Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 10: Chương 10





Viên Cần chuẩn bị oán giận hai câu, y buông điện thoại nhưng vẫn rất lo lắng: "Nhưng mà «Hoang Dã» thật sự không phải show thực tế hay ho gì, điều kiện quá gian khổ, đoàn đội đạo diễn thì luôn tìm những nơi hoang tàn vắng vẻ để quay chụp, tôi sợ cậu ăn không tiêu."
"Yên tâm đi, em có thể làm được."
Có gì mà ăn không tiêu, đời trước lúc cậu làm diễn viên quần chúng, khổ cực gì cậu cũng đã từng trải qua hết rồi.
Cố Tinh Thần chớp chớp mắt nhìn Viên Cần, "Đây là cơ hội tốt đối với em, bây giờ em không có tác phẩm nào mà anh cũng không cho em xuất hiện trước mặt công chúng, biết không chừng không bao lâu nữa nói sẽ bị tụt xuống thành tuyến 28 mất.

«Hoang Dã» gây tranh luận càng lớn càng tốt, có xuất hiện trước khán giả thì mới có lưu lượng được."
Viên Cần không rõ, đã là con nhà giàu rồi mà còn phải tranh đua đến mức như thế à?
Chẳng lẽ không đóng phim cho tốt thì phải về nhà kế thừa gia sản ư?
Thế giới của kẻ có tiền, thật phức tạp.
"Với lại, em có thể không tham gia sao? Cũng đã tuyên truyền rồi, trừ khi nào em giải ước với công ty thôi, nhưng em sẽ ngốc tới mức trả tiền giải ước à? Không bao giờ!"
Về chuyện tổng nghệ* thì Cố Tinh Thần giao cho Viên Cần, cậu chuẩn bị về nhà để bổ túc video các loại sinh tồn một chút, tuy rằng cậu có thể chịu khổ nhưng phương diện kỹ năng vẫn còn khiếm khuyết, phải học bù xem nhiều video hơn.
(*Là chương trình tạp kỹ, show thực tế nói chung.)
Buổi tối 7 giờ, đúng là lúc quán bar còn yên tĩnh, Sở Lương nhận được điện thoại của bartender liền đuổi tới quán, hắn đi vào phòng thì thấy người đàn ông có thân hình cao lớn đang cầm ly rượu ngồi rúc ở sô pha.
Cả người đen thui làm cho anh ẩn nấp rất tốt ở nơi tối tăm, trên người tản mát ra hơi thở người sống chớ đến gần.
Sở Lương tách một tiếng ấn mở công tắc đèn, tức giận nói: "Tối đen như mực không mở đèn còn giả bộ thâm trầm cái gì, hôm nay sao thầy Lục rảnh rỗi đến nỗi tới chỗ tôi uống rượu thế? Chẳng lẽ không diễn được nữa phải về nhà kế thừa gia nghiệp rồi à?"
Trong ấn tượng của hắn, có vẻ như chỉ có chuyện đóng phim mới có thể làm cho Lục Tấn Tắc lộ ra cảm xúc phiền muộn đến vậy.
Người đàn ông không nói chuyện, Sơ Lương rót một ly rượu rồi ngồi vào bên cạnh anh: "Sao thế này, thật đúng là không diễn nổi nữa à? Tôi nói ông cũng vậy, trong nhà có một đống việc không làm, cứ một hai phải đi làm diễn viên để hoàn thành ước mơ của mẹ ông, đương nhiên là do ông cũng thích.

Có điều không thể tự mình đầu tư hay sao? Phim truyền hình, điện ảnh, đạo diễn nổi tiếng, ảnh đế ảnh hậu gom một tá rồi để ông diễn vai chính, vậy không phải xong rồi sao.

Làm gì cứ một hai phải đi từng bước từng bước chứ, rồi đến ngày tháng năm nào mới được."
Ánh mắt giống như dao nhọn làm cho Sở Lương phải câm miệng lại, "Được rồi được rồi, tôi không nói nữa, thầy Lục của chúng ta là người có thực lực mà."
Lục Tấn Tắc liếc hắn một cái rồi không nói lời nào mà chỉ trầm mặc uống rượu, Sở Lương ý thức được bạn tốt của mình thật sự không đúng lắm.
Sở Lương cực kỳ tò mò thò lại gần chọt chọt vai của anh: "Rốt cuộc là có chuyện gì, nói xem?"

Lục Tấn Tắc chỉ nhìn chằm chằm một nơi, vừa khó hiểu lại còn xa xăm.
"Cảm giác thích một người là như thế nào?"
Mẹ tôi ơi!
Sở Lương hoảng sợ mở to mắt, cây vạn tuế già cuối cùng cũng nở hoa rồi kìa!
25 năm làm cún độc thân thế nhưng lại muốn yêu đương rồi!
Ly rượu tự động trượt xuống, lách cạch một tiếng rớt bể hoàn toàn.
Sở Lương: "Tôi là có, có chút ngạc nhiên thôi.

Cảm giác thì chắc là ông sẽ luôn suy nghĩ đến cô ấy đi."
"Không phải ông có rất nhiều kinh nghiệm yêu đương à?" Lục Tấn Tắc thiệt tình thật lòng đặt câu hỏi: "Vậy thì phải làm gì?"
"Làm tình đó!" Sở Lương nói: "Bây giờ mọi người đều dạn dĩ không còn câu thúc gò bó rồi, cậu cứ ở đây cẩn thận từng li từng tí như này thì sẽ bị người ta phỏng tay trên mất, lúc đó cậu không kịp thổ lộ luôn đấy."
Quán bar đều là dạng nam nữ bạo dạn nên kinh nghiệm "yêu đương" của hắn từ đó mà ra.
L@m tình.
Lục Tấn Tắc há miệng th ở dốc: "Sau đó thì sao?"
Đầu óc quá mức đơn giản không cho phép Sở Lương tự hỏi vấn đề phức tạp như vậy, hắn vắt hết óc suy nghĩ xem tình tiết bình thường trong phim ảnh như thế nào.
"Nói chung chính là ăn cơm, tặng quà, xem phim."
Đều là diễn như vậy hết.
Ánh mắt sắc bén của thầy Lục nhìn về phía người bạn tốt, lập tức giống như đèn pha chiếu thẳng vào người hắn.
Thì ra cũng là "tay mới".
Tổng cảm thấy sắp bị bạn tốt nhìn thấy nên Sở Lương tằng hắng giọng nói: "Khụ khụ, nói cho ông biết một tuyệt chiêu, người ta thiếu cái gì thì ông cho người ta cái đó, người ta muốn cái gì muốn làm gì thì ông thỏa mãn người ta là được rồi."
"Thật à?"
"Thật!"
Trên đường về nhà, Lục Tấn Tắc cảm thấy ngoại trừ câu cuối cùng của hắn thì những việc khác hắn nói chẳng khác nào xạo sự, anh cẩn thận cân nhắc một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Cho nên vấn đề tới rồi, Cố Tinh Thần muốn "bao dưỡng" anh, anh nên làm gì bây giờ?

Đương nhiên là lòng tràn đầy vui mừng mà "bị bao" rồi.
Về đến nhà, anh quen thói mà đi đến cạnh cửa sổ sát đất, người đàn ông đầy mùi rượu ngạc nhiên và vui vẻ phát hiện phía bên đối diện đã sáng đèn.
Em ấy đã về sao?
Mang theo tâm trạng mừng thầm lờ mờ, Lục Tấn Tắc vội vàng lấy điện thoại ra, ấn vào Wechat của Cố Tinh Thần.
[Lục Tấn Tắc: Về rồi à?]
Cố Tinh Thần đang xem video sinh tồn nơi hoang dã, cậu đang xem ngon lành thì tiếng chuông nhắc nhở của điện thoại vang lên liền thuận tiện cầm xem.
Ngay sau đó cậu đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất nhìn về phía đối diện rồi cúi đầu gõ chữ.
[Tinh Thần: Về rồi, ngày mai có rảnh không, qua đây ăn cơm.]
Trong bóng đêm, anh thấy người xuất hiện trong tầm mắt anh, người đó còn phất phất tay với anh nữa, Lục Tấn Tắc vội vàng xoay người đi mở đèn, dưới chân bị vấp một cái suýt chút nữa đã bị té ngã.
Chờ đến khi anh mở đèn ra rồi quay lại thì đã không thấy người ở đối diện nữa.
Tiếng chuông nhắc nhở của điện thoại vang lên―
Trầm ngâm hai giây, anh gõ chữ:
[Lục Tấn Tắc: Vừa mới đi toilet.]
Ngày hôm sau, trạng thái đóng phim của Lục Tấn Tắc cực kỳ tốt, mỗi lần đều một lần là qua, ngay cả Từ Kiều Tình cũng được anh dẫn dắt nhập diễn mười phần, hiệu quả quay chụp làm cho đạo diễn khen rất nhiều lần.
Nhanh chóng về nhà thay quần áo, vừa ra đến trước cửa, Lục Tấn Tắc liền đứng ở trước gương sửa sang cổ áo và chỉnh lại tay áo, đến khi xác nhận cả người không có khuyết điểm rồi thì mới đi qua nhà đối diện.
Chuông cửa vang lên, Cố Tinh Thần mặc tạp dề hoa văn gấu nhỏ đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra, cậu nhìn chăm chăm cách ăn mặc vô cùng trịnh trọng của người đàn ông đến hai phút.
"Anh vừa đi tham gia hoạt động gì về hở?"
Lục Tấn Tắc cúi đầu nhìn bộ đồ Tây mà anh đã chuẩn bị tỉ mỉ, rồi lại nhìn áo hoodie quần thể thao cùng tạp dề trên người Cố Tinh Thần, sau đó mới gật đầu.
"Tôi đến đây chào cậu một tiếng trước, tôi đang định về nhà thay quần áo đây."
Cố Tinh Thần khẽ cười: "Đi thay quần áo trước đi, tôi cũng có gấp đâu."
Lục Tấn Tắc nghiêm trang gật đầu rồi mới nâng bước trở về thay quần áo.
Lại lần nữa mở tủ quần áo ra, trong đầu anh hiện ra câu nói của Sở Lương ― Người ta muốn gì hay muốn làm gì thì cứ thỏa mãn người ta cái đó.
Áo hoodie thêm quần thể thao, hình như anh không có kiểu quần áo này nên tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được một bộ quần áo mặc nhà để mặc thôi.

Xem ra phải mua một đống đồ thể thao mới được.
Máy chiếu treo trên tường hiện ra hình ảnh một người đàn ông nước ngoài đang cầm một con mềm nhũn không biết là loại sâu trùng nào, sau đó cho vào miệng nhai sống vài cái rồi nuốt xuống.
"Cậu, thích loại tiết mục này sao?" Lục Tấn Tắc hỏi.
Cố Tinh Thần thấy vẻ mặt anh không thể tin nổi liền phụt cười: "Có phải cảm thấy dã man thô bạo lắm không? Tôi đang học bù đó, tuần sau phải tham gia «Sinh Tồn Nơi Hoang Dã», vì tôi không có chút kiến thức sinh tồn dã ngoại nào, tôi tìm trên mạng thì đều đề cử tiết mục của ông Bear* này nên dự định học tập một chút."
(*Đây là show hoang dã cầu sinh có tên tiếng Anh là: Get Out Alive With Bear Crylls, còn được dịch là: Sống Sót Với Ông Bear.)
Cậu nhún vai: "Nhưng ông Bear quá mạnh mẽ nên tôi học theo không nổi."
Để Lục Tấn Tắc ngồi vào sô pha, Cố Tinh Thần bưng một ly nước đến cho anh thì nghe anh nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Định xem kỳ trước đó, dù sao cũng phải biết kịch bản như thế nào chứ."
Cố Tinh Thần nói hết câu liền thấy Lục Tấn Tắc ấn ấn vài cái trên điện thoại, kỳ đầu tiên của «Sinh Tồn Nơi Hoang Dã» bắt đầu vang lên.
Cậu đang muốn nói chuyện với Lục Tấn Tắc thì thấy anh đang nghiêm túc xem, Cố Tinh Thần nhấp môi cười rộ lên rồi tự mình đem thức ăn để lên trên bàn cơm.
Đây chính là vở kịch lớn của hôm nay đó nha.
"Ăn cơm thôi." Cố Tinh Thần kêu một tiếng.
Lục Tấn Tắc đi đến bên cạnh bàn ăn, anh đang định nói gì thì thấy trên bàn đã tràn đầy thức ăn, anh hỏi: "Có người khác nữa sao?"
Cố Tinh Thần: "Không có, chỉ có hai chúng ta thôi."
"Có phải đồ ăn hơi nhiều rồi không?"
Chỉ hai người, một bàn đồ ăn lớn, sao ăn hết đây?
Cố Tinh Thần có muốn thì anh cũng không thể nào làm được đâu.
Cố Tinh Thần cười giống như sói xám dỗ thỏ con, cậu nói: "Đừng sợ đừng sợ, chỉ là thí nghiệm thôi mà, đồ có thể ăn được nhất định chiếm phân nửa nha."
Đúng, không sai, hôm nay cậu mời Lục Tấn Tắc đến để làm chuột bạch thí nghiệm.
Cậu nghiên cứu vài bài viết rồi tìm mua hết những thức ăn tương đối dễ dàng tìm được, mục đích của cậu là để có thể nhận biết chúng nó, sau đó mới suy nghĩ làm sao để nấu chúng ngon một chút.
Dã ngoại mà, phổ biến nhất chính là đồ nướng, nếu may mắn tìm được vật có thể chống cháy thì có thể nấu rồi.
Nhưng nếu nướng mà không có gia vị thì phải làm thế nào mới có thể ăn ngon được đây.
"Lúc nãy anh xem video có thấy được mang theo gia vị không?" Cố Tinh Thần hỏi Lục Tấn Tắc.
Lục Tấn Tắc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Sẽ bị tịch thu hành lý, ngoại trừ trang bị cần thiết thì không thể mang theo bất cứ thứ gì."
Cố Tinh Thần lấy giấy bút ra rồi ghi nhớ lại:
Nghiên cứu các loại gia vị dễ tìm được ở thiên nhiên.
Lục Tấn Tắc không ngờ cậu chỉ tham gia tổng nghệ thôi mà đã nghiêm túc như vậy, đã vậy còn ghi chú lại, anh càng nhìn càng thấy thích.
"Không ngờ cậu lại nghiêm túc như thế."

Cố Tinh Thần cố ý lộ ra vẻ mặt tủi thân: "Không còn cách nào mà, các dân mạng đều chờ xem tôi xấu mặt đó, tôi là đang chuẩn bị đi vả mặt họ, sao có thể để bọn họ chế giễu tôi chứ."
Thỏa mãn em ấy.
Lục Tấn Tắc thấy chết không sờn nhìn một bàn thức ăn: "Cậu muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó, cậu cứ làm còn tôi vẫn sẽ ăn."
Cố Tinh Thần cười khúc khích: "Dáng vẻ này của anh cứ như tôi muốn mưu sát anh không bằng.

Yên tâm đi, tôi chỉ thí nghiệm thôi, bảo đảm đã làm chín hết rồi, cho dù vị không ngon thì cũng sẽ không tiêu chảy đâu, nhiều lắm là phá bếp* thôi, tôi không định biến tổng nghệ thành chương trình livestream mỹ thực đâu mà, không đến mức quá thảm là được."
(*Gốc 黑暗料理: Từ mạng: Nghĩa là phá bếp, thảm họa ẩm thực.)
Cậu lấy một chai rượu ngâm từ bên cạnh bàn qua: "Chúng ra uống cái này nhé, còn rượu vang đỏ anh đem đến thì để lần sau uống, thật ra tôi không biết uống rượu lắm."
Lục Tấn Tắc nhìn chằm chằm chai rượu ngâm rồi gật đầu: "Được."
Sự thật chứng mình, tay nghề của Cố Tinh Thần thật sự chẳng ra gì, cá nướng nhưng mùi tanh quá nồng, gà cũng nướng nhưng thịt quá dai, rau dưa thì dễ dàng nướng cháy.
Chính bản thân cậu ăn một ngụm phun một ngụm, thế nhưng Lục Tấn Tắc lại mặt không đổi sắc ăn sạch.
"Thầy Lục, anh đừng ăn nữa, khó ăn lắm."
"Cậu kêu tên tôi đi." Lục Tấn Tắc nhân cơ hội nói: "Tôi cảm thấy có thể ăn hết được."
Cố Tinh Thần híp mắt, mi mắt cong cong, "Được, vậy chúng ta kêu tên lẫn nhau."
Thời gian điểm 10h, Lục Tấn Tắc chủ động nói lời tạm biệt, Cố Tinh Thần cũng không giữ anh lại, cả đêm nay cậu ăn toàn thức ăn thảm họa nên cậu cũng chẳng còn tinh thần gì.
Đóng cửa lại, Cố Tinh Thần dựa vào cửa, cậu phát hiện dường như hôm nay Lục Tấn Tắc có chút không đúng.
Là bởi vì việc Hàn Tuyển Ý lúc trước mà sinh ra áy náy với cậu sao?
Hay anh đã phát hiện cậu trộm hôn anh rồi?
Nhưng mà, thái độ vẫn có chút kỳ lạ nha.
Cố Tinh Thần gãi gãi tóc, xoa miết thành một đầu ổ gà.
"Nếu bị phát hiện hôn trộm thì nhất định sẽ không phải dạng phản ứng như này, thầy Lục nhất định cảm thấy mình là người tốt nên muốn làm bạn với mình rồi."
- ----
Tác giả có chuyện nói:
Sở Lương: Vì bạn tốt, tôi khó khăn quá.
Thầy Lục: "Không, tôi đã phát hiện rồi!
HẾT CHƯƠNG 10..