Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 239




Sau khi phát lì xì thì còn muốn đón giao thừa. Người lớn đang nói chuyện phiếm với nhau, người trẻ thì tụ tập chơi bài. Bác dâu cả không biết chơi mạt chược nên ngồi ở một bên để xem, Dư Tương và Ninh Miễn ngồi ở đối diện. Lúc mới bắt đầu vận may của cô không tốt lắm, thua Ninh Miễn tận hai ván, có một ván Ninh Hi thắng cô, sau đó cô liên tục thắng mấy ván.

Bác dâu cả cảm thấy rất quái lạ, qua một ván nữa mới đột nhiên phát hiện: "Ninh Miễn, đừng bảo là con đang để cho vợ con ăn bài đấy nhé?"

Câu nói này thu hút cả Chu Cầm Vận, xem bài của hai người, quả nhiên là như thế.

Bà tươi cười vui vẻ, ngoài miệng lại ra vẻ trách móc: "Sao con có thể chơi bài như vậy được chứ?"

Trong nhà người ta có hai anh em, hơn nhiều so với người nhà của bọn họ, thế nhưng đứa con trai và con dâu của bà rất đồng lòng với nhau, không hề kém cạnh!

Ninh Miễn cười bác bỏ: "Anh chơi không giỏi."

Chu Cầm Vận không muốn lật tẩy lời nói dối của con trai mình. Mấy năm tết trước đây bọn họ đến nhà họ Chu để thăm người thân còn chơi bài vui vẻ với nhau, sau khi chơi được một lúc thì Ninh Miễn đã học được cách chơi, tiền tiêu vặt tiền mừng tuổi của anh em bà con đều bị anh lấy hết.

Ván tiếp theo, Ninh Triệt lôi kéo Ninh Miễn đòi đổi chỗ. Thế nhưng kết quả là Dư Tương vẫn thắng, toàn bộ số tiền mà hai người anh họ thắng được đều bị thu về, Ninh Triệt còn phải trả thêm không ít tiền mừng tuổi.

Dư Tương nháy mắt mấy cái với Ninh Miễn, phần tiền này phải chia cho anh một nửa.

Ninh Miễn cười khẽ mang theo sự dịu dàng cưng chiều.

*

Sau khi đón giao thừa xong mọi người đều tự quay về phòng nghỉ ngơi. Dư Tương ngáp ngắn ngáp dài đếm tiền. Tiền lì xì mà chú bác cho cộng thêm cả tiền ăn bài nữa, ước chừng có gần một trăm đồng, có thể nói là một khoản tiền rất lớn đó!

Cô chia một nửa cho Ninh Miễn, thế nhưng anh lại không cần.

"Tại sao lại không cần?"

Ninh Miễn đang trải giường: "Cho em tiền mừng tuổi đó."

Dư Tương cười he he: "Cái đó chỉ là để biểu diễn ân ái của chúng ta thôi, dù sao cũng không thể nuốt luôn tiền mừng tuổi của anh được."

Ninh Miễn nhìn hoa văn trên gối cười khẽ: "Có cái gì mà không được?"

Nghe anh nói có vẻ khá chân thành. Dư Tương không hề từ chối, cô nhận lấy tiền đi cải tà quy chính, tiện thể còn ngân nga một bài hát.

Ninh Miễn cười, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong thì nằm xuống giường nhắm mắt lại, lắng tai nghe tiếng động xa gần của Dư Tương.

Từ đêm hôm qua đến giờ Dư Tương và Ninh Miễn cứ như hai đứa trẻ sinh đôi không chịu tách ra khỏi nhau. Hệ thống vẫn chưa đăng nhập, Dư Tương trốn trong nhà vệ sinh thử nghiệm nhưng vẫn không có kết quả, thế là đành ngoan ngoãn quay về.

Sắc trời đã tối mịt, nếu mà còn đi xuống ồn ào chắc là sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của mọi người.

Lúc Dư Tương trở về thì thấy Ninh Miễn đang mặc quần áo mà ngủ, chau đôi mày trông rất mỏi mệt. Cô rón rén đóng cửa phòng lại, treo chiếc áo khoác lên rồi ngồi bên giường.

"Ninh Miễn?"

Cô gọi rất nhỏ nhẹ, Ninh Miễn không có động tĩnh gì. Lúc tiến lại gần còn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, thế nhưng lại không hề khiến người khác chán ghét.

Dư Tương ngáp một cái, bây giờ đã sắp rạng sáng rồi, cô buồn ngủ quá.

Ban nãy Ninh Miễn vừa trải giường, tấm chăn mỏng đang nằm bên chỗ của cô, còn tấm chăn dày lại bị đè ở dưới người Ninh Miễn. Nếu cô nằm xuống ngủ luôn thì Ninh Miễn không có chăn sẽ bị cảm mạo mất.

"Ninh Miễn?"

Vẫn không hề có câu trả lời.

Dư Tương kề sát nhìn anh, vô cùng hâm mộ chạm vào đôi lông mi dài vểnh lên của anh. Động tác của cô rất nhẹ, không đánh thức anh, cô tiến đến gần nhìn ngắm khuôn mặt anh.

Cô thì thầm ghét bỏ: "Cái khuôn mặt này đúng là thấy ghét mà, bảo sao nhiều người thích anh đến vậy."

Dư Tương chia một nửa tấm chăn cho anh, còn mình lấy nửa cái còn lại. Ninh Miễn vẫn không hề cảm nhận được gì cả, cô không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, tắt đèn bàn mà yên tâm ngủ.

DTV

Người lẽ ra nên say giấc nồng đột nhiên lại mở to mắt dưới ánh đèn mập mờ, nghe từng tiếng hít thở đều đặn của người kề bên gối, ánh mắt càng sáng trong.

Dư Tương ngủ say trở mình kề sát với Ninh Miễn ở bên này. Anh quay đầu mơ màng nhìn gương mặt của cô, anh nhớ đến gương mặt khi chau mày cười của cô, không nhịn được chọc chọc vào gương mặt của cô như cô vừa làm với anh ban nãy.

"Có nhiều người thích anh đến vậy, vì sao em lại không thích?"

Ninh Miễn gối đầu lên cánh tay lặng lẽ nhìn cô, không hề nhận được câu trả lời.