Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 85




Tên cao kia hung hăng trừng mắt với hắn, ý bảo nhìn xem ngõ nhỏ, một cái ngõ cụt như vậy, còn không khống chế được một cô gái hay sao? Dám phản kháng, hừ hừ, bọn họ có rất nhiều chiêu trò, mấy năm trước lúc còn uy phong, ai mà không trốn hắn chứ? Sống không bằng chết, sau khi chơi con bé này xong, cũng là nhân vật anh hùng số một!

Tên lùn cũng đã hiểu, tuy rằng vẫn còn sợ, nhưng không chịu nổi t*ng trùng thượng não, âm hiểm cười một tiếng: “Em gái à, nếu tụi anh trộm con ch.ó này, đụng trúng em thì không hay!”

Dư Tương mỉm cười lấy một thứ gì đó từ trong cặp, ánh mặt trời phản chiếu ra một tia sáng từ phía trên.

Hai người đó không hẹn mà cùng nheo mắt, bị ánh sáng làm cho chói mắt.

Dư Tương cầm cây d.a.o găm sắc bén lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay dạo qua một vòng, động tác quen thuộc, giọng điệu khinh miệt: “Thử xem? Lúc bà đây chơi cái này còn không biết mày đã sinh ra chưa, tao giỏi thái thịt nhất, đúng lúc cho chó nhà tao ăn.”

Thanh niên thấp bé lùi về sau trước tiên, con d.a.o nhọn ở trong lòng bàn tay cô còn nghe lời hơn cả con trai, lúc trước nhìn cô gái này nhu nhược yếu đuối, không phải gặp đúng người trong nghề thật đi?

Lý tưởng hào hùng của thanh niên cao lớn mới sinh ra vừa rồi đã sớm tan thành mây khói, thử nói: “Động thủ xem ai sợ ai!”

Dư Tương hài lòng gật đầu: “Được, vậy mày tới trước đi, thái cái miệng của mày xuống trước, sau đó thái cả hai tụi bây, yên tâm, tay tao rất nhanh, không đau ——”

Quyển Quyển kêu gâu gâu để trợ uy.

Cô nói xong vung con d.a.o găm, thanh niên cao lớn trực tiếp đẩy tên lùn ra xoay người chạy đi, thật ra hắn muốn làm anh hùng, tiền đề là bản thân phải vui vẻ không bị thiệt thòi!

“A, đại ca!”

Thanh niên thấp bé không dám ở lâu, căn bản không thèm nhìn Dư Tương có vung d.a.o hay không, xoay người điên cuồng chạy ra ngoài.

Dư Tương trợn trắng mắt bỏ d.a.o vào cặp, hệ thống Trường Phong cũng thu hồi theo.

“Cậu keo quá đi? Không để tôi chơi một lát?”

Con d.a.o được làm rất đẹp, cầm trên tay nặng trĩu, vừa nhìn đã biết không phải thứ bình thường.

Hệ thống Trường Phong: “Không được.”

“Keo kiệt, cậu sẽ không muốn tôi không cứu Quyển Quyển chứ?”

Hệ thống Trường Phong bình tĩnh trả lời: “Không phải, cô là vì nhiệm vụ, tôi đều hiểu.”

Dư Tương sờ sờ Quyển Quyển dần dần khôi phục như bình thường, lười biếng nói: “Cậu nói không sai, kiểm tra độ hảo cảm một chút.”

Trả lời trước Trường Phong chính là: “Gâu gâu!”

Nó không ngừng vẫy đuôi, hiển nhiên biết được ai cứu nó, đang ra vẻ lấy lòng.

“Đúng rồi, Trường Phong, tạm thời giúp tôi triệt phù giải nhiệt đi.”

Hệ thống Trường Phong làm theo.

Dư Tương dắt Quyển Quyển đi ra ngõ nhỏ, nhìn xung quanh xác định vị trí cách viện trong nhà một quãng, cô dắt chó lại không thể ngồi xe, chỉ có thể một bước một dấu chân một giọt mồ hôi đi về, tổ hợp một người một chó vẫn rất phong cách.

Quyển Quyển ngoan ngoãn đi cùng Dư Tương, nhưng lúc đến gần viện con ch.ó bắt đầu hưng phấn.

“Quyển Quyển, nhận ra chỗ mày tới thường xuyên sao?”

Câu trả lời của nó là bước nhanh hơn, Dư Tương có chút chua xót: “Một hai đều hướng về anh ta, chị cứu cái mạng nhỏ của cưng, hai chúng ta yêu thương lẫn nhau không được sao?”

Con chó không hiểu, tiếp tục đi về phía trước.

Dư Tương nhanh chóng nhận ra: “Bỏ đi, xem ra anh ta nuôi cưng lâu hơn, sau này chị nuôi chó con khác.”

Đi đến cửa viện, bảo vệ nhìn thấy vui vẻ không thôi: “A, người nhà họ Ninh còn đang đi tìm con ch.ó này, cô dắt nó về từ chỗ nào vậy?”

Hắn không trông cửa có một lát, con ch.ó này đã chạy đi không thấy bóng dáng, không có ai chú ý nó đi đâu, vốn cho rằng không tìm được, ai ngờ vậy mà có thể trở về!

Dư Tương: “Tôi là ở…”

“Quyển Quyển!”

Quyển Quyển đột nhiên quay đầu lại, nhào tới người mới đi ra từ trong viện, nhưng dây dắt chó còn quấn trên tay của Dư Tương, thiếu chút nữa không phản ứng kịp.

Ninh Miễn nhìn về phía con ch.ó với tâm trạng mất mà tìm được, cũng nhìn thấy Dư Tương, cô mồ hôi đầy đầu, chóp mũi còn có chút tro bụi chưa lau, giống như một con mèo chật vật, bị con ch.ó dắt đi về phía trước.

DTV

“Này, Quyển Quyển, cưng mạnh quá vậy!”

Quyển Quyển quay đầu gâu với cô một tiếng, tiếp tục dựa vào người Ninh Miễn vẫy đuôi kêu gâu gâu.

Dư Tương bĩu môi buông dây dắt chó ra, giơ tay lau mồ hôi, tức giận.

Ninh Miễn xoa xoa đầu chó, chần chờ nhìn về phía Dư Tương, chỉ vào chóp mũi cùng cái trán của mình, ánh mắt ôn hòa.