Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 11




Edit: Shion.
Ngạn Tảo cười một cách thoải mái: “Thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng về nhanh đi.”

Nom điệu bộ của Ngạn Tảo vẫn giống như bình thường, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, anh trưng ra vẻ mặt hiền lành mà phất tay chào tạm biệt với Yến Đôn, dáng vẻ của anh trong trẻo và lương thiện, cứ như ban nãy anh chỉ thuận miệng nhắc tới “ba lần hất cà phê” mà thôi.

Ấy vậy mà Yến Đôn lại cảm thấy như đang bước trên một tảng băng mỏng.

Yến Đôn: Nhất định là sếp Tảo cảm thấy con người tôi rất có vấn đề phải không? Không phải nhân cách có vấn đề thì là trí khôn có vấn đề!

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Cũng không nhất định ạ. Nói không chừng anh ấy cảm thấy cả nhân cách và trí khôn của cậu đều có vấn đề á?

Yến Đôn: …

Ngẫm lại cũng đúng, có khi Ngạn Tảo đã coi Yến Đôn thành “tên ngốc ngâu si không lo làm thư kí cho đàng hoàng, suốt ngày tìm thủ đoạn vừa vô bổ vừa xui xẻo vừa ngu xuẩn để thấy sang bắt quàng làm họ”.

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, cậu có muốn chúng tôi cung cấp thiết lập mắc “bệnh Parkinson”* không ạ? Như vậy thì có thể giải thích một cách hoàn hảo lí do tại sao tay cậu run rẩy đến mức không thể cầm chắc được cà phê đó ạ.

(bệnh Parkinson: một loại thoái hoá thần kinh, những triệu chứng ban đầu của bệnh này là run rẩy, cứng người, đi lại chậm hoặc khó khăn)

Yến Đôn: …Tuy tôi là “nhân vật thụ chính vạn người mê”, nhưng tôi vẫn chưa muốn bước vào giai đoạn bị bệnh nan y sớm như vậy đâu. Cảm ơn.

Yến Đôn ngơ ngác về đến nhà, còn chưa biết “tẩy trắng” bản thân ở trước mặt Ngạn Tảo như thế nào thì cậu đã bị cơn buồn ngủ đánh bại mà thiếp đi. Chờ đến lúc cậu tỉnh dậy thì đã phải đi làm, cũng không có thời gian cân nhắc cách tán tỉnh nữa.



Lúc cậu đến được công ty thì tinh thần vô cùng uể oải, người cũng có tinh thần uể oải giống như cậu chính là Ngạn Trì. Vẻ mặt Ngạn Trì suy sụp, nhiều năm qua hắn tự xưng là trai thẳng sắt thép, còn cười nhạo Hoa Đại Mạo là “gậy thọc phân”, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ bản thân mình lại sinh ra trong một “gia đình gậy thọc phân”.

Ngạn Trì uất ức không thôi, bèn kéo Yến Đôn lại bảo: “Có phải cậu đã biết việc cả nhà tôi là gay từ lâu rồi không?”

Yến Đôn vội nói: “Ai nói thế vậy ạ? Nói thật thì… Tôi cũng đâu biết gia đình anh có bao nhiêu người…”

“Cũng đúng.” Ngạn Trì gật gù, lại còn nghiêm túc hỏi Yến Đôn, “Vậy cậu thấy tôi có giống gay không?”

“…” Yến Đôn thấy Ngạn Trì nghiêm túc như vậy, cậu cũng đáp lại một cách vô cùng nghiêm túc, “Giống ạ.”

“…” Ngạn Trì hoảng hồn.

Vấn đề không nằm ở chỗ có nhìn ra hay không, mà là do Yến Đôn nghĩ, đây là thế giới fanfic BL nên tổng tài bá đạo 100% là gay á.

Yến Đôn nhận thấy bầu không khí vi diệu, bèn lảng sang chuyện khác, cậu nhìn lịch trình một chút rồi nói: “Anh có đến buổi xem mắt mà Chủ tịch Ngạn đã sắp xếp không ạ?”

Ngạn Trì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi xem sao.”

Sau đó, bọn họ mở ra con đường đi xem mắt vô cùng kì diệu. Một tháng tiếp theo đó, Yến Đôn đi xem mắt cùng Ngạn Trì tận bảy tám lần. Vì Ngạn Trì chưa xác định được tính hướng của mình nên đối tượng xem mắt vừa có nam lại vừa có nữ. Có điều, cho dù là nam hay nữ thì Ngạn Trì cũng không vừa ý ai cả.

Dựa theo thiết lập của truyện tổng tài bá đạo, để được gả vào nhà nam chính, thiên kim từ các gia đình giàu có nào cũng mất trí như nhau, không cần biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì cả, hệt như trăm năm rồi chưa thấy đàn ông lần nào vậy, họ hoàn toàn không có một tí kiêu ngạo và giáo dưỡng nào của con gái nhà giàu. Mà người duy nhất giữ lại được niềm kiêu hãnh và sự thận trọng trước mặt tổng tài bá đạo chắc chắn là nữ chính.

Nữ chính… Đương nhiên chính là Mary Sue.

Yến Đôn đưa Ngạn Trì tới một gian nhà hàng, thấy Mary Sue đang ngồi trong phòng thì lắp bắp hoảng sợ: Sao chỗ nào cũng có bả hết vậy?

Ngạn Trì dừng mắt, quan sát cô gái trước mặt rồi nói: “Cô là…”

Yến Đôn kinh ngạc nói: “Vị này chính là Mary Sue phải không?”

Mary Sue gật đầu: “Giám đốc Ngạn và thư kí Yến còn nhớ tôi ạ.”

Yến Đôn càng thêm tò mò: “Không phải cô nói… Không phải cô nói mình là một sinh viên nghèo, đi làm công để kiếm sống sao?”

Ý là, một sinh viên nghèo như vậy thì sao lại là đối tượng xem mắt của Ngạn Trì?

Hơn nữa, trước khi đến xem mắt thì Yến Đôn đã xem qua tư liệu mà đối phương đưa tới, sao bảo là gặp mặt tiểu thư nhà họ Bạch mà, sao giờ lại thành Mary Sue?

Mary Sue giải thích: “Tôi vốn là con gái lưu lạc bên ngoài nhiều năm của nhà họ Bạch, chúng tôi mới nhận lại nhau cách đây không lâu ạ.”

Nói xong, Mary Sue thủ thỉ kể lại thân thế của bản thân: Hóa ra, lúc bà chủ nhà họ Bạch sinh nở thì đã bị ôm nhầm con — Yến Đôn còn chẳng muốn hỏi tại sao một bà chủ nằm trong phòng đỡ đẻ VVVVIP rộng rãi của bệnh viện tư nhân, lại có thể bị người ta trao nhầm con với một đứa bé không có bảo hiểm y tế thì không nuôi nổi… Quên đi, thiết lập là vậy đấy.

Cho nên, tiểu thư mà nhà họ Bạch nuôi nấng nhiều năm lại là thiên kim giả, Mary Sue lưu lạc bên ngoài mới là thiên kim thật!

Sau khi Yến Đôn hiểu được chân tướng thì bảo: “Vậy về sau tên cô là ‘Bạch Lệ Tô’ à?*

(Mary Sue trong tiếng Trung là “Mã Lệ Tô”, bây giờ đổi họ lại thành “Bạch Lệ Tô”)

Bạch Lệ Tô gật đầu nói đúng vậy.

Yến Đôn thấy Ngạn Trì vẫn ngồi một chỗ mà không hé răng, mới chợt phát hiện ra từ nãy tới giờ bản thân tán gẫu vô cùng hăng say với đối tượng xem mắt của sếp, không hề cho sếp một cơ hội mở miệng nào! Yến Đôn bèn lúng túng nói với Ngạn Trì: “Ha ha, chuyện này thật khó tin nhỉ? Giám đốc Ngạn không muốn hỏi cô Bạch điều gì sao ạ?”

Ngạn Trì nói: “Có.”

Bạch Lệ Tô ngượng ngùng nhìn Ngạn Trì.

Ngạn Trì nói: “Vậy có phải cô sẽ không giúp Giáng Thần học bổ túc nữa không?”

“…” Bạch Lệ Tô và Yến Đôn không ngờ phản ứng đầu tiên của Ngạn Trì sau khi nghe xong câu chuyện xưa phức tạp lại là như vậy. Xem ra, Ngạn Trì thật sự rất quan tâm đến chuyện học hành của em họ mình.

Kế đó, Ngạn Trì cũng không nói về chuyện gì khác, cũng không quan tâm đến thân thế ly kỳ của Bạch Lệ Tô, hắn ta chỉ hỏi tới hỏi lui về tình hình học tập của Trần Giáng Thần.

“Cô nghĩ nó có thể thi đậu vào Đại học X không?” Ngạn Trì hỏi, “Tất cả mọi người trong nhà tôi đều phải thi đậu vào Đại học X, nếu không thì sẽ rất mất mặt.”

Đại học X là đại học trâu bò nhất trong thiết lập của truyện gốc, không phải nơi mà người thường có thể thi đậu được. Trần Giáng Thần rất thông minh, nhưng vì đi diễn nên việc học hành bị giảm đi nhiều, chưa chắc có thể thi đậu được Đại học X.

Bạch Lệ Tô thật thà trả lời: “Chắc là sẽ hơi khó ạ.”

“Hầy.” Ngạn Trì thở dài, “Thế thì lại phải tài trợ thư viện cho Đại học X rồi.”

Bạch Lệ Tô và Yến Đôn đều im lặng: Cho nên mới nói, đời người như một trò chơi vậy, nạp tiền là mạnh ngay thôi.



Yến Đôn nghĩ đây là buổi xem mắt của Ngạn Trì và Bạch Lệ Tô, cậu cũng không muốn xen vào nên bèn lấy một cái cớ rồi bỏ đi trước, chờ mệnh lệnh tiếp theo. Đây cũng không phải lần đầu tiên Yến Đôn đi xem mắt cùng Ngạn Trì. Thường thì cậu sẽ đi cùng Ngạn Trì vào hiện trường, sau đó lấy một cái cớ rồi rời đi, để lại thế giới hai người cho Ngạn Trì và đối phương. Tầm mười mấy phút sau, nếu Ngạn Trì không gửi tin nhắn cho Yến Đôn thì đó là dấu hiệu Ngạn Trì không thích đối phương. Yến Đôn sẽ tự giác xuất hiện lần nữa trong căn phòng, giả vờ nói “Giám đốc Ngạn, công ty có việc gấp cần anh đi sắp xếp ạ”, để Giám đốc Ngạn rời đi một cách hợp lẽ.

Yến Đôn nghĩ thầm: Cô Mary Sue này có thể tóm được Ngạn Trì không đây?

Yến Đôn vừa tìm tòi vừa đi ra ngoài.

Nơi xem mắt của Ngạn Trì là tại một nhà hàng có độ riêng tư rất cao. Nhà hàng nằm trong một tòa nhà nghệ thuật tư nhân ở trung tâm, các nhà hàng khác còn xin học hỏi vườn treo vô cùng lịch sự và tao nhã của tòa nhà này. Trong lúc đợi Ngạn Trì thì Yến Đôn đi tản bộ ở vườn treo.

Yến Đôn vừa rảo bước vừa cầm di động xem — Cũng không phải là để xem tin tức quan trọng gì cả, mà cậu chỉ đang nhìn vào cách thức liên lạc của Ngạn Tảo mà thôi. Đã được một tháng kể từ lần cuối cùng cậu gặp Ngạn Tảo, Yến Đôn có lòng muốn cưa cẩm nhưng lại không có cách nào tẩy trắng, cho nên cậu vẫn không dám gửi tin nhắn cho Ngạn Tảo.

Hiển nhiên là Ngạn Tảo cũng sẽ không chủ động nhắn tin cho Yến Đôn, vì lẽ đó mà chuyện này cứ thế bị bỏ xó sang một bên.

“Phải làm sao bây giờ…” Yến Đôn khổ sở thở dài.

“Đây không phải là thư kí Yến à?” Giọng nói quen thuộc của tổng tài bá đạo vang lên.

Yến Đôn quay đầu lại nhìn, tuy hơi nhíu mày nhưng vẫn nở nụ cười: “Giám đốc Hoa, khéo quá ạ.”

Trông Hoa Đại Mạo vẫn lẳng lơ như trước, anh ta mặc áo sơ mi tím với quần bóp ống, dáng người đẹp đẽ với vai rộng mông hẹp, anh ta đang cầm một ly rượu màu mật ong trong tay, cười cười đi về phía Yến Đôn: “Cậu cũng đến đây ăn cơm à?”

Yến Đôn đáp: “Tôi đi cùng Giám đốc Ngạn. Cũng sắp về ngay đây ạ.”

Hoa Đại Mạo nói: “Tôi đưa danh thiếp cho cậu lâu như vậy, thế mà cậu vẫn chưa gọi cho tôi lấy một lần.”

Yến Đôn ngẩn người, thực ra cậu cũng sắp quên chuyện này luôn rồi, nghĩ bụng: Khi không thì gọi điện thoại cho anh làm gì? Bộ anh là trung tâm chăm sóc khách hàng chắc?

Yến Đôn cười cười, nói: “Tôi vẫn giữ danh thiếp của Giám đốc Hoa mà. Thế nhưng Giám đốc Hoa là quý nhân, tôi sợ quấy rầy sự yên tĩnh của anh, cho nên không có việc gì thì cũng không dám quấy rầy ạ.”

Hoa Đại Mạo cười cười, nói: “Không sao, hôm nay gặp được cũng là duyên phận, chúng ta đi uống một ly tâm sự đi.”

Yến Đôn vẫn còn nhớ rõ việc Hoa Đại Mạo là loại người hung ác “vừa cười nói vừa phá luật”, đương nhiên không dám dây dưa với hắn. Sau đó, trong lúc Yến Đôn đang tính nhấn mạnh lại câu “Tôi đến cùng Giám đốc Ngạn, bây giờ phải về rồi”, thì tiếng hệ thống lại vang lên trong não Yến Đôn — Tạo ra nội dung kịch bản: Uống rượu cùng Hoa Đại Mạo.

Yến Đôn không còn cách nào, đành phải đi uống rượu cùng Hoa Đại Mạo.

Hoa Đại Mạo mời Yến Đôn đến uống rượu ở quán bar lộ thiên trong vườn treo. Hai người ngồi ở ghế mây ngắm phong cảnh vườn treo, uống một chút rượu, trái lại cũng khá dễ chịu.

Yến Đôn còn chưa uống được hai ly thì đã nhận được cuộc gọi của Ngạn Trì.

Ngạn Trì gọi tới, vừa kết nối được đã hỏi: “Sao cậu còn chưa tới?”

Yến Đôn nói một cách bất đắc dĩ: “Tôi gặp được Giám đốc Hoa ở quán bar lộ thiên trong vườn treo, bị kéo đi uống hai ly ạ…”

“Cái gì? Cái tên gay lẳng lơ kia kéo cậu đi uống rượu á?” Giọng nói Ngạn Trì đột nhiên kéo cao lên, “Bây giờ tôi tới đấy!”

Yến Đôn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếng hệ thống trong não lại vang lên —

[Nhiệm vụ tạo ra nội dung kịch bản: Dẫn dắt hai tổng tài bá đạo đánh nhau vì cậu]

Yến Đôn nghe câu đó xong thì ngơ luôn: Cái gì? Sao lại là vì tôi?

Ngay lúc Yến Đôn còn đang ngơ ngác, Hoa Đại Mạo đã nghiêng người về phía trước, hơi thở gần đến mức như tỏa lên mặt Yến Đôn: “Thư kí Yến bé nhỏ, sao lại phát ngốc vậy?”

Yến Đôn lấy lại tinh thần, phát hiện gương mặt Hoa Đại Mạo cách mình rất gần, suýt nữa là dán lên đây luôn, cậu đành trốn về phía sau theo bản năng: “Giám đốc Hoa —”

Hoa Đại Mạo lại đưa tay giữ eo Yến Đôn lại: “Eo của bé thư kí Yến nhỏ ghê.”

Yến Đôn sợ rồi: Đây là quấy rối tình d*c đúng không?

Yến Đôn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Ngạn Trì bước đến, trên mặt hắn vẫn trưng ra biểu tình khó chịu như có ai nợ mình tám trăm vạn vậy.

Hoa Đại Mạo cười khẽ với Ngạn Trì: “Giám đốc Ngạn cũng đến à?” Nói xong, Hoa Đại Mạo buông lỏng cánh tay đang giữ Yến Đôn ra.

Yến Đôn nhanh chóng lùi về sau vài bước.

Lông mày Ngạn Trì nhíu chặt đến mức sắp dính lại luôn: “Anh giam thư kí của tôi lại là có ý gì?”

Hoa Đại Mạo nở nụ cười: “Giám đốc Ngạn lại đùa rồi. Đây là xã hội pháp chế*, làm sao tôi có thể giam giữ người khác được?”

(pháp chế: được khống chế/kiểm soát bởi pháp luật)

Yến Đôn thấy mấy chữ “xã hội pháp chế” mà nói ra từ miệng Hoa Đại Mạo nghe mắc cười dễ sợ.

Yến Đôn đang thấy buồn cười thì tiếng hệ thống trong đầu lại vô cảm vang lên: Vui lòng dẫn dắt hai vị tổng tài bá đạo đánh nhau ngay lập tức —

Dẫn dắt kiểu gì??

Yến Đôn cũng ngơ luôn: Sao mà làm cái này được?

Nhân viên chăm sóc khách hàng tao nhã login: Có cần mở chức năng hỗ trợ của trí tuệ nhân tạo lên không ạ?

Bây giờ Yến Đôn đang rất lờ mờ, mặc dù cậu không tin tưởng vào cái trí tuệ nhân tạo ngu ngốc này nhưng cũng không còn cách nào khác, đành nói: Mở đi.

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Bắt đầu khởi động định vị của trí tuệ nhân tạo.

Ngạn Trì còn đang chất vấn Hoa Đại Mạo ở một bên: “Vậy sao anh lại sờ eo Tiểu Yến?!”

Sau đó Yến Đôn nhận ra mình lại mất đi quyền kiểm soát cơ thể — Cảm giác này hết sức kì diệu, cậu bị một sức mạnh không tên lôi kéo đứng lên như một con rối gỗ, khóc hu hu nói: “Giám đốc Hoa muốn quấy rối tôi! Hu hu hu! Tôi không muốn sống nữaaa!”

Ngạn Trì nghe vậy thì giận dữ: “Cái thằng rùa Hoa Đại Mạo này!!”

Vừa gào lên một cái, Ngạn Trì đã đấm một cú lên mặt Hoa Đại Mạo.

Hoa Đại Mạo rất bất ngờ, nhưng dù sao cũng là chuyên gia phạm tội trái pháp luật nên thân thủ vẫn rất ổn, anh ta vô thức đỡ một phen. Đây cũng không phải là một cú đỡ hoàn hảo nên chỉ chặn lại được phía dưới mà thôi, cơn giận của Ngạn Trì lại bùng lên, vung ra một đấm nữa. Dưới một quyền lại một quyền, Hoa Đại Mạo cũng nổi khùng lên, bắt đầu đánh trả. Hai tổng tài bá đạo mặc tây trang thẳng thóm, trình diễn màn đánh nhau trực tiếp tại một thánh địa lãng mạn, trước hoa lá cây cỏ, dưới ánh trăng trong vườn treo.

Yến Đôn nhìn mà ngơ ngác, trong đầu lại nghe tiếng leng keng: Xin nói ra lời thoại mấu chốt.

Không cần nhìn hệ thống thì Yến Đôn cũng biết lời thoại mà mình nên nói là gì: “Đừng đánh nữa! Các anh đừng đánh nữa!”

Khi lời thoại “đừng đánh nữa” dành riêng cho Mary Sue thoát ra khỏi miệng Yến Đôn, cậu cũng thấy xấu hổ vì bản thân lắm luôn.

Yến Đôn cũng không dám đi lên ngăn hai người, dù sao thì thiết lập của họ đều là các tổng tài bá đạo sở hữu sức mạnh to lớn. Những độc giả đọc nhiều truyện tổng tài bá đạo chắc đều biết, sức lực của tổng tài bá đạo cực kì khủng khiếp, động một tí là bóp nát ly thủy tinh trong tay, làm mục nát bàn gỗ, thậm chí còn có nam chính tổng tài bá đạo bóp nát luôn cả điện thoại. Tóm lại thì lực tay của tổng tài bá đạo rất mạnh, đánh bay được người khác cũng không phải nói suông đâu.

Người có sức mạnh lớn hơn tổng tài bá đạo, không phải là một võ sĩ, mà là một tổng tài còn bá đạo hơn.

Lúc này, tổng tài bá đạo trùm sò nhất trong các trùm sò của bộ truyện xuất hiện: “Quậy đủ chưa?”

Dưới ngọn đèn nhàn nhạt, Ngạn Tảo chậm rãi bước tới trong bóng râm.

Song, hai vị tổng tài bá đạo vẫn đang mải đánh lộn nên còn chưa chú ý đến Ngạn Tảo.

Ngạn Tảo cũng không hề lúng túng, cho trợ lí bên cạnh mình một ánh mắt, trợ lí bèn gật đầu, xách một thùng đá lên rồi hất về phía hai người. Bất ngờ bị giội một đống đá vào người, cả Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo đều lấy lại tinh thần, còn đang định tức giận thì quay đầu lại đã phát hiện ra trùm sò của trùm sò, không dám hé răng mà chỉ cười cười nói: “Anh cũng ở đây ạ?”

Ngạn Tảo vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ: “Các cậu đang làm gì vậy?”

Trong khoảnh khắc, cả Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì đều nghẹn họng, thật ra hai người bọn họ cũng không biết tại sao mình lại đánh nhau ở đây. Về mặt lí thuyết thì hai người bọn họ đều là những nhân vật có máu mặt, cho dù tức giận thì cũng sẽ không đánh nhau ở chỗ đông người!

Ánh mắt Ngạn Tảo nhẹ nhàng lướt qua Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì, cuối cùng dừng lại trên người Yến Đôn.

Yến Đôn bị cái nhìn này làm cho run cả người, cậu lạnh cóng hệt như bản thân cũng vừa bị giội một đống đá vậy.

Ngạn Tảo mỉm cười: “Yến Hiền Lành, cậu nói thử xem các cậu ấy đang làm gì?”

“Bọn họ…” Yến Đôn nuốt khan, nói, “Đang rèn luyện thân thể ạ.”

Hoa Đại Mạo phản ứng tương đối nhanh nên hùa theo: “Vâng, mới vừa học đánh nhau nên khua tay múa chân hai cái thôi.”

“Phải.” Ngạn Trì cũng cần mặt mũi, bèn hùa theo: “Đúng là như vậy ạ.”

Ngạn Tảo lại nói: “Không phải em đang đi xem mắt à, sao lại đi đấu võ?”

Đối tượng xem mắt này là Ngạn Tảo sắp xếp, Ngạn Trì cũng không tiện nói giữa đám đông, bèn bảo: “Trùng hợp đi ra thì thấy Giám đốc Hoa nên khua tay múa chân hai cái, bây giờ em về đây ạ.” Kể xong, Ngạn Trì nói với Yến Đôn: “Được rồi, Tiểu Yến, đi về cùng tôi đi.”

Ngạn Tảo lại nói: “Em đi xem mắt thì dắt theo thư kí làm gì?”

Ngạn Trì đáp: “Em dẫn cậu ấy đi, mất công cậu ấy lại bị Giám đốc Hoa bắt nạt.”

Hoa Đại Mạo cũng cảm thấy bực mình, nhưng không tiện lên cơn nên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nói: “Tội gì tôi phải đi làm khó một thư kí nhỏ bé.”

“Anh làm gì thì trong lòng anh tự biết!” Ngạn Trì thấy Hoa Đại Mạo “dám làm không dám nhận” thì lại càng giận thêm.

Yến Đôn cảm thấy khá khó xử, cậu đè lại ấn đường khẽ nhíu.

Ngạn Tảo hơi nhíu mày, dường như có chút không vui, nhưng vì khóe miệng anh luôn nhếch lên một độ cong theo thói quen nên trông biểu tình vẫn tươi tắn: “Vậy nên là, hai người các cậu đánh nhau là vì thư kí Yến ư?”

Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì đều nghẹn họng.

Im lặng không khác nào thừa nhận. Ngạn Tảo lại cười sâu hơn: “Hai vị đều là các nhân vật tai to mặt lớn, chỉ giậm chân một cái đã có thể làm mặt đất nước Hoa rung chuyển, vậy mà bây giờ lại đánh nhau chỉ vì một thư kí nhỏ bé. Có thể thấy thư kí Yến cũng có mặt mũi đấy.”

“Sao mà vậy được ạ!” Yến Đôn cấp tốc phủ nhận, nhưng vì rất luống cuống nên lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Yến Đôn âm thầm kêu lên một tiếng sốt ruột: Chắc hẳn bây giờ sếp Tảo cho rằng mình là một tên đê tiện, diêm dúa và lẳng lơ, còn dẫn dắt cậu em Trì nhà bọn họ đi đánh nhau nữa chứ.

“Đi thôi,” Ngạn Tảo mỉm cười rồi nói với Yến Đôn, “Tôi tiễn cậu.”

Yến Đôn nhìn thấy nụ cười động lòng người của Ngạn Tảo mà lưng phát lạnh, cứ cảm thấy cái câu “Tôi tiễn cậu” này là viết tắt của câu “Tôi tiễn cậu về trời”.



Hết chương 11.