Dư Tương cũng sẽ không xin giúp khi Ninh Miễn đang dạy dỗ con trai, thấy cậu nhóc làm xong thò qua, cô ra hiệu bảo cậu nhóc ngồi ở băng ghế bên cạnh, tên nhóc này có tật xấu là mắc chứng cưỡng chế, không làm xong bài tập cũng không muốn chơi, nhưng tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút mánh khóe.
Trẻ con nhà ai có thể hoàn mỹ không khuyết điểm chứ, từ từ dạy là được.
Ninh Miễn mang dĩa trái cây tới, bọn họ đã ở trong phòng sách cả một ngày, sợ làm bọn nhỏ sợ nên không dám đi ra ngoài, khó chịu sắp hỏng rồi.
“Lát nữa đi ra ngoài ăn cơm không?”
“Cha, chúng ta ra ngoài ăn cái gì?”
“Ăn tôm lớn.”
A!
Ninh Nghi thích món này nhất, nhào qua ôm lấy eo Ninh Miễn, giọng nói non nớt vang lên: “Cha, hôm nay bạn học của con cũng khen cha.”
Ninh Miễn nhếch môi: “Ừm, đồng nghiệp của cha cũng thường xuyên khen con.”
Anh thuận tay nhấc con trai lên, xem như đang tập tạ vậy.
Ninh Nghi sợ nhột, cười không dừng được, lại sợ ngã xuống, ôm chặt lấy cổ anh.
Dư Tương tắt máy tính, mỉm cười nhìn bọn họ chơi đùa.
- --
Năm Ninh Nghi mười sáu tuổi, đang học lớp mười một, mọi người trong gia đình bắt đầu cân nhắc về vấn đề cho cậu ra nước ngoài du học, cậu chọn giống ông cụ Ninh và Ninh Bồi Triều.
Khi còn bé, cậu tò mò với việc nghiên cứu và chế tạo máy tính của mẹ, bản vẽ thiết kế của cha, dần dần cậu quen thuộc với cảm giác tò mò đó, đã có ý tưởng riêng của mình trong giai đoạn lựa chọn vô cùng quan trọng.
Ông cụ rất ủng hộ cậu, Ninh Miễn và Dư Tương cũng chẳng có lý do gì để phản đối.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là thời điểm thích hợp để Ninh Nghi ra nước ngoài, bây giờ du học đang rất phổ biến, đâu đâu trong Yến Thành cũng có người cho con cái ra nước ngoài học, con trai của Chu Cầm Vận, con gái của Dư Uy và Lạc Hải Đường cũng đã đi du học khi vừa mới mười bảy, mười tám tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-594.html
.]
Nhưng thời gian cho Ninh Nghi ra nước ngoài cứ chậm chạp mãi không được xác định, chủ yếu cũng là do không nỡ phải chia tay.
Dư Tương biết người lưu luyến con nhất là Ninh Miễn, anh rất lo lắng, luôn muốn giữ con trai ở bên cạnh mình, tình cảm dành cho con cũng nhiều hơn hết.
Cô cũng như vậy.
Đây có lẽ là số phận của bọn họ.
Có lẽ số phận của Ninh Miễn thật sự chưa bao giờ có cuộc sinh ly tử biệt nào thật rầm rộ, mà là ẩn giấu trong cuộc sống của anh, xé nát trái tim trong đêm dài vắng lặng.
Thế giới vẫn không ngừng sinh sôi, mỗi ngày có rất nhiều người không muốn c.h.ế.t nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó, Dư Tương không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cô già đi, nhưng có một điều chắc chắn rằng thế giới này vẫn sẽ tồn tại, đi đến một tương lai không xác định.
Ninh Miễn khác với cô, anh sẽ lại quay trở về thế giới ban đầu và tiếp tục sống cuộc sống dài đằng đẵng của mình.
Mấy năm nay bọn họ đều đã tận hưởng cuộc sống này, rất ít khi suy nghĩ về chuyện sau này, dường như Ninh Miễn đã tính trước rồi, còn Dư Tương lại cảm thấy cuộc đời này trôi rất nhanh, việc gì phải nghĩ nhiều cho thêm phiền não.
Càng lớn thì Ninh Nghi càng cao, đã trở thành người lớn nhỏ, chuyện muốn làm càng ngày càng nhiều.
Cho dù có đi qua bao nhiêu thời không đi nữa thì Ninh Nghi vẫn là đứa con duy nhất của Dư Tương, cô nhìn nó lớn lên từng ngày, tình yêu thương chan chứa trong lòng nhiều đến không thể diễn tả được.
Ninh Miễn cũng vậy, đứa con do chính tay anh nuôi lớn, chiếm đầy tình yêu trong lòng anh, cuộc đời ngắn ngủi này đối với anh cũng chỉ trôi qua trong chốc lát, nhanh như một cái búng tay. Nhưng mấy năm này, đứa bé và người anh yêu đã tạo nên anh của ngày hôm nay, bọn họ chính là những người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của anh.
Vì thế anh rất luyến tiếc duyên phận chỉ ngắn ngủi có mấy thập niên bên bọn họ.
Ban đầu, từ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Nghi là Ninh Miễn đã tin tưởng rằng duyên cha con của bọn họ rất sâu sắc, nhưng thời gian dần trôi qua, anh đã không còn tự tin như vậy nữa.
Anh không sợ số phận, cũng không sợ cực khổ, chỉ sợ mất đi rồi lại đơn độc.
Anh không muốn quay trở lại quãng thời gian như trước, anh sợ đến lúc đó bọn họ sẽ không thể bên nhau được nữa, mà hạnh phúc bây giờ đã được định sẵn thời gian kết thúc.
DTV
Có lẽ vô tri cũng là một loại hạnh phúc.
Dư Tương nghĩ nếu như kiếp sau cô trở thành một người khác nhưng không bị xóa trí nhớ thì cô nên làm như thế nào?
Điều khiến họ không đành lòng nhất là được gặp Ninh Nghi một đời ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng chia lìa, nhưng bọn họ không thể vì thế mà ích kỷ ngăn cản con mình bay về phương xa được, chú chim ưng nhỏ đã đủ lông đủ cánh rồi, bọn họ phải buông tay rồi tiếp tục sống cuộc đời nhạt nhẽo này, tiếp đó chính là tương lai mờ mịt không xác định, loại hành hạ này cũng có thể khiến cho con người ta điên lên mất.
Dưới sự điên cuồng đó, liệu có ai có thể giữ vững nguyên tắc của bản thân không?