Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 75




Khi nói đến việc đưa quà sinh nhật cho Ninh Miễn, Ninh Miễn cũng không thể bắt bẻ, thậm chí còn rất vui vẻ, bởi vì món quà kia quả thật chạm đến tâm khảm, nhưng nhìn bề ngoài quà cô ta chọn là do Dư Lộ đề xuất với sự hiểu biết của Dư Lộ đối với Ninh Miễn, vì thế Tiết Đồng hiểu lầm Dư Lộ có tâm tư với Ninh Miễn, trên thực tế có chút gượng ép, trừ khi Tiết Đồng là kẻ điên, không chấp nhận được việc có bất kỳ cô gái nào cũng hiểu biết về Ninh Miễn.

Dư Lộ lại không cảm thấy như vậy, thậm chí có chút ý tứ bị làm khó dễ, mà đãi ngộ của nữ chính trong nguyên tác chính là bị một đám con gái ghen ghét, một đám con trai cùng với nam chính yêu thích bảo vệ.

Lúc trước Dư Tương đã cho rằng Dư Lộ trọng sinh, hiện tại xem ra, Dư Lộ giống như là người xuyên không biết hết cốt truyện, không yêu Khương Duệ Quân, cũng không yêu Ninh Miễn, nữ chính tự cao, tuy bị bao vây tứ phía, nhưng đều hữu kinh vô hiểm, còn có một ngạo khí kiêu ngạo như mây.

Chẳng lẽ Trường Phong muốn kết hợp nam nữ chính để có thể cứu vớt thế giới?

Đáng tiếc những thứ này đều là suy đoán…

Dư Tương còn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng cơn buồn ngủ đánh úp, chỉ có thể đi ngủ.



Dư Lộ đã không đến nhà họ Bùi liên tiếp mấy ngày, Dư Tương ngoại trừ việc đan áo len đọc sách chính là nghe Khương Duệ Quân lải nhải.

“Vì sao Lộ Lộ không đến đây? Có phải không muốn gặp tôi không?”

“Có lẽ là vậy.”

“Cậu nói xem, lý do cô ấy từ chối tôi có phải rất khó hiểu hay không, đã thời đại nào rồi, cưới vợ còn phải xem gia thế sao?”

“Xem nha.”

Khương Duệ Quân ôm đầu: “Dư Tương, cậu có thể tập trung trả lời câu hỏi của tôi được không? Để áo len của cậu xuống trước đi.”

Dư Tương còn cảm thấy vô tội: “Tôi có bao giờ không nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu đâu? Cậu không đi hỏi Dư Lộ, niệm kinh ở bên tai tôi, tôi còn đi theo trả lời cậu, đã rất nhân từ rồi được chứ?”

“Tổn thương lòng tự ái…”

“May vá góp nhặt để dùng đi.”

Khương Duệ Quân thở ngắn than dài: “Cậu xem cậu đan áo len còn rất điềm đạm nho nhã, có thể nói chuyện đừng hung ác như vậy không, bằng không thì hai ta chắp vá một chút?”

Dư Tương bình tĩnh nắm kim áo len: “Cậu muốn để tôi chọc mù hai mắt của cậu sao? Đi ra ngoài lừa gái, chị đây không ăn cái này.”

DTV

“Tôi sai rồi.”

Khương Duệ Quân thành thật nhận sai, cậu ta chỉ là thuận miệng nói, nếu kết hôn với Dư Tương, cậu ta chắc chắn mỗi ngày sẽ bị dỗi đến không dám ngẩng đầu nhỉ? Thật sự cảm thấy bi ai cho chồng tương lai của cô.

Dư Tương không hiểu sự đồng cảm trong mắt của tên này là như thế nào, chỉ ra bên ngoài: “Sao cậu còn chưa đi?”

“Tôi chờ Thừa Quang đi chơi bóng, quỷ mới biết anh ta hóa trang gì ở trong phòng.”

Bà ngoại Lâm từ xa nghe hai người đấu võ mồm, xem ra tình cảm cũng không tồi, ý cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm, bà cũng không vui khi nghe Dư Tương đuổi người ta đi, bà còn chưa kịp nói gì, Bùi Thừa Quang thiên hô vạn hóa đã đi ra, tóc dùng nước chải tạo hình, sơ mi trắng giày thể thao, thoạt nhìn không giống như đi chơi bóng, ngược lại như đi tán tỉnh.

Ba người nhìn một hồi, đều không nhịn được mà cười to.

“Thừa Quang, anh đi đâu vậy?”

Khương Duệ Quân ôm bụng cười to: “Lần trước anh ta đi chơi bóng, đúng lúc có nữ sinh xem chơi bóng, anh ta quá lôi thôi, người ta đều không để ý tới anh ấy!”

Bà ngoại Lâm buồn cười: “Con này, nhìn chút cũng tốt.”

Bùi Thừa Quang không cảm thấy xấu hổ, không do dự nói: “Bà, tí nữa con sẽ chú ý.”

“Được rồi, đừng dọa người ta!”

“Chỗ nào chứ.”

Hai người sóng vai vừa đi vừa nói, Khương Duệ Quân lập tức quên đi chuyện phiền não vừa rồi, vui vẻ thảo luận lúc chơi bóng thì nên đề phòng ai.

Dư Tương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cậu ta, tên này rõ ràng vẫn là mối tình đầu tra nam trong nguyên tác, thất tình trông cũng không ảnh hưởng lớn đến cậu ta, khiến cậu ta khắc cốt ghi tâm đối với Dư Lộ, xem ra có chút khó khăn, huống chi tình hình hiện tại còn không giống nguyên tác, hai người căn bản không có bắt đầu, nhiều lắm là màn thổ lộ tình yêu thầm kín không thành công.

Nhưng sự đánh giá của cô ở trong mắt bà ngoại Lâm lại khác, bà thử hỏi: “Tương Tương, cháu cảm thấy Duệ Quân thế nào?”

Dư Tương không có cảm giác gì, thuận miệng trả lời: “Không phải chỉ là một thằng nhóc thôi sao.”

Bà ngoại Lâm dở khóc dở cười: “Cháu mới bao lớn chứ!”

Chẳng lẽ bà nghĩ sai rồi? Không được!