Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 81






Lâm Bảo Chi không hiểu được thâm ý trong đó, theo bản năng từ chối: “Trong tay con cũng đủ dùng, Thừa Hãn cũng sắp kết hôn rồi, mẹ tích góp cho nó đi.”

Bà ngoại Lâm mỉm cười: “Mẹ nó cũng chuẩn bị cho nó rồi, đến lúc đó hai bên chia đôi.”

Nói rồi quay đầu lại hỏi: “Tương Tương, cháu muốn chăn mới không? Bây giờ bà làm cho cháu nhé?”

Nhưng Dư Tương lại hiểu rõ ý nghĩa của việc làm chăn mới, đó là của hồi môn, cô không chút nghĩ ngợi nói: “Cháu không cần, cháu có chăn rồi!”

“Đứa nhỏ ngốc nhà cháu, chuyện này không thể nghe con được, đúng rồi, Bảo Chi, giường nhập học của Dư Tương rất chật, mẹ còn phải làm một tấm niệm riêng cho nó, nếu không ngủ sẽ rất bất tiện.”

Lâm Bảo Chi nhớ tới việc con gái vào đại học thì lập tức vui cười hớn hở: “Ôi, mẹ, con đâu có ngốc, hai ngày trước nhớ tới chuyện này nên đã chuẩn bị xong rồi, trong mới ngoài mới bông mới! Chỉ còn chờ con bé nhập học nữa thôi!”

Dư Tương vừa cắn hạt dưa vừa chống cằm nghe hai vị nói việc nhà, nhắc tới mình thì cười ha hả, trong lòng cũng ấm áp.

Dư Lộ cắt dưa hấu cho mọi người, bưng lên: “Bà ngoại, ăn dưa hấu.”

Mỗi người một miếng, chỉ có Dư Tương không nhúc nhích, hôm nay cô không muốn ăn dưa hấu.

Lúc ăn dưa hấu Lâm Bảo Chi nhớ tới một chuyện, không quá xác định hỏi: “Mẹ, Lộ Lộ muốn tiếp tục học lớp học ban đêm, mẹ thấy sao?”

Sau khi cải cách mới xuất hiện lớp học ban đêm, chủ yếu để thuận tiện cho mấy người đi làm đã bỏ lỡ thời cơ học tập mấy năm trước, có điều hai cô gái một người 21, một người 20, không nói đến chuyện Dư Tương nghiêm túc đi thi đại học, Dư Lộ đã có bằng trung cấp văn hóa còn muốn đăng ký thi bằng đại học ban đêm, không thể tốt nghiệp trong vòng 3-4 năm được.

Làm một người mẹ đương nhiên hy vọng các con đều càng ngày càng tốt, nhưng nhìn vào thực tế, vừa học đại học vừa đi làm, chắc chắn rất bận rộn, nếu lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp mấy năm này, không tìm được đối tượng thích hợp thì sẽ không xong.

DTV

Dư Tương bất động thanh sắc nghe, nữ chính nguyên tác là từ chức đi biển, không có lãng phí thời gian vào việc bằng cấp.

Dư Lộ có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Con cảm thấy thi lên trên không có hại gì cả.”

Bà ngoại Lâm không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Không có hại gì, bằng cấp càng cao càng nổi tiếng, nếu Lộ Lộ nguyện ý đi thì đi, bây giờ dư dả thời gian, sau này chưa tốt nghiệp mà đã kết hôn, mẹ cháu sợ cháu lo liệu không hết nhiều việc như vậy.”

Làm việc ngày đêm chăm sóc ba gia đình, không phải khó khăn bình thường.

Nhưng Dư Lộ ngược lại càng thêm kiên định: “Bà ngoại, con đã chuẩn bị tâm lý.”

Lâm Bảo Chi cũng không phản đối, chỉ nói: “Con muốn đi thì đi thôi, nếu có vấn đề gì không hiểu, hai chị em còn có thể thương lượng một chú, Dư Tương điểm rất cao thành tích cũng rất tốt, con… Nếu rảnh, thì dạy cho con bé.”

Bà nói xong lại không chắc chắn, có dạy cũng không sao cả, đừng quậy ra mâu thuẫn là được.

Dư Lộ lập tức lộ vẻ chờ mong nhìn về phía Dư Tương.

Dư Tương không đồng ý ngay: “Cũng tùy tình huống, nói không chừng con cũng sẽ không biết, hơn nữa con sắp khai giảng, mẹ, còn phải huấn luyện quân sự nữa đó, con sầu muốn c.h.ế.t nè.”

Lâm Bảo Chi không thể hạnh phúc hơn nữa: “Mấy năm nữa ba con sẽ trở về, ông ấy cùng anh của con đều từng đi lính, để bọn họ huấn luyện con, con của quân nhân không được sợ hãi.”

Dư Tương khóc không ra nước mắt, dựa vào vai bà làm nũng: “Con của quân nhân cũng là người bình thường mà! Giấc mơ mà con muốn là nằm được thì sẽ không đứng, sợ mệt sợ mệt!”

Trời xanh làm chứng, cô thật sự không muốn huấn luyện quân sự.

Nhưng cố tình làm mẹ rất hữu ích, ôm cô dỗ dành: “Ai da, được rồi, ngoan nào, sao càng lớn lại càng dính người vậy? Nếu thật sự không được, đến lúc đó để ba con dạy con cách huấn luyện không mệt, rồi nó sẽ qua thôi.”

Dư Tương hừ nhẹ: “Ba khẳng định chê con yếu ớt, con mới không nhờ ba dạy.”

Bà ngoại Lâm vui sướng khi người gặp họa: “Sao nào, còn giận ba à? Vừa rồi bà nghe mẹ cháu nói, hai ngày trước ba cháu gọi điện thoại về nhà còn hỏi cháu có về nhà không đó, yên tâm, lần này bà ngoại làm chủ cho cháu, nó còn dám lớn tiếng với cháu, bà chắc chắn không tha cho nó!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên! Cũng không xem bây giờ Tương Tương của bà ngoan hơn nhiều, nhưng cháu cũng nên cho nó cái bậc thang, làm ba phải cần mặt mà.”

Dư Tương không tình nguyện đáp ứng.