Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 70




Lúc Sở Thừa Tắc về lại phòng, Tần Tranh đã đổi sang một tư thế khác, từ nằm ngửa lúc đầu chuyển thành nằm nghiêng, một chân thoải mái gác lên chăn, tay vẫn ôm cái gối trong lòng.



Đã quá nửa đêm nhưng còn lâu mới đến khi trời sáng.



Sở Thừa Tắc nhặt chiếc chăn bị Tần Tranh đá ra lên đắp lại cho cô rồi cởi áo ngoài, nằm xuống.



Gối của y đã bị Tần Tranh chiếm dụng làm gối ôm nên bèn dùng áo ngoài khi nãy xếp thành một khối vuông nhỏ để làm gối, tuy nhiên vẫn hơi thấp.



Vì mới ở ngoài vào, trên người còn mang theo hơi lạnh, Tần Tranh mơ màng ngủ nhưng vẫn cãm nhận được nên trở mình rồi nằm cách xa ra.



Trong bóng tối, Sở Thừa Tắc nhìn chằm chằm vào cái gáy đang đưa về phía mình, đôi môi mỏng càng mím chặt hơn.



Y dùng nội lực làm nóng cơ thể rồi mới kéo Tần Tranh vào lòng, lúc này cô không né tránh nữa.



Cảm nhận được da thịt mềm mại trong lòng, Sở Thừa Tắc vùi đầu vào cổ cô, từ từ hít thở, những mệt mỏi bao ngày qua dường như bỗng tan biến.



Bên ngoài bóng đêm dày đặc, trong lòng người đẹp thơm thơ, y cũng dần dần buồn ngủ.



Có điều nằm được một lúc, cơ thể y ấm dần, Tần Tranh bị ôm nên thấy nóng nực, cả đêm tay chân vẫn cựa quậy không ngừng, Sở Thừa Tắc bị cô quơ tay đập trúng mặt mấy lần.



Y vẫn cố chấp nhốt cô vào lòng mình, kẹp tay chân cô lại. Cô ôm gối, y ôm cô, như thế tạm gọi là được ngủ yên giấc.



Tần Tranh nằm mơ. Trong mơ cô cũng chỉ huy đám thợ xây tường thành, tuy nhiên mặt trời cứ như quả cầu lửa vậy, còn rơi xuống dính vào người cô làm cô vừa nóng nực vừa bức bối. Trong mơ cô cứ chạy mãi chạy mãi nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, cô đặt dấu hỏi là phải chăng mình sắp bị mặt trời thiêu thành tro luôn rồi không.



——



Sáng hôm sau, Tần Tranh mở mắt ra, nhớ đến giấc mơ đêm qua của mình, vừa cảm thấy tức cười vừa muốn rơi nước mắt cho sự tận tụy của mình. Nằm mơ mà còn lo tiến độ công trình, đó là chuyện của kiếp trước rồi.



Cô chuẩn bị ngồi dậy, tiếp tục đi xây thành thì mới phát hiện trên hông mình gác một cánh tay to.



Cô nhọc nhằn quay đầu qua thì phát hiện Sở Thừa Tắc đang chen một cái gối với mình. Nói chính xác hơn, Sở Thừa Tắc nằm lên gối, còn cô thì gối lên cánh tay y.



Tần Tranh hơi ngạc nhiên: Y về khi nào thế nhỉ?



Cảm thấy người mình dinh dính, hẳn là đêm qua người nào đó cứ bám lấy mình làm toát mồ hôi, lòng Tần Tranh có chút hơi bất mãn.



Người này không ngủ trên gối của mình mà chen chúc với cô làm gì?



Đầu cô vừa hiện lên suy nghĩ này thì mắt đã nhìn thấy một chiếc gối khác bị cô đạp xuống góc giường, thế là Tần Tranh lại thấy chột dạ.



Thôi xong, là cô chiếm đoạt cả hai cái gối.



Tần Tranh rón rén gỡ cánh tay đặt trên hông mình ra, cố gắng dậy thật nhẹ nhàng.



Đêm qua trước khi ngủ cô còn nghiên cứu bản vẽ công trình rất lâu, gần đến giờ hợi mới đi ngủ, vậy chắc quá nửa đêm Sở Thừa Tắc mới về, nhìn sắc mặt y là biết những ngày qua hẳn là không được nghỉ ngơi đầy đủ.



Có điều cô vừa nhúc nhích là Sở Thừa Tắc thức giấc ngay.



“Giờ nào rồi?” Có lẽ vì quá mệt, y gần như là nhắm mắt nói chuyện, giọng khàn khàn vì vừa thức dậy.



“Giờ thân một khắc, chàng vẫn có thể ngủ thêm một lát.” Tần Tranh ngủ bên trong, lúc vượt qua y để xuống giường, mái tóc xẹt qua lòng bàn tay y. Bàn tay Sở Thừa Tắc vô thức cụp lại nhưng những sợi tóc vẫn nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay, chỉ lưu lại cảm giác lành lạnh.



Y quay đầu qua nhìn dáng Tần Tranh trong bộ đồ ngủ màu trắng, trông rất mảnh khảnh. “Gần đây bận lắm à?”




Tần Tranh vừa mặc quần áo vừa gật đầu. “Mấy lô cốt ở mặt tường phía bắc chừng một hai ngày nữa là hoàn công, lúc này mà xảy ra sai sót gì thì công cốc hết nên thiếp phải giám sát thật kỹ.”



Sở Thừa Tắc vốn định nhắc đến Lục gia nhưng nghe Tần Tranh nói thế, y không tiện nhắc đến nữa.



Y vào thành vào ban đêm, những thay đổi trong thành nhìn không rõ lắm, nhưng trên thành cứ cách vài trượng lại có ánh lửa, có thể nhìn rõ tường thành đã được dùng gạch để gia cố lại, xung quanh còn có những lô cốt vừa xây. Có thể làm được nhiều như vậy trong thời gian ngắn, đó không phải chuyện dễ dàng.



Vị trí địa lý của Thanh Châu khá đặc biệt, toàn bộ dựa vào giao thông đường thủy. Đường thủy phát triển thì mới có thông thương nam bắc, vì thế thời kỳ đầu tường thành được xây dựng rất đơn giản do nơi đây không phải là vùng đất yếu điểm thường hay bị tranh giành như Từ Châu, lại là trung tâm của Trung Nguyên, rất hiếm khi có chiến tranh lan tràn đến.



“Ta cùng đi với nàng xem thử.” Cô đã dậy, Sở Thừa Tắc cũng không muốn ngủ nữa.



Tần Tranh liếc nhìn y, nghĩ rằng sau khi nhìn thấy thành trì đã được cải tạo, có thể y sẽ điều chỉnh lại cách bày bố binh lực nên bèn gật đầu.



Tuy nhiên đêm qua ra mồ hôi, lúc này mặc quần áo vào vẫn cảm thấy dinh dính không thoải mái, Tần Tranh bèn gọi người khiêng nước vào, định tắm rửa xong mới ra ngoài.



Sở Thừa Tắc nghe cô gọi người mang nước vào thì sắc mặt hơi lạ, tuy nhiên vẫn không nói gì.



Lúc đầu Tần Tranh cũng không phát giác, đợi lão bộc mang nước vào với nụ cười khẽ trên môi thì mới phát hiện không ổn.



Mới sáng sớm đã muốn tắm rửa rất dễ làm người ta cảm thấy cô và Sở Thừa Tắc đã làm gì đó.



Nhưng chuyện thế này cô không thể giải thích với những người hầu kia được.



Tần Tranh đành vờ như như không có chuyện gì, tìm lấy quần áo thay xong đi sang phòng tắm.



Người hầu thấy Sở Thừa Tắc cũng đã thức dậy nên nhanh chóng mang nước lên cho y súc miệng. Sở Thừa Tắc rửa mặt xong bèn ngồi bên chiếc bàn thấp, lật xem bản thiết kế của Tần Tranh.




Cách một tấm màn cửa, tiếng nước trong nhà tắm truyền vào tai y rất rõ ràng, giống như là có vô số sợi lông đang phất qua trái tim y vậy.



Tấm bản đồ trải ngay trước mắt nhưng không xem vào, Sở Thừa Tắc đưa tay xoa trán.



Thất tình lục dục, nảy sinh tham niệm.



Lúc Tần Tranh tắm rửa đi ra thì Sở Thừa Tắc cũng đi vào phòng tắm. Cô thấy y cũng định tắm rửa thì nói: “Để thiếp gọi người thay nước khác.”



“Không cần đâu, xối qua một chút là được.” Vừa nói y vừa cởi áo ra, để lộ nửa người trên tráng kiện. So với lúc vừa xuất cung, các cơ bắp trên người y săn lại, hiện rõ hơn nhiều. Sau khi cởi áo, y chuyển từ trạng thái thanh tao nho nhã sang cường tráng gợi cảm.



Tuy trước kia đã ôm nhau, hôn nhau nhưng ngoại trừ lúc y bị trọng thương, nhiễm phong hàn, đây là lần đầu tiên Tần Tranh nhìn thẳng vào thân hình của y.



Nghĩ đến việc y sắp dùng nước mình vừa tắm rửa xong, dù có tỏ ra trấn tĩnh cỡ nào thì mặt Tần Tranh cũng không khỏi nóng rần lên.



Cô cầm bộ quần áo vừa thay ra, đang định bước ra ngoài thì bồn tắm sau lưng vang lên tiếng nước, rồi giọng Sở Thừa Tắc cất lên. “Chà lưng giúp ta đi.”



Tần Tranh đang định nói để người hầu vào giúp thì Sở Thừa Tắc hỏi: “Dân chạy nạn sắp xêp thế nào rồi? Ta đang định thương lượng với nàng một chút.”



Thế này là định vừa tắm vừa bàn chính sự ư?



Tần Tranh đặt quần áo của mình sang một bên, quay lại chỗ bồn tắm.



“Tống đại nhân làm quan nhiều năm, đã có kinh nghiện làm những việc này nên lúc đầu thiếp để ông ấy phụ trách. Ông ấy đã ghi chép lại và sắp xếp cho những người có hộ tịch, còn những người không có hộ tịch văn thư thì phải thương lượng thêm.” Tần Tranh cầm chiếc gáo hồ lô lên, múc nước xối lên lưng y.



Y rất cao, ngồi trong bồn tắm mà hai cánh tay có thể dễ dàng gác lên thành, bắp thịt trên vai và lưng cuồn cuộn trông vô cùng mạnh mẽ.




Tần Tranh tưới ướt hết tấm lưng của y rồi bắt đầu xoa bóp vai gáy.



Trái ngược với da thịt săn chắc của Sở Thừa Tắc, những ngón tay Tần Tranh thì lại mềm mại, trơn nhẵn. Tay cô lúc mạnh lúc nhẹ xoa bóp, dù người làm bằng sắt cũng phải mềm ra.



Sở Thừa Tắc dựa vào thành bồn tắm, hai mắt nhắm lại, cảm nhận những ngón tay cô di chuyển trên lưng mình, cổ họng hơi động đậy, một lát sau mới nói: “Không có hộ tịch văn thư thì đăng ký lại, tự làm ra văn thư phát cho họ. Đề phòng vạn nhất, phải tập trung sắp xếp cho đám người ấy.”



Tần Tranh và Tống Hạc Khanh thương lượng với nhau đã lâu mà vẫn chưa quyết định được phương án là vì sợ có gian tế lẫn vào trong đám người không có hộ tịch kia, muốn thẩm tra cũng không dễ. Cách này của Sở Thừa Tắc cũng hay, giải quyết được nan đề trước mắt.



Quan phủ Thanh Châu phát lại hộ tịch văn thư cho dân chạy nạn xong, danh sách lại nắm trong tay, như thế cũng dễ quản lý và sắp xếp cho họ. Nếu còn không yên tâm thì có thể cấp cho họ một khoảnh đất ở ngoài thành để họ canh tác.



Giải quyết xong chuyện phiền toái này, tâm trạng của Tần Tranh tốt hơn. “Sau này gặp được chuyện gì khó, thiếp sẽ gửi thư cho chàng.”



Sở Thừa Tắc ừ một tiếng, trông có vẻ không yên lòng lắm. Thật ra trong đầu y đang tính toán phải sắp xếp cho cô một người đưa thư riêng để cô gửi thư.



Tần Tranh xoa bóp cho y cả buổi trời, tay hơi mỏi nên dừng lại, hỏi: “Phía Từ Châu thế nào rồi?”



“Đổng Đạt đến đánh vài trận nhưng đều thất bại mà lui, bây giờ đang rút về phòng thủ Mạnh Quận, hẳn là đang đợi năm vạn quân triều đình đến rồi cùng nhau tấn công Từ Châu.”



Đổng Đạt vốn là chủ tướng của Từ Châu.



Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Mẫn Châu đã bị Hoài Dương Vương chiếm nhưng hai vạn binh từ Thanh Châu điều qua chi viện chỉ tổn thất hơn một ngàn, không bao lâu chắc sẽ hợp với năm vạn quân triều đình phái xuống.”



Thẩm Ngạn Chi dẫn hai vạn quân xuống Mẫn Châu, Mẫn Châu thất thủ nhưng binh lính trong tay hắn lại chỉ tổn thất hơn một ngàn, không cần đoán cũng biết là muốn bảo tồn lực lượng, chỉ đợi Mẫn Châu thất thủ là quay lại cắn xé Sở Thừa Tắc.



Năm vạn quân triều đình, cộng thêm binh lực của Thẩm Ngạn Chi và Đổng Đạt, ít nhất thì cũng phải hơn tám vạn.



Đối thủ từ chỗ lực lượng tương đương biến thành đông gấp đối họ nhưng giọng Sở Thừa Tắc vẫn không có vẻ gì là sợ hãi hay lo lắng, dường như y đã đợi trận chiến này từ lâu rồi.



Tần Tranh thì lại không thể und dung như y được. “Có kế sách gì để chống lại chưa?”



Sở Thừa Tắc quay người lại nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo mà Tần Tranh chưa thấy bao giờ. “Trước khi ta đánh Từ Châu, Mạnh Quận đã đề phòng ta rồi. Đâu thể để họ phòng bị uổng phí như vậy chứ.”



Y nói thế, Tần Tranh lập tức hiểu ngay. Y muốn chiếm Mạnh Quận – kho lương của vùng Hoài Nam trước khi quân triều đình đến.



Tần Tranh vội phân tích: “Quân thường trú của Mạnh Quận là một vạn, cộng thêm người của Đổng Đạt chắc cũng phải tới hai vạn. Với lực lượng của Thanh Châu, hẳn là có thể đánh một trận.”



Sở Thừa Tắc nhìn cô, cười khẽ. “A Tranh còn nhớ ta chiếm được Từ Châu như thế nào không?”



Tần Tranh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra. “Chàng định đồng thời ra quân đánh Hộ Châu và Mạnh Quận à?”



Quân Hộ Châu trước đó bị đánh tan tác, tuy nhiên có quân Từ Châu đóng ở Hộ Châu nên họ mới không dám chiếm luôn Hộ Châu. Bây giờ quân Từ Châu đã điều sang Mạnh Quận bảo vệ kho lương, Hộ Châu chẳng phải nửa nẻo lỏng lẻo sao?



Dù không đánh được Mạnh Quận, chiếm được Hộ Châu thì uy danh của Sở Thừa Tắc ở Giang Hoài này sẽ tăng thêm một bậc, cũng có thể khích lệ sĩ khí của quân lính trước khi quân triều đình đến.



“Người hiểu ta, chỉ có A Tranh.” Sở Thừa Tắc mặt dính nước, nhìn cô bằng ánh mắt mang theo chút mê hoặc.



Tần Tranh đang ngẫm nghĩ thế cục trước mắt nên hoàn toàn không bị sắc đẹp quyến rũ. Đầu óc cô suy nghĩ rất nhanh, tự cho là mình đã hiểu được tính toán của y. “Vì thế chàng vội về ngay trong đêm là để bày bố việc đánh Hộ Châu và Mạnh Quận?”



Sở Thừa Tắc: “…”



Vẻ dụ hoặc trong mắt tan biến, y khẽ mím môi, đưa tay kéo cô lại, cúi người phong kín môi cô.