Vân Gia cũng không thèm giữ thể diện của một tiểu thư khuê các, đứng ăn thì đứng ăn, nàng tin rằng mình sớm hay muộn cũng có thể vào viện ngồi ăn thôi.
Liền cảm thấy phi thường có chí khí.
Hoa yến của Thanh hà quận vương phủ sẽ được tổ chức vào ngày mai, Giang Lâm liền quyết định không đến An Dương Hầu phủ, mà trực tiếp nháo ở trước cửa Quận vương phủ.
Dùng xong bữa trưa, Giang Lâm lại mang theo Thường An ra ngoài, đến chỗ đoàn tấu nhạc và nhóm khất cái Thường An tìm được lần trước, chỉ huy bọn họ diễn tập một lần, sau đó lại đến cửa hàng mộc lấy xe lăn mới.
Giang Lâm đẩy xe lăn vào cửa, vừa đi vừa nói với Thường An: “Ai có thể ngờ được lễ vật đầu tiên ta tặng cho Vệ Vân Chiêu thế nhưng lại là một chiếc xe lăn kia chứ.”
Thường An cảm thấy chiếc xe lăn này đẹp, đẩy lại nhẹ nhàng, khá tốt, “Đây chính do thiếu gia cậu tự tay họa bản vẽ làm ra, thiếu gia cậu có tâm như vậy, đại công tử nhất định sẽ thích.”
Giang Lâm cũng rất tự tin Vệ Vân Chiêu nhất định sẽ thích, cho nên vừa thấy người liền lập tức bảo Vệ Vân Chiêu lên ngồi thử, hắn đẩy Vệ Vân Chiêu xoay vòng vòng ở trong sân, còn nói: “Ta từng nói là phải làm cho ngươi một chiếc xe lăn đẩy ra ngoài vô cùng có mặt mũi, có phải đã làm được rồi hay không?”
Xe lăn này đẹp hơn chiếc xe lăn rách nát kia không biết bao nhiêu lần, bánh xe cũng cao hơn cái kia, đẩy không tốn lực; phía dưới còn có chỗ để chân, không đến mức phải luôn treo chân sẽ bị mệt. Quan trọng nhất chính là, trên xe lăn này có trang bị ám khí, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn xuống một cái là sẽ lập tức phóng ra.
Vệ Vân Chiêu cũng rất thích, mỉm cười nói cảm tạ với Giang Lâm.
Giang Lâm cười xán lạn, “Không khách khí, ngươi dùng tốt ta mới cao hứng, ngươi nhớ phải bảo Tuân Thất đẩy ngươi ra ngoài đi dạo, nhất định phải để càng nhiều người nhìn thấy càng tốt.”
Vệ Vân Chiêu nhạy bén nhận thấy bên trong có việc gì đó, Giang Lâm cũng không giấu giếm, nói: “Cửa hàng làm xe lăn cho ngươi tinh mắt, cảm thấy đây là thứ tốt, vì thế bọn ta liền bàn chút chuyện làm ăn, vì muốn kiếm thêm mấy đồng nên ta liền đáp ứng để ngươi làm người đại ngôn.”
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đến chính giữa sân, sau đó bảo Thường An mang giấy và bút mực tới đặt trên bàn đá ở trong đình, hắn đi qua ngồi xuống vẽ tranh, mẫu vật chính là Vệ Vân Chiêu.
Không quá chốc lát, Giang Lâm thổi khô mực, tựa như dâng một món bảo vật mà đưa cho Vệ Vân Chiêu xem, “Đẹp không, bá tánh Thịnh Kinh nhìn thấy bức họa này của ngươi khẳng định sẽ mộ danh mà đến mua xe lăn.”
Vẽ cực kỳ sống động, ý vị cả trên mặt và quanh thân đều có bảy tám phần giống với Vệ Vân Chiêu người thật, nhưng thứ đầu tiên khiến y chú ý tới lại là dòng chữ viết trên đó: Vệ tướng quân đã dùng thử và chứng nhận, còn có ngón tay cái nhếch lên.
Vệ Vân Chiêu: “……Ta có thể hỏi mình giá trị bao nhiêu tiền không?”
Vệ Vân Chiêu cũng không ngờ có một ngày mình đều đã ngồi trên xe lăn, vậy mà vẫn phải bán mặt để kiếm cơm.
Giang Lâm vỗ vỗ y, lấy lại bức họa, sai Thường An đi đưa cho lão bản của cửa hàng, “Lần này để xem cuối cùng có thể bán được bao nhiêu, ngươi yên tâm, ta là một người công bằng, đến lúc đó cầm được tiền ta sẽ chia cho ngươi một nửa.”
Cảm thấy phản kháng cũng không có tác dụng gì, Vệ tướng quân chỉ đành lựa chọn tiếp thu, “Đa tạ phu nhân.”
Phản ứng thức thời như vậy làm cho Giang Lâm cực kỳ hài lòng, “Khách khí, đều là do ngươi dựa vào sức của chính mình kiếm được mà.”
……
Hôm sau, Giang Lâm và Vệ Vân Gia đi dự tiệc, tối hôm qua hắn ngủ muộn, trên đường đi cứ ngáp liên miên, nếu không vì hôm nay có trò hay, hắn cũng không muốn ra ngoài sớm như vậy.
Lúc bọn họ tới nơi những người khác vẫn chưa đến, Giang Lâm cố ý không cho xe ngựa ngừng ở trước cửa Quận vương phủ mà lại dẫn theo Vệ Vân Gia đứng một bên xem diễn.
Đám người hắn sai Thường An đi tìm đã tới, một đoàn tấu nhạc cộng thêm một nhóm khất cái đứng giơ biển, chỉnh chỉnh tề tề đứng cách mười mét trước cổng Thanh Hà quận vương phủ.
Nhạc cụ và ván gỗ đều giấu ở sau lưng, vẫn chưa đến lúc biểu diễn.
Sau một hồi đứng hứng gió lạnh, rốt cuộc cũng có xe ngựa dừng lại, một cô nương trẻ tuổi được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, chân vừa mới chạm đất, nhạc cụ liền bắt đầu vang lên, nhóm khất cái gân cổ gào: “Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
Cô nương trẻ tuổi bị dọa cho hoảng sợ, đang sắp sửa nổi giận thì hai bên lại có mấy phụ nhân trung nhiên xuất hiện, mỗi người ôm theo một cái rổ, tung hoa cho tiểu cô nương, lúc cánh hoa rơi xuống còn có người khen đẹp, tiên nữ hạ phàm.
Vì vậy một chút lửa giận này liền lập tức tiêu tán.
Cô nương trẻ tuổi kia còn nói với nha hoàn bên cạnh: “Thanh Hà quận vương phủ này cũng rất biết cách an bài nhỉ, chỉ là có chút bủn xỉn, tìm một đám khất cái.”
Vừa dứt lời, lại có xe ngựa đi tới, lần này là hai chiếc, có ba cô nương như hoa như ngọc bước xuống, dân phong của Đại Việt khá thoáng, cô nương ra ngoài cũng không cần phải đeo nón có rèm che mặt.
Ba cô nương này cũng nhận được đãi ngộ giống hệt với người đầu tiên, có thể là vì lời khen tiên nữ hạ phàm đã khiến các nàng không thể tức giận, còn lên tiếng nói với hạ nhân của Thanh Hà quận vương phủ đang đứng bên ngoài đón khách, khen Quận vương phủ an bài rất tốt.
Mà bọn hạ nhân của Quận vương phủ cũng ngốc lăng, bọn họ hình như không có an bài nào như vậy, nhưng nói không chừng chính là do quản gia an bài, đám hạ nhân bọn họ cũng không biết quá nhiều. truyen bac chien
Các tiểu thư tới trước cũng chưa vội tiến vào, ở lại trước cửa xem náo nhiệt, càng ngày càng có nhiều xe ngựa đến nơi, trước cửa Quận vương phủ hết sức náo nhiệt.
Trong bầu không khí náo nhiệt đó, lại thêm một chiếc xe ngựa xuất hiện, Thường An vừa trông thấy liền lập tức ra hiệu, động tác của nhóm khất cái cực kỳ nhanh chóng, đợi người bước xuống xe ngựa liền đồng loạt giơ cao tấm biển, cao giọng kêu: “Giang Cẩm Nguyệt, kêu nương ngươi trả tiền đây!”
Nhạc cụ rất có tiết tấu, khẩu hiệu cũng nối tiếp theo sau, liên tiếp ba lần mới thay đổi nội dung, “Chuyện quan trọng nhất định phải nói ba lần, Giang Cẩm Nguyệt, nương ngươi trộm của hồi môn vẫn chưa trả; Giang Cẩm Nguyệt, nương ngươi trộm của hồi môn vẫn chưa trả; Giang Cẩm Nguyệt, nương ngươi trộm của hồi môn vẫn chưa trả!”
Chân Giang Cẩm Nguyệt vừa mới chạm đất liền nghe thấy liên tiếp ba câu giục trả tiền trả của hồi môn, sắc mặt tức khắc trắng bệch, cả người như rơi vào hầm băng, hoàn toàn đông cứng lại.