Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 11-2




Sáng sớm, học sinh lần lượt tiến vào cổng trường.

Một chiếc siêu xe ngừng ngay trước cổng, khiến mọi người sôi nổi [1] chú mục. Có không ít người nhận ra, chiếc xe này chính là chiếc xe ngày hôm qua tới đón nam sinh mới chuyển đến - Phó Bạch Lễ.

Quả nhiên, ngay sau đó cửa xe mở ra, Phó Bạch Lễ từ trong xe bước xuống.

Hắn ta không mặc đồng phục, mà là mặc thường phục màu đen tràn đầy soái khí, đẹp trai đến mức khiến mọi người xung quanh nhịn không được muốn thét chói tai.

Toán bộ quá trình Phó Bạch Lễ đều làm lơ mọi người, hắn ta cao lãnh mà đi vào trường học.

"A, người kia có phải là học sinh mới chuyển đến lớp bên cạnh không? Đẹp trai thật sự luôn ấy! Khó trách mọi bài đăng trên diễn đàn ngày hôm qua đều là về cậu ta." Nữ sinh tóc ngắn nói với hoa khôi Khương Mộng Kỳ bên cạnh.

Khương Mộng Kỳ chậm rãi lấy lại tinh thần, cô ta khẽ nâng cằm, ánh mắt cao ngạo: "Phó Bạch Lễ là người thừa kế duy nhất của Phó gia ở thành phố S." Ngày hôm qua nghe thấy tên của Phó Bạch Lễ cô ta liền cảm thấy quen tai, còn cố ý trở về hỏi cha Khương. Không nghĩ tới hắn ta thật sự là người thừa kế của Phó gia.

Nhà cô ta cũng coi như có tiền, nhưng nếu so với Phó gia, thì chính là cách xa vạn dặm.

"Phó gia?" Vẻ mặt nữ sinh tóc ngắn nghi hoặc.

"Cậu không cần biết, người kia không phải người cậu có thể tiếp xúc đâu." Trong giọng nói của Khương Mộng Kỳ tràn đầy kiêu ngạo.

Nữ sinh tóc ngắn gật đầu: "A, Mộng Kỳ, đó là Lục Chiết." Làm tuỳ tùng của Khương Mộng Kỳ, cô ta đương nhiên biết đối phương thích nhất là Lục Chiết.

Lục Chiết lớn lên đẹp trai, thành tích lại ưu tú, trước kia trong trường học cũng là một nhân vật phong vân.

Nhưng từ khi Lục Chiết bị em gái hắn là Triệu Ưu Ưu tuồn ra thân thể ở trên diễn đàn, hơn nữa còn nói ra chuyện hắn bị bệnh nan y, Lục Chiết liền thành thiên chi kiêu tử rớt xuống thần đàn.

Hiện tại mọi người đều không chú ý đến Lục Chiết.

Khương Mộng Kỳ nhìn qua, xác thật là Lục Chiết.

Chỉ thấy trên người hắn mặc đồng phục, vòng eo đĩnh bạt, khuôn mặt cương lãnh, trước kia ở trong mắt cô ta đối phương có bao nhiêu soái khí, hiện tại ở trong mắt cô ta chỉ có đen đủi.

Cô ta thu hồi ánh mắt: "Có cái gì đẹp, không cần đề cập cậu ta ở trước mặt tôi."

Lục Chiết đi vào phòng học. Hắn vừa mới ngồi xuống, Lý Đống Lương vốn đang chào hỏi cùng Phó Bạch Lễ lập tức đi qua: "Chiết ca, cậu đã đến rồi."

"Cậu mau để bé thỏ ra đi. Hôm nay tôi có mang theo một con rùa đen, để tôi cho rùa đen thi chạy với bé thỏ của cậu." Lý Đống Lương thích động vật nhỏ có lông xù, đáng tiếc cậu ta không thể nuôi, chỉ có thể lấy lui làm tiến, nuôi một con rùa đen.

Từ trong một cái hộp trong suốt, cậu ta lấy "tiểu vương bát đản" ra.

Lục Chiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: "Tôi không mang con thỏ."

Nghĩ đến "Con thỏ" đang ở nhà, lại nhìn đến con rùa đen trước mặt, Lục Chiết cong môi: "Cho dù có mang theo, con thỏ của tôi cũng sẽ không chịu thi chạy với con rùa của cậu."

Lý Đống Lương nghe thấy Lục Chiết nói không mang thỏ con tới, cậu ta liền kêu rên một tiếng, chất vấn: "Tại sao cậu lại không mang bé thỏ tới chứ? Chẳng lẽ lúc đi học không được sờ thỏ con cậu sẽ không cô đơn sao? Tay sẽ không ngứa sao?"

"Sẽ không."

Lý Đống Lương tức giận nhưng bất lực, cậu ta ghét bỏ mà thả rùa đen về hộp. Nếu không được nhìn thấy bé thỏ nhỏ, tâm tình của cậu ta hôm nay liền không tốt chút nào.

Buổi sáng có bốn tiết, tiết cuối cùng vốn là tiết toán, nhưng vì giáo viên dạy toán bận chút việc, nên tiết này được đổi thành tiết tự học buổi chiều.

Trong tiết tự học, có không ít người đều tự giác [2] xoát đề. Dù gì kì thi đại học đã tới gần, bọn họ không thể không khẩn trương.

Nhưng bầu không khí ở hàng cuối cùng lại hoàn toàn tương phản.

Lục Chiết làm bài vừa nhanh vừa chuẩn, một phần bài thi đã sớm làm xong, thế nên hắn đang đọc sách. Mà Lý Đống Lương kéo ghế dựa vào bên Phó Bạch Lễ, cả hai người đang hăng say chơi game.

Trưởng bối trong nhà của Lý Đống Lương từng có vài lần hợp tác với Phó gia, cho nên Lý Đống Lương với Phó Bạch Lễ cũng coi như có quen biết.

Nếu Tô Từ ở đây, cô nhất định sẽ chửi bậy Lý Đống Lương chính là một trong ba tùy tùng hùng mạnh nhất của nam chủ Phó Bạch Lễ.

"Lễ ca, tại sao cậu lại đến thành phố D? Hơn nữa còn chuyển tới trường Nhất Trung?" Lý Đống Lương chỉ thuần túy bồi chơi. Trong mắt cậu ta, chơi game còn không thú vị bằng sờ lông thỏ nhỏ.

Phó Bạch Lễ tùy ý mà dựa vào lưng ghế, thao tác ngón tay rất nhanh: "Thân thể bà tôi không tốt, tôi trở về giải sầu với bà. Dù sao tôi học ở nơi nào đều chẳng giống nhau."

Lý Đống Lương tán đồng gật đầu. Đối với học tra như bọn họ, đổi trường học chẳng khác gì đổi chỗ ngủ với chỗ chơi game.

Cậu ta nghiêng mình liếc nhìn Lục Chiết bên cạnh. Ai yêu cầu bọn họ phải giống Lục Chiết mà nghiêm túc học tập chứ?

Bất quá, có thể nhiều lần giành được cái ghế đệ nhất, đã thế còn bỏ xa đệ nhị hơn hai mươi điểm, cái này thật sự rất đáng kinh ngạc. Cậu ta làm học tra mà vẫn rất bội phục Lục Chiết.

Chuông tan học vang lên.

Lục Chiết bỏ sách trong tay vào ba lô, sau đó đứng dậy rời đi.

"Chiết ca, giữa trưa cậu phải về nhà sao?" Lý Đống Lương ngẩng đầu hỏi Lục Chiết đang từ bên cạnh đi qua.

"Ừ."

"Buổi chiều cậu nhớ mang bé thỏ đến nha. Tôi còn mua cho bé một cái nơ bướm hồng nhạt rất xinh đẹp nữa đó. Bé mà mang lên chắc chắn sẽ đẹp lắm đấy." Lý Đống Lương chân chó nói.

"Không mang theo." Lục Chiết đi ra ngoài.

Lý Đống Lương suy sụp cúi mặt, không còn tâm trạng chơi game. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phó Bạch Lễ, cậu ta lập tức chia sẻ: "Lục Chiết có nuôi một con thỏ trắng trông đáng yêu vô cùng."

Phó Bạch Lễ cúi đầu tiếp tục chơi game, hiển nhiên một chút hứng thú hắn ta cũng không có.

Thời điểm Lục Chiết trở về nhà, vừa lúc cũng là mười hai giờ trưa.

Lục Chiết mới vừa mở cửa, cô gái lập tức đến đón: "Anh đã về rồi sao?"

Trên người Tô Từ vẫn mặc cái áo sơ mi màu đen to rộng của hắn. Phía dưới miễn cưỡng mặc một cái quần dài, ống quần cuốn lên vài vòng, làm lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh của cô.

Lục Chiết đặt một đôi giày vải màu trắng ở trước mặt cô, hắn mua được trên đường trở về: "Tôi không biết số giày của cô. Trước hết cô cứ đeo vào. Nếu đeo không vừa thì đợi lát nữa lại mua một đôi khác."

"Cảm ơn anh." Làm sao Tô Từ có thể cự tuyệt được.

Cô cầm lấy giày rồi đi đến sô pha bên kia mang vào. Cô duỗi chân đi vào, gót chân còn rộng ít nhất phải bằng hai ngón tay.

Nhưng tổng thể so với giày của hắn thì tốt hơn nhiều.

"Tốt, chúng ta đi thôi."

Trừ lần trước cô biến thành người rồi ra ngoài cứu Tiểu Khoái Nhạc, đây là lần thứ hai cô lấy thân phận con người để đi ra ngoài.

Nhưng mà vừa mới đi ra tiểu khu vài bước, Tô Từ liền cao hứng không nổi. Cô phát hiện đế giày vải trắng rất cứng, hiển nhiên là loại giày rẻ tiền, một chút thoải mái cũng không có. Không biết có phải do bị trạng thái của con thỏ ảnh hưởng hay không, cho dù biến trở về thành người, chân cô vẫn như cũ mẫn cảm đến quá mức, khiến giày mang vào thật không thoải mái chút nào.

Lục Chiết đi phía trước, hắn cảm thấy quần áo của mình đột nhiên bị giữ chặt.

Rũ mắt, đầu ngón tay trắng hồng của cô gái lại quấn lên vạt áo của hắn.

Hắn quay đầu lại, lập tức đối diện với đôi mắt đen nhánh ẩm ướt của Tô Từ.

"Lục Chiết, chúng ta phải đi bộ sao?" Cô có chút ngượng ngùng hỏi hắn: "Có cần phải đi rất xa không? Chân em đau."

Nghe thấy Tô Từ nói chân đau, hắn liền nhíu mày. Từ trên lầu xuống dưới rồi đến cửa lớn cũng không đi được mấy bước. Hơn nữa từ nơi này đến trung tâm mua sắm chỉ cần đi mười mấy phút, cũng không tính xa, cho nên Lục Chiết không định gọi xe.

Tô Từ lo lắng hắn không tin, cô chỉ đơn giản rút chân ra khỏi chiếc giày vải trắng, để cho Lục Chiết xem chân của mình.

Dưới ánh mặt trời, chân của cô gái trắng như ngọc, một bàn chân nho nhỏ, bởi vì giày khá rộng, chân của Tô Từ yêu cầu trọng tâm phải hướng về phía trước, khiến đầu ngón chân mượt mà bị ma sát đến đỏ bừng.

Lần trước, sau khi cô mang giày của Lục Chiết ra ngoài rồi trở về, chân cô đều nổi lên bọng nước, nhưng mà khi đó cô đã biến lại thành thỏ, do được Lục Chiết ôm nên cô không cần phải tự mình đi.

Lục Chiết là được [3] nuôi dưỡng thô mà lớn. Lúc còn ở cô nhi viện, dù cho quần áo hay giày có bị mặc đến thủng lỗ, hắn vẫn sẽ tiếp tục mặc. Cho dù sau đó được Triệu gia nhận nuôi, hắn cũng là [4] nuôi thả mà lớn, quần áo hay giày chỉ cần có thể xỏ là được.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết, trên thế giới này thế mà lại có người yếu ớt như vậy, đi có vài bước mà đã cọ xát chân đến đỏ hồng.

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Từ: Chuyện anh không biết còn nhiều lắm đấy.

* * *

Chú thích:

[1] Chú mục: Chăm chú nhìn vào một đối tượng nào đó.

[2] Xoát đề: Từ xoát có nghĩa là tẩy sạch, lau, chùi, đánh (cho sạch) (Nguồn: Hvdic. Thivien.net) Hai từ "Xoát đề" gộp lại có nghĩa là ôn lại, xem lại tất cả các đề, bài kiểm tra.. một cách sạch sành sanh. Tức là có bao nhiêu đề, kiến thức, bài kiểm tra.. tất cả đều đem nhét hết vào đầu.

[3] Nuôi dưỡng thô: Cách nuôi dưỡng dựa vào bản năng sống, không cần quá chú trọng vào việc săn sóc, quan tâm. Tóm lại, chỉ cần có thể sống là được.

[4] Nuôi thả: Gần giống nuôi dưỡng thô, tự sinh tự diệt, chỉ cần có thể sống là được.