Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 294




Thuốc trị cảm đều có tác dụng gây buồn ngủ, Dư Tương không biết có phải là tâm lý bị ảnh hưởng hay không, rất nhanh đã cảm thấy mí mắt nặng nề, mạnh mẽ chống đỡ đi rửa mặt.

Khi trở về, chén đũa trên bàn đã biến mất đâu không thấy nữa, nhưng trên giá áo nhiều thêm một cái áo khoác của Ninh Miễn, rất nhanh, Ninh Miễn lại quay lại lần nữa.

Dư Tương đã thành thành thật thật nằm trong ổ chăn, nghe anh hỏi chuyện lâu lâu mới đáp lại một câu.

“Em có cảm thấy dạ dày khó chịu không?”

“... Không đâu.”

“Buổi tối không thoải mái thì gọi anh.”

“Được.”

Dư Tương cứ như vậy mà ngủ mất, cho đến tận nửa đêm bị đánh thức, là khoảng rạng sáng 1 giờ hơn, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Làm sao vậy?”

Nhìn thấy Ninh Miễn che giấu vẻ mặt nôn nóng.

“Em đang phát sốt.”

DTV

Ninh Miễn gọi Dư Tương ba bốn lần mới đánh thức được cô, nếu còn gọi không tỉnh nữa, anh có lẽ sẽ đưa người đi bệnh viện luôn, huống chi nhiệt độ trên trán cô còn nóng hơn nhiều so với lúc tối.

“Dư Tương, em đo nhiệt độ nhé, được không?”

Đôi mắt của Dư Tương gần như là không mở ra được, hình như là gật gật đầu.

Ninh Miễn đỡ cô ngồi dậy, đưa nhiệt kế cho cô, còn phải gọi cô: “Dư Tương, em buông nhiệt kế ra.”

Cái nhiệt kế này phải đặt ở dưới nách mới chính xác.

Dư Tương nghe theo lời anh mà đặt lại nhiệt kế, kẹp dưới cánh tay, để cho nhiệt kế không bị rơi xuống, Ninh Miễn còn phủ thêm áo khoác lên cho cô.

Nhiệt kế muốn đo được nhiệt độ cơ thể thì phải đợi khoảng độ năm phút, Dư Tương buồn ngủ không chịu được, rất nhanh đã ngồi ở chỗ đó gật gù như gà mổ thóc, Ninh Miễn do dự một lát, ôm cô vào trong ngực, ôm lấy cánh tay trái đang đo nhiệt độ cơ thể của cô.

Dư Tương dựa vào trên vai anh mà ngủ, mơ hồ nghe thấy anh nghiêng đầu, cằm tựa lên cái trán của cô nhẹ giọng xin lỗi.

“Thực xin lỗi, là anh không đúng.”

Dư Tương thuận miệng lẩm bẩm: “Có lẽ nếu em lấy quần áo của anh che mưa thì sẽ không bị cảm.”

Đáng tiếc lúc ấy rụt rè cái gì chứ, giống một bạn nhỏ còn hơn là bị cảm mạo.

Ninh Miễn cúi đầu nhìn cô, cô vẫn đang nhắm mắt lại, lông mi rất dài, cánh môi đỏ thắm mất đi độ ẩm đã trở nên trắng bệch.

Sau năm phút, Ninh Miễn đánh thức Dư Tương lấy nhiệt kế ra, sau khi xem qua liền nhíu mày lại thật chặt, 39 độ 2, thời gian này phòng khám bên ngoài chắc chắn đã không còn mở cửa, bệnh viện lại cách nhà hơi xa.

“Dư Tương, chúng ta đi bệnh viện có được không?”

Dư Tương híp mắt xem qua số độ, kiên quyết lắc đầu: “Không đi, phiền phức lắm, uống thuốc thêm lần nữa đi.”

Ninh Miễn chỉ đành phải làm theo: “Anh rót nước cho em.”

Dư Tương dần dần tỉnh táo lại, sau khi bị anh buông ra thì dựa vào đầu giường, híp mắt nhìn anh nghiêm túc rót nước, pha nước nóng và nước ấm với nhau, rồi cầm viên thuốc đưa đến trước mặt.

“Em có thể không uống cái viên đen tuyền này được không? Em cảm thấy nó vô dụng.”

Ninh Miễn từ chối không chút nghĩ ngợi: “Không được.”

Viên thuốc lại một lần nữa không ngoài ý muốn dính ở trong miệng, Dư Tương căm giận lên án: “Em sẽ không bao giờ uống cái thuốc này nữa, đắng muốn chết.”

Ninh Miễn gần như là vụng về mà dỗ dành cô: “Em, em ngoan một chút, uống xong sẽ không sốt nữa, nếu không ngày mai còn phải đi bệnh viện tiêm, anh đi xuống lấy mứt anh đào cho em có được không?”

Dư Tương nhíu mày: “Được rồi, em không muốn đánh răng thêm lần nữa đâu.”

Cô khổ đại cừu thâm mà uống luôn số thuốc còn lại, thời điểm xuống giường đi đến phòng vệ sinh chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, khi ra ngoài thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, Ninh Miễn đứng ở cách đó không xa, bước tới nửa ôm nửa đỡ mà mang cô về phòng.

Sau khi nằm xuống giường trở lại, Dư Tương nhẹ giọng nói thầm: “Em không muốn làm em gái Lâm...”

Ninh Miễn hơi giật mình, cười nói: “Anh cũng không phải là Bảo Ngọc.”

Đèn bị tắt đi, Dư Tương rất nhanh đã yên lặng xuống, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình chăm chú, nhưng cuối cùng anh chỉ chia một nửa chăn sang đắp thêm một tầng cho cô, dịch người sang phía bên cô, cung cấp một nguồn nhiệt cuồn cuộn không ngừng.