Sáng sớm hôm sau, ở phòng tân hôn của Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên.
Nơi Dư Lộ làm việc không phân phối phòng cho vợ chồng mới cưới còn bên phía Hứa Chấn Uyên thì có thể theo quân. Nhưng Dư Lộ lại không thể qua được, đành thuê một căn phòng ở Yến Thành. Là một căn nhà hai phòng nho nhỏ, tiền thuê nhà do Hứa Chấn Uyên trả.
Cha Hứa mẹ Hứa cùng hai đứa con trai gái ở chung một gian phòng còn lại ngoài phòng tân hôn, sáng vừa tinh mơ đã tỉnh giấc rồi. Lúc Dư Lộ tỉnh lại, Hứa Chấn Uyên cũng đã rời giường.
"Chấn Uyên..."
Cõi lòng Dư Lộ tràn ngập sự vui mừng và thẹn thùng.
Hứa Chấn Uyên không phải là người thích để lộ cảm xúc ra ngoài nên chỉ nhẹ giọng nói: "Nhanh lên đi ra ngoài thôi."
Bên ngoài còn có cha mẹ chồng nên niềm vui của Dư Lộ nhanh chóng tản đi. Cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, lại nghĩ tới cảnh Dư Tương nói chuyện phiếm với mẹ Hứa, cũng không biết cô nói gì với mẹ bà già kia. Mẹ chồng cũng thật là, không biết phân biệt ai mới là người gần gũi hơn.
Đến phòng khách, em trai và em gái nhà họ Hứa đang tò mò nhìn ngó xung quanh. Cha Hứa nhổ nước miếng xuống đất rồi lại dùng giày chà lên. Mẹ Hứa thì đang lục lọi của hồi môn trên ghế sô pha, thỉnh thoảng nhặt được một viên kẹo cưới vương vãi trong đó bèn nhặt lên như nhặt bảo bối rồi đưa cho con gái mình.
"Cha, mẹ."
Dư Lộ chào hỏi. Mẹ Hứa nghe vậy thì nở nụ cười, vui rạo rực nói: "Chúng ta đi nấu cơm đi."
Trong căn phòng thuê này không có phòng bếp, trông hơi cũ kỹ, mà phòng bếp chung ở trên hành lang đã chật kín người. Bọn họ không có thời gian sắp xếp căn bếp tạm thời cho nhà mình nên chỉ đành chờ đến khi người trong phòng bếp chung đi rồi mới nấu cơm được. Mà mẹ Hứa lại không quen với nồi nhỏ bếp nhỏ trong thành phố nên ngay cả tay cũng không thèm rửa.
Dư Lộ bất đắc dĩ lên tiếng: "Mẹ, mẹ cứ để con làm cho, mẹ đi nghỉ ngơi đi."
Trong lòng mẹ Hứa cảm thấy rất hài lòng, bèn cười nói: "Hôm nào mẹ sẽ học cách sử dụng chúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-310.html.]
Cho dù có là một người vợ được cưng chiều trong thành phố thì sau này cũng sẽ phải chăm sóc người cả gia đình. Cũng may mà Dư Lộ tôn trọng bọn họ, có thể dạy dỗ được. Bọn họ cũng không phải người ác độc gì, thế nhưng bọn họ không chịu được cảnh con dâu đạp lên đầu mình.
Dư Lộ vâng một tiếng, trong lòng lại cảm thấy bọn họ không có việc gì sao cứ ở lại đây mãi vậy. Ở lại chỉ biết quấy rầy cuộc sống vợ chồng bọn họ.
Bận rộn làm bữa sáng đến gần chín người, rất nhiều người đã đi làm cả rồi nên trong phòng bếp chung không có ai. Dư Lộ bưng đồ ăn đã làm xong về nhà mình. Mấy người nhà họ Hứa đã dọn dẹp xong của hồi môn trong phòng rồi, đồ dùng trong nhà cũng để lại vị trí cũ một lần nữa, trông cũng xem như sạch sẽ.
Dư Lộ cười nhìn nhưng không nói gì. May mà trong của hồi môn của cô ta không giấu món tiền nào, nếu không cũng sẽ bị mẹ chồng lấy đi từ lâu rồi.
Bữa sáng là bánh mì, rau xào và trứng gà. Người nhà họ Hứa đều ăn không quen.
Em trai của Hứa Chấn Uyên là Hứa Chấn Sinh nhỏ giọng nói: "Mẹ, con muốn ăn miến."
Em gái Hứa Trân Trân cũng gật đầu một cách vô cùng cẩn thận. Cô bé chọc cho chị dâu không vui, nhưng mà bọn ho đã tới Yến Thành ba bốn ngày rồi, ngày nào cũng phải ăn mấy thứ đô vừa khô vừa vô vị kia nên bắt đầu nhớ tới cơm ở quê nhà.
Mẹ Hứa từ ái nói: "Từ từ để chị dâu con tìm xem Yến Thành có miến hay không đã, cứ ăn bữa sáng trước đi rồi nói sau."
Bà rất tự nhiên mà chia trứng cho con gái mình, sau đó là Hứa Chấn Uyên và Dư Lộ, cuối cùng còn lại hai quả cảm thấy ăn thì tiếc nên lại chia cho hai đứa con nhỏ của mình mỗi đứa một quả.
Dư Lộ luôn giữ khuôn mặt tươi cười, suốt bữa ăn dỗ dành bố mẹ chồng rất vui vẻ. Ngay cả Hứa Chấn Uyên cũng có vẻ mặt sung sướng.
Sau khi ăn xong, Hứa Chấn Sinh và Hứa Trân Trân đi ra ngoài chơi. Mẹ Hứa cố ý lôi kéo Dư Lộ đi nói chuyện. Chủ đề câu chuyện toàn xoay quanh mấy chi tiết trong cuộc sống. Tương lai Hứa Chấn Uyên trở lại đơn vị, nơi này cũng chỉ còn một mình Dư Lộ ở. Bọn họ lại không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm được nên bà phải đánh đòn phủ đầu trước đã.
"Lộ Lộ, hay là để em gái con ở lại đây với con nhé? Nó có thể giúp con giặt quần áo nấu cơm. Việc gì nó cũng làm được hết."
DTV
Nụ cười của Dư Lộ cứng ngắc lại. Cô ta nhẹ nhàng nói: "Mẹ, em gái còn phải đến trường mà. Để nó ở lại đây chẳng phải sẽ cản trở việc học của nó sao?"
Đây là lần đầu tiên mẹ Hứa bị Dư Lộ từ chối. Mấy ngày nay cô con dâu này luôn ra vẻ ngoan ngoãn phục tùng nên lần bất ngờ này khiến trong lòng bà cảm thấy không thoải mái, bèn tùy ý nói: "Chính nó không muốn đến trường thôi, ngày nào cũng muốn chơi đùa. Để nó ở lại đây làm bạn với con còn học được thêm kiến thức."