Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay - Chương 12




Con đường bồi dưỡng tình cảm của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu có chút nhấp nhô, hắn chỉ vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp nói một câu với Vệ Vân Chiêu thì đã có người tới báo, nói người của An Dương Hầu phủ tới thỉnh thiếu phu nhân tức tốc hồi phủ.

Giang Lâm vừa nghe liền biết nguyên do bọn họ tìm mình, vội vội vàng vàng rót chén nước uống vào, nói với Vệ Vân Chiêu: “Ta lại ra ngoài một chuyến, chốc nữa sẽ trở về.”

“Ta đi cùng ngươi.”, Vệ Vân Chiêu tạm thời vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng An Dương Hầu phủ không có khả năng sẽ vô cớ gọi Giang Lâm trở về, nếu y đi cùng, An Dương Hầu nể mặt Tướng quân phủ, hẳn cũng sẽ không làm khó Giang Lâm quá mức.

Hiện giờ Giang Lâm chính là phu nhân của y, y nên che chở một chút.

“Ngươi đây là sợ ta về nhà chịu khi dễ sao?” Giang Lâm cười hỏi.

Không đợi Vệ Vân Chiêu mở miệng, Giang Lâm lại vẫy vẫy tay, “Lúc này ngươi ‘suy yếu’ như vậy, còn phải bôn ba vì ta, lỡ đâu xảy ra chuyện, người nhà các ngươi sẽ trực tiếp lột da ta mất.”

Vệ Vân Chiêu đã phân phó Tuân Thất đi tìm xe lăn, “Tuy có chút hư nhược, nhưng ta còn sống, cũng có thể cho ngươi chút mặt mũi, huống chi ta càng suy yếu, bọn họ càng không dám làm gì không phải sao?”

Giang Lâm thừa nhận điểm này, không ai muốn đeo trên lưng tội danh giết công thần của triều đình, lúc đó người của Vệ gia cũng không cần phải động tay động chân, đám người yêu thích Vệ Vân Chiêu kia đã có thể chém đối phương thành tám khúc rồi.

Mang Vệ Vân Chiêu ra cửa lúc này, mục đích chỉ là để ăn vạ.

“Được, không thành vấn đề, vậy chúng ta liền đi ăn vạ thôi!” Nếu Vệ Vân Chiêu đã nói như vậy, Giang Lâm tất nhiên là sảng khoái đáp ứng.

Giang Lâm thay quần áo giúp Vệ Vân Chiêu, bảo Tuân Thất bế người ngồi lên xe lăn, đẩy y ra cửa.

Chiếc xe lăn này không biết lôi ra từ góc xó xỉnh nào, cũ không nói, đã vậy lại còn nát, Giang Lâm cảm thấy người khác nhìn vào sẽ cảm thấy Tướng quân phủ nghèo đến độ ngay cả một chiếc xe lăn mới cũng không mua nổi, khó trách lại phải sai tức phụ mới về nhà mẹ đẻ đòi của hồi môn.

Giang Lâm yên lặng não bổ, cũng vỗ vỗ bả vai Vệ Vân Chiêu coi như an ủi, “Trước tiên ngươi cứ tạm chấp nhận mấy ngày, chờ ta lấy được của hồi môn, nhất định sẽ mua cho ngươi một chiếc xe lăn xa hoa bản nâng cấp, để ngươi ra ngoài cực kỳ có mặt mũi.”

Tuy rằng không biết có mặt mũi như vậy là để làm gì, nhưng Vệ Vân Chiêu cũng không hề phản bác, còn nói cảm tạ.

Bởi vì có Vệ Vân Chiêu đi cùng, Tuân Thất phải bảo vệ y, cho nên người lái xe liền đổi thành Tuân Thất.

Giang Lâm đúng lúc cũng có việc cần Thường An đi làm giúp mình, làm một người nhi tử hiếu thảo, về nhà mẹ đẻ sao có thể chỉ dùng một chiếc xe ngựa mà lặng lẽ trở về chứ, tất nhiên là phải gióng trống khua chiêng làm cho hết sức náo nhiệt mới có thể bày tỏ lòng hiếu tâm.

Xe ngựa đi chậm, chờ nhóm người Giang Lâm vừa đến trước cửa An Dương Hầu phủ, bên phía Thường An cũng dẫn theo đám người mà Giang Lâm bảo hắn tìm tới.

Giang Lâm xuống xe ngựa dặn dò Thường An, “Đợi lát nữa ta bảo Tuân Thất báo tin cho ngươi, nếu phụ thân nổi giận, các ngươi liền đứng ở đây hô to khẩu hiệu, nhất định phải làm cho ông ấy cao hứng vui vẻ ra mặt biết không?”

Thường An nghĩ đến những lời thiếu gia căn dặn mình, cảm thấy hầu gia không có khả năng sẽ vui vẻ ra mặt, thậm chí còn có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

“Thiếu gia, thật sự phải hô như vậy sao?” Thường An lo sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Giang Lâm trịnh trọng nói: “Đương nhiên, đây chính là một mảnh hiếu tâm của ta, sao có thể không cho phụ thân biết được chứ. Được rồi, người cứ chờ ở bên ngoài đi, bọn ta đi vào trước.”

Vệ Vân Chiêu đã ngồi trên xe lăn, Giang Lâm đẩy xe lăn tiến vào hầu phủ.

Người gác cổng thấy người lập tức chạy đi bẩm báo, An Dương Hầu vừa nghe nói Vệ Vân Chiêu cũng tới, không khỏi cau mày, “Không phải y vừa tỉnh lại sao, tới xem náo nhiệt cái gì.”

Triệu Thu Như lo lắng mở miệng, “Có thể là vì chuyện đổi người tứ hôn hay không, hầu gia, Nguyệt Nhi của chúng ta và Thái tử tình đầu ý hợp, ngài cũng không thể……”

“Phu nhân yên tâm.” An Dương Hầu trấn an xoa xoa tay Triệu Thu Như, “Chuyện tứ hôn chỉ cần Hoàng thượng không trách phạt An Dương Hầu phủ, những người khác cũng không thể nói gì. Kể cả Vệ Vân Chiêu có tự mình tới cửa thì cũng giống nhau thôi. Huống chi bản hầu đã gả cho y một người nhi tử, cũng đã xung hỉ thành công giúp y tỉnh lại, y còn muốn đổi người hay sao.”

“Vả lại, Vệ gia đã là nay không bằng xưa, An Dương Hầu phủ ta không lý nào lại phải e ngại y.”

An Dương Hầu bên này vừa mạnh miệng xong, hạ nhân liền tới báo Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đang đợi ở sảnh ngoài, lúc này An Dương Hầu mới dẫn theo Triệu Thu Như đi tới.

An Dương Hầu vừa thấy mặt Giang Lâm liền nghĩ đến những việc mà hắn đã làm, trong lòng bốc hỏa, chân trước vừa tiến vào liền mắng: “Nghịch tử, ngươi còn có mặt mũi trở về!”

Giang Lâm đang khoe khoang chuyện mình vừa làm sáng nay cho Vệ Vân Chiêu nghe, không ngờ An Dương Hầu vừa đến liền tỏ thái độ này, hắn tức khắc không cao hứng, “Hầu gia, ngài nói chuyện phải giảng chút đạo lý, nếu không phải vì ngài vô cùng lo lắng sai người kêu ta trở về, ngài cho rằng ta sẽ nguyện ý tới đây sao?”

Thái độ ghét bỏ của Giang Lâm thành công khiến cho sắc mặt của An Dương Hầu đen như đáy nồi, nhưng Giang Lâm lại làm như không nhìn thấy, hỏi ông ta, “Ngài sốt ruột kêu ta trở về là vì đã gom đủ số của hồi môn bị tham ô rồi phải không? Nếu đã như vậy, trước tiên cứ dọn tất cả đồ vật đến đây đi, danh sách ta cũng có mang theo bên mình đây, cũng có thể dễ dàng kiểm kê.”

Giang Lâm nói, thật sự móc danh sách của hồi môn ra.

Thấy Giang Lâm không chỉ không nhận sai mà còn dám nhắc tới chuyện của hồi môn, An Dương Hầu càng thêm tức giận, hoàn toàn làm lơ Vệ Vân Chiêu, bước tới trước mặt Giang Lâm trừng mắt nhìn hắn, “Nghiệp chướng, ngươi còn dám đề cập đến chuyện của hồi môn, nhìn xem chuyện tốt mà ngươi đã làm đi, thể diện của hầu phủ và mẫu thân ngươi đều bị ngươi ném đi hết, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với mẫu thân ngươi, nếu không hôm nay ta liền đánh gãy hai cái chân chó của ngươi!”

An Dương Hầu còn có chuẩn bị mà đến, duỗi tay ra, quản gia đứng chờ ở một bên liền dâng lên cho ông ta một cây gậy gỗ.

Giang Lâm thấy An Dương Hầu cầm gậy, hắn thuận thế đẩy xe lăn dịch về phía trước, để Vệ Vân Chiêu che chắn ở trước mặt mình, nâng cằm, ý tứ chính là—— ông đánh đi, nhằm vào đây mà đánh này.

Vệ Vân Chiêu vô cùng phối hợp, lập tức ho khan hai tiếng, suy yếu mở miệng, “Khụ khụ…… Hầu gia…… có gì bất mãn đối với Vân Chiêu sao?”

Chất giọng yếu ớt phảng phất như thể ngay sau đó người này liền lập tức quy tiên, An Dương Hầu dù có bất mãn thì cũng không dám nói thẳng.

“Tất nhiên là không có, Tướng quân là chi thần có công của Đại Việt ta, bản hầu sao có thể vô cớ bất mãn đối với Tướng quân chứ.”

Vệ Vân Chiêu lại khụ hai tiếng, “Vậy vì sao hầu gia phải kêu đánh kêu giết phu nhân ở trước mặt Vân Chiêu, không biết phu nhân ta đã phạm vào sai lầm gì mà hầu gia lại nổi giận như thế?”

Nhắc tới việc Giang Lâm phạm sai lầm, An Dương Hầu liền vô cùng có lý, lập tức nói: “Tướng quân không biết, thứ hỗn trướng này ra ngoài sắp đặt khiến người khác bàn tán về mẫu thân mình, làm mất hết thể diện của hầu phủ ta, ta đây chính là bắt nó phải nhận lỗi với mẫu thân nó.”

Giang Lâm nhún vai, “Đó mà là bàn tán sao, rõ ràng chính là sự thật, chẳng lẽ nàng ta không hề nuốt của hồi môn của nương ta?”

“Còn nữa, đừng có cái gì mà mẫu thân hay nương, nàng ta không có quan hệ gì với ta hết.”

“Nhưng bảy ngày kỳ hạn còn chưa tới, không phải trước đó đã quyết định như vậy rồi sao……” Triệu Thu Như ủy ủy khuất khuất chen vào một câu.

Giang Lâm câu môi cười, “Cũng không ai nói là không thể giục nợ mà?”

An Dương Hầu trừng hắn, “Ngươi gọi đó là giục nợ sao, ngươi chính là cố tình phá hủy thanh danh của kế mẫu ngươi!”

Giang Lâm sảng khoái thừa nhận, “Đúng vậy, ta muốn phá hủy thanh danh của nàng ta đấy. Hầu gia, ông vẫn chưa biết vị phu nhân giỏi giang này của ông đã lén lút làm gì sau lưng ông đúng không?”

An Dương Hầu liếc nhìn Triệu Thu Như một cái, nhíu mày, “Ngươi đã làm gì?”

Hốc mắt của Triệu Thu Như nháy mắt liền đỏ lên, nhu nhược đáng thương mà lắc đầu, “Hầu gia, ta không có……”

Giang Lâm lộ ra biểu tình ghét bỏ, “Thôi, ông ngủ với nàng ta nhiều năm như vậy mà cũng không nhìn ra nàng ta là dạng người gì, hỏi ra được mới là lạ ấy, nhi tử của ông hiếu thuận, để ta nói cho ông biết vậy.”

“Vị phu nhân giỏi giang này của ông ra ngoài nói với người ta, ta trở về hầu phủ đòi của hồi môn là do người của Vệ gia xui khiến, còn nói chắc như đinh đóng cột, hiện giờ sợ là chỉ có mỗi hầu gia ngài không biết chuyện tốt mà phu nhân đã làm.”

“Đúng lúc, hôm nay người của Vệ gia cũng có mặt, ta xin hỏi phu nhân một chút, ngài làm sao mà biết được chuyện người của Vệ gia xui khiến ta quay về đòi của hồi môn, là vị nào của Vệ gia đã hảo tâm nói cho ngài vậy?”

Giang Lâm câu nào câu nấy đều dính chữ ngài, càng nói sắc mặt Triệu Thu Như lại càng trắng bệch, “Ta chưa từng nói như vậy, ta chỉ là muốn nhờ Vệ ngũ phu nhân hỗ trợ truyền lời cho Lâm Nhi, hy vọng châm chước cho một ít thời gian, ta nhất thời cũng không thể tìm được nhiều ngân lượng như vậy……”

Giang Lâm chậc một tiếng, “Tuân Thất, về phủ mời ngũ thẩm đến đây, để nàng ta ba mặt một lời với phu nhân, nói rõ ràng rốt cuộc hôm đó phu nhân đã nói thế nào.”

Triệu Thu Như theo bản năng liền buột miệng thốt ra, “Đừng!”

Nhìn phản ứng này của Triệu Thu Như, ánh mắt của An Dương Hầu cũng có chút ngờ vực, đang định dò hỏi, Vệ Vân Chiêu lại đột nhiên lên tiếng: “Ta cũng tò mò, Vệ gia đắc tội phu nhân khi nào, mà lại khiến phu nhân phải bịa đặt bôi nhọ Vệ gia ta như vậy, mong phu nhân hãy giải thích nghi hoặc.” Dứt lời, y chắp tay về phía Triệu Thu Như, ánh mắt chân thành.

Giang Lâm đổ thêm dầu vào lửa, “Đúng rồi đó, ngay từ đầu không muốn cho người của Vệ gia lễ gặp mặt, ta đã biết là ngươi chướng mắt Vệ gia rồi, dù gì ngươi cũng có một người phụ thân đường đường là quan lớn triều đình, ngươi có chỗ dựa để thoải mái mà làm khó Vệ gia. Ngươi nhằm vào bọn họ rõ ràng như vậy là vì nguyên cớ gì, ngươi nói ra để tất cả cùng nghe thử một chút đi?”

Lúc này mặt của Triệu Thu Như còn tái nhợt hơn cả Vệ Vân Chiêu, cả người lung lay sắp ngã giống như lập tức liền ngất xỉu.

Giang Lâm cũng đã nhìn ra, thứ này ở trước mặt của An Dương Hầu chính là một tiểu nữ nhân đáng thương, không hề có sức chiến đấu, tác dụng chủ yếu là đứng sau lưng ông ta đâm thọc người khác.

Giang Lâm: “Mặt phu nhân sao lại trắng bệch như vậy, là vì chột dạ sao?”

Giang Lâm: “Có phải ngươi sắp sửa nhu nhược té xỉu không?”

Giang Lâm: “Ai da, té xỉu thật kìa, trực tiếp ngã vào lòng ngực của cha ta, chọn vị trí thật là chuẩn.”

Giang Lâm vỗ tay bạch bạch.

“Câm miệng!” Ôm Triệu Thu Như không biết là xỉu thật hay giả bộ vào trong ngực, An Dương Hầu không nhịn được nữa mà quát Giang Lâm một tiếng.

Giang Lâm nhún vai với Vệ Vân Chiêu, tỏ vẻ—— ngươi thấy chưa, ta nói đâu có sai.

Vệ Vân Chiêu nhịn cười, tiếp lời Giang Lâm, “Nếu phu nhân hôn mê thật thì vẫn nên nhanh chóng mời đại phu đến nhìn xem, chỉ sợ trúng phải bệnh nặng gì, chậm trễ liền không cứu kịp.”

Giang Lâm không ngờ Vệ Vân Chiêu nói chuyện còn tàn nhẫn hơn cả mình, giơ ngón cái cho y một điểm tán thưởng ngay tại chỗ.

An Dương Hầu nhìn hai người bọn hắn kẻ xướng người họa, tức giận đến mức cả mặt đều xanh như tàu lá, nhưng cố tình lại không thể quát lớn bảo Vệ Vân Chiêu câm miệng giống như Giang Lâm, An Dương Hầu không chỉ tức giận mà còn nghẹn khuất.

“Được rồi, lúc này đã không còn sớm nữa, chúng ta phải trở về thôi. Hầu gia, phu nhân, chớ có quên, chỉ còn hai ngày nữa là đến bảy ngày kỳ hạn, nếu đến lúc đó ta không nhìn thấy số của hồi môn bị tham ô, sẽ không chỉ là giơ biển đơn giản như vậy thôi đâu.”

Giang Lâm cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, lập tức đẩy Vệ Vân Chiêu rời đi.

Khi vừa tới cửa nhìn thấy Tuân Thất, Giang Lâm nhớ tới mình vẫn chưa bảo hắn báo tin cho Thường An, Giang Lâm cảm thấy tiêu tiền mời người thì không thể để bọn họ đến không được.

Vì thế lại quay đầu nói với An Dương Hầu, “Cha, nhi tử chuẩn bị cho cha một phần lễ ở trước cửa, không bằng đi cùng bọn ta ra ngoài nhìn xem?” Hắn thành tâm mời.

Nhưng An Dương Hầu lại không cảm kích, còn bảo Giang Lâm cút, Giang Lâm nghe lời đẩy Vệ Vân Chiêu cút đến cửa, sau đó hô to nói với người ở bên ngoài, “Nào nào nào, tấu nhạc đi, hô to khẩu hiệu!”

Ba tiếng chiêng phanh phanh phanh, nối tiếp một tiếng khẩu hiệu, “Triệu Thu Như!” Phanh phanh phanh, “Không giáo dưỡng!”

Phanh phanh phanh, “Triệu Thu Như!” Phanh phanh phanh, “Tâm thối nát!”

Phanh phanh phanh, “Triệu Thu Như!” Phanh phanh phanh, “Trả của hồi môn!”

Khí thế kinh người, Giang Lâm cảm thấy phần hiếu tâm này của mình cũng quá mức cảm động rồi.

Hắn quay đầu nói với quản gia của hầu phủ đi theo tiễn bọn họ ra cửa, “Nhờ thúc chuyển lời cho phu nhân của các người, đừng tiếp tục chơi tâm cơ gì với ta nữa, bằng không lần sau liền không phải chỉ đứng hô ở trước cửa thôi đâu.”