Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 67




Cát vàng mênh mông, loáng thoáng nghe được tiếng gió lốc rít gào, cuốn từng đợt cát bốc lên mù mịt.



Đội ngũ đưa dâu bị buộc phải dừng lại. Lạc đà, ngựa đều bất an mà giẫm mạnh vó, quan binh đi cùng cũng bị gió làm cho không mở mắt ra được.



Tướng lĩnh ngồi trên lưng ngựa, một tay che gió cát, quát: “Gặp bão cát rồi, rút lui!”



Quan binh vội vội vàng vàng đánh lạc đà, ngựa, chật vật quay lại trong gió cát.



Tần Sênh lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ xuống, vén rèm kiệu thành một khe hở len lén nhìn ra ngoài.



Từ khi tiến vào địa giới Lương Châu, nàng ta vẫn lưu ý động tĩnh bên ngoài.



Trước khi xuất giá, người hầu thân tín của Tần gia lúc đi ra ngoài mua thức ăn đã được nhét vào giỏ một bức thư, bức thư ấy do tỷ tỷ gửi đến, bảo nàng yên tâm xuất giá, đến địa giới Thương Châu thì sẽ có người mang nàng ta đi. Mẫu thân và đại ca cũn sẽ được bí mất đưa ra khỏi kinh thành.



Tần phu nhân vốn bị những tin dữ liên tục này đả kích làm bệnh liệt giường, sau khi nhận được bức thư kia, biết con gái còn sống, bây giờ đang rất tốt còn bày mưu cứu họ thì nửa vui nửa buồn khóc to một trận, từ đó sức khỏe dần tốt lên.



Từ Biện Kinh đến Lương Châu, đường đi mất hơn một tháng. Ngoại trừ một nha hoàn là người của Tần gia, đi theo Tần sênh đều là người của Lý Tín. Nàng ta không biết tỷ tỷ hiện dang ở đâu, cũng không biết đại ca và mẫu thân đã rời khỏi kinh thành hay chưa nên đêm đêm luôn trằn trọc không ngủ được, mỗi lần nghĩ đến cảnh ngộ của phụ thân và Tần gia hiện nay lại không kìm được, lệ tuôn ướt áo.



“Mộc Linh, bên ngoài sao thế?” Tần sênh ở trong kiệu, không biết tình hình bên ngoài, chỉ thấy quan binh đột nhiên quay đầu.



Mộc Linh giúp Tần Sênh thả rèm kiệu xuống, giọng như tan ra trong gió: “Gặp bão cát rồi, công chúa đừng vén rèm lên, bên ngoài gió cát lớn lắm.”



Tần sênh nghe lời thả rèm xuống. Không biết sao, tim nàng ta đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi, cứ linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.



Để tiện chạy trốn, bên trong bộ váy cưới nàng vẫn mặc một bộ quần áo khác.



Đội ngũ đưa dâu lui đến hẻm nhỏ giữa hai đồi cát thì trên hai sườn đồi bỗng có gió cát bốc lên, mấy trăm tên cướp sa mạc mặc áo lông cừu thúc ngựa lao xuống, tay giơ cao những thanh đao dài, tiếng la ó chém giết vang trời.



“Cướp đến rồi!”



Trong đám quan binh, không biết ai bỗng hét lên. Đoàn người vốn mỏi mệt vì trốn bão cát lập tức trở nên hỗn loạn.



Tên tướng lĩnh ngồi trên lưng ngựa, giơ đao hét lớn: “Dựng lá chắn! Cung tiễn chuẩn bị!”



Đám quan binh đang mất hồn mất vía vội dựng lá chắn xung quanh kiệu, bắn tên ào ạt như mưa về phía bọn cướp sa mạc nhưng vì gió quá lớn nên hầu như là không trúng.



Đám cướp nhìn như một bầy ô hợp nhưng thật ra tiến công lại rất bài bản, hơn nữa ai nấy đều dũng mãnh nên quan binh phải không ngừng thối lui.



Tướng lĩnh thấy địch không lại, cũng biết bọn cướp thường chỉ muốn cướp hàng hóa nên lập tức gọi với về phía tên thủ lĩnh: “Bọn ta hộ tống Thịnh Bình công chúa đến Bắc Nhung hòa thân để đổi lấy sự bình yên cho bách tính Đại Trần, không biết phong tục của nơi này. Ta nguyện dùng ba xe đồ cưới để làm phí mượn đường, mong các hảo hán chừa cho một con đường. Nếu không từ Lương Châu về phía nam lại nổi lên chiến tranh, người khốn khổ vẫn là bách tính trong thiên hạ.”



Thủ lĩnh của bọn cướp một tay cầm thanh loan đao (đao cong như vành trăng) giơ cao, một tay cầm cương ngựa. Chiếc khăn đen che kín nửa khuôn mặt, nghe tên tướng lĩnh nói thế thì thì ánh mắt hờ hững kia bỗng nổi lên sát khí.



Hắn cười xùy một tiếng, lạnh lùng ra lệnh: “Giết!”



Đám cướp như những con sói trên sa mạc, thi nhau lao tới cắn xé. Quan binh địch không lại, tên tướng lĩnh dẫn theo một số quân lính quay trở lại bên chiếc kiệu, quát: “Mau hộ tống công chúa về Ngõa Thành!”



Ngõa Thành là trạm dừng chân trước đó của họ.



Nhưng bọn cướp phía sau truy đuổi không tha. Quan binh bỏ lại toàn bộ đồ cưới nhưng chúng vẫn không chịu thôi. Lúc này tên tướng lĩnh mới hiểu ra là chúng không đến để cướp hàng mà ngay từ ban đầu, mục đích của chúng là cướp người.



Hắn thúc ngựa đến trước kiệu. “Công chúa, xin đắc tội. Bọn cướp đuổi theo quá gấp, mạt tướng đành đưa cô đi vậy.”



Hắn vừa vén rèm kiệu lên, ôm Tần Sênh lên lưng ngựa, liều mạng tháo chạy khỏi vòng vây dưới sự hộ tống của đám thuộc hạ thân tín.



Lần đầu tiên cưỡi ngựa, Tần Sênh bị xóc nảy dữ dội. Nàng ta phải níu chặt áo giáp của viên tướng lĩnh mới không bị rơi xuống ngựa. Trong không khí toàn là tiếng tên bay vun vút, khăn trùm đầu sớm đã bị gió thổi bay, trâm cài trang sức trên đầu cũng rơi lả tả đầy đất.



Phía bên cạnh bỗng vọt lên một con chiến mã cao lớn, trên lưng ngựa chính là thủ lĩnh của bọn cướp sa mạc. Thanh loan đao tên tay hắn vung lên, con chiến mã của viên tướng lĩnh bị chém đứt cổ, vó ngựa khuỵu xuống rồi ngã gục.



Viên tướng lĩnh không kịp trở tay, Tần Sênh cũng ngã nhào tới trước theo quán tính. Đúng lúc này một cánh tay vươn tới, xốc lấy eo xách nàng ta lên lưng ngựa.



Chính là tên thủ lĩnh của bọn cướp.



Tần Sênh bị gác phía trước yên ngựa, tay chân chới với, chỉ có hông là chịu lưng. Tên thủ lĩnh dùng một tay đè nàng ta lại, một tay dùng thanh loan đao kết liễu tính mạng của viên tướng lĩnh, máu tươi bắn ra văng đầy mặt Tần Sênh.



Ngựa lao nhanh như bay vốn đã làm dạ dày Tần Sênh cuộn trào lên, lúc này tận mắt chứng kiến cảnh giết người, nàng ta lập tức nôn ra.



Trên đầu vang lên một giọng nói ghét bỏ: “Đừng có làm bẩn ngựa của ta!”



Tần Sênh nôn thốc nôn tháo, đâu còn nghe được hắn đang nói gì.



Tên thủ lĩnh huýt sáo gọi đồng bọn đang đánh nhau với quan binh rồi mang nàng ta định rút lui. Không ngờ phía xa xa lại xuất hiện một đội nhân mã khác, đoàn người ấy từ đầu đến chân toàn một màu đen, chứng tỏ là tử sĩ nhà nào đó huấn luyện ra.



Tên thủ lĩnh cười một tiếng, nói một câu đầy ẩn ý. “Có nhiều thế lực muốn bảo vệ cô quá nhỉ.”



Hắn dùng áo choàng trùm Tần Sênh từ đầu đến chân kín mít, che đi bộ váy cưới màu đỏ rực bắt mắt. Đám cướp đằng kia lấy một bộ váy cưới ra, mặc lên người một thị nữ đã chết.



Cả đám người mang theo số hàng hóa đã cướp được rút lui. Tần sênh tưởng rằng đội tử sĩ kia mới là người mà tỷ tỷ đã nói là sẽ đến cứu mình nên nhất thời cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nằm trên lưng ngựa vẫn không ngừng ra sức giãy giụa.



Tên thủ lĩnh đè cô lại, bị cô cắn một cái thật mạnh lên mu bàn tay, bật cả máu. Hắn bị đau, á lên một tiếng rồi dùng khuỷu tay ấn lên cằm của Tần Sênh không chút khách khí làm nàng ta bị đau phải nhả ra, ôm ngực ho sặc sụa.



Tên thủ lĩnh liếc nhìn bàn tay chảy máu của mình, nghiến răng nói: “Nữ nhân này thật là!”



Chiến mã ra sức lao đi, ngày càng cách xa đội ngũ đưa dâu. Tần sênh giãy giụa mắng chửi suốt dọc đường, bị xóc nảy đến mức có thể nôn thứ gì đã nôn ra hết, cuối cùng không còn sức lực, không mắng nổi nữa mới chịu im lặng.




Đám cướp đi một vòng lớn rồi quay lại đi vào địa giới Bắc Đình. Lúc đến cửa thành, tên thủ lĩnh tháo khăn che mặt xuống, để lộ một gương mặt anh tuấn khôi ngô, gọi với lên trên thành. “Mở cửa mau!”



“Tiểu hầu gia đã về! Mau mở cửa thành!”



Cánh cổng thành bằng sắt nặng trịch được mấy chục tên binh lính hì hục đẩy ra. Tạ Trì thúc ngựa đi vào thành trước, tướng sĩ hai bên cung kính đón chào. “Tiểu hầu gia!”



Tần Sênh nhìn ngó thành trì xa lạ này, trong tiếng gọi “tiểu hầu gia” của đám binh sĩ áo giáp chỉnh tề hai bên, cuối cùng ý thức được tình hình không đúng lắm.



Lúc bị xách xuống ngựa, khuôn mặt của nàng ta trắng bệch.



Lôi Châu đô hộ phủ ở ngay trước mắt, quản gia ân cần bước ra nghênh đón tạ Trì. Thấy Tần Sênh, ông ta có vẻ nghi hoặc. “Tiểu hầu gia, vị này là…”



Tạ Trì liếc nhìn vết bẩn trên chân ngựa do Tần sênh nôn ra để lại, máu nóng trong người lại bốc lên, dấu răng bị nàng ta cắn đến bật máu cũng không đau nữa. Hắn nghiến răng nói: “Đây là mã nô mà tiểu gia ta vừa nhặt về, bắt nàng ta tắm cho Trục Vân thật sạch cho ta!”



Trục Vân chính là tên con chiến mã của hắn.



Quản gia nhìn bóng Tạ Trì đang bước nhanh vào nhà rồi nhìn tần Sênh vẫn luống cuống đứng ngoài cửa. Tuy trông nàng ta có vẻ chật vật nhếch nhác nhưng vẫn có thể nhận ra chất liệu quần áo là thượng hạng, chắc chắn không phải cô nương nhà thường dân.



Làm sao có thể là một mã nô tiện tay nhặt về được chứ?



——



Tin tức đội ngũ đưa dâu bị cướp sa mạc tập kích, cướp đồ cưới, giết công chúa hòa thân nhanh chóng về tới Biện Kinh, cả triều chấn động.



Lý Tín triệu tập quần thần cùng tìm biện pháp ứng phó.



“Dư nghiệt triều trước đang làm loạn của Thanh Châu vẫn chưa xử lý xong, hòa thân lại gặp biến cố, chư vị ái khanh có cao kiến gì không?” Lý Tín ngồi sau bàn rồng hỏi. Chiếc ngai vàng hắn ngồi có điêu khắc một cái đầu rồng trông hung ác dữ dằn, giống như đang phá mây để xông ra nuốt chửng người ta, làm người ta không dám nhìn thẳng.




“Thần cho rằng việc hòa thân đã không thành, nếu muốn chống lại thế tấn công của Bắc Nhung thì phải liên thủ với Liên Khâm Hầu mới được. Về phần Thịnh Bình công chúa gặp nạn, cũng nên an ủi Tần gia, thể hiện cho bách tính thấy sự nhân đức của bệ hạ.” Một lão thần đứng ra nói.



Lý Tín nở nụ cười tàn độc. “Bắc Nhung một hơi chiếm được bốn quân Hà Tây mà Liên Khâm Hầu chỉ đứng nhìn không phát binh, Đào ái khanh nghĩ rằng lần này hắn sẽ chịu liên minh ư? Thịnh Bình công chúa gặp nạn, trẫm cũng vô cùng đau xót. Tuy nhiên quả phụ và nhi tử của Tần Công Công đã rời khỏi kinh thành ngay sau khi Thịnh Bình công chúa lên đường, dù trẫm có lòng an ủi thì cũng không tìm thấy tung tích của họ. Hơn nữa lẽ nào ái khanh chưa từng nghe qua những bài phú của đại công tử Tần gia ư? Hay là ái khanh muốn trẫm cũng an ủi luôn đám dư nghiệt ở Thanh Châu?”



Tần gia luôn bị hắn phái người giám thị, Tần phu nhân và Tần Giản âm thầm chạy khỏi kinh thành đã khiến Lý Tín giận dữ lắm rồi. Chuyện hắn phái người giám thị Tần gia đương nhiên không thể để cho cả triều đều biết, lúc này bị một lão thần nhắc đến Tần gia, lửa giận trong lòng Lý Tín lại bùng lên.



Trong thành Biện Kinh này, còn quá nhiều những thế lực ngần chưa quét sạch.



Vị quan khi nãy sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu. “Bệ hạ bớt giận, lão thần tuyệt đối không có ý đó.”



Lý Tín đưa tay ra hiệu, lập tức có mấy tên cấm quân vào trong điện lôi vị quan kia đi.



Hắn đưa ánh mắt cay độc quét qua những vị đại thần bên dưới, quan sát biểu cảm của họ.



Đây là chiêu giết gà dọa khỉ, làm cho những cựu thần của Đại Sở xem. Thái tử triều trước khởi nghĩa ở Thanh Châu, Lý Tín không quá đặt nặng một Thanh Châu nho nhỏ, hắn dùng một ngón tay là có thể đè bẹp thế lực ấy. Có điều nhân cơ hội này cảnh cáo đám cựu thần này cũng tốt, phải cho chúng biết chủ nhân của vương triều này là ai.



Hắn nói: “Hiện nay ngoại tộc xâm phạm, thái tử triều trước làm loạn ở Thanh Châu đặt bách tính thiên hạ vào dầu sôi lửa bỏng. Loại người vô đức này mà cũng ủng hộ, là muốn dâng thê nhi của mình cho hắn luôn sao?”



Những lời này khá khó nghe, cũng không xứng với thân phận của hắn nhưng người ngồi trên ngai vàng hiện nay vốn xuất thân từ nông dân, các đại thần tuy không nói ra nhưng trong lòng lại rất khinh bỉ.



Thái tử triều trước cưỡng ép con gái Tần gia, đoạt thê tử của thần tử là chuyện có thật không chối cãi được, nhưng lúc Lý Tín khởi nghĩa ở Kỳ Huyện, Bắc Nhung đã xâm phạm hành lang Hà Tây, hắn chẳng phải cũng đặt bách tính thiên hạ vào dầu sôi lửa bỏng sao?



Cao Trác – mưu thần đi theo Lý Tín từ lúc còn ở Kỳ Huyện đến nay – nhướng mắt, nói sang chuyện khác. “Bệ hạ, thế lực Thanh Châu tuy còn nhỏ yếu nhưng không thể không trừ.”



Lý Tín hỏi: “Ái khanh có kế sách gì?”



Cao Trác nói: “Nếu Bắc Nhung tiếp tục đánh xuống phía nam, ta không thể không phái binh ngăn cản. Liên Khâm Hầu cũng là một sự uy hiếp, Biện Kinh không thể phái binh đánh Thanh Châu được nữa. Những châu phủ lân cận Thanh Châu, quân đội ở Mạnh Quận trông coi kho lương không thể điều động, chi bằng lệnh cho hai châu Từ, Hộ hợp lực vây đánh Thanh Châu, tạo thành thế gọng kìm, lại có Mạnh Quân cung ứng quân lương, việc đoạt lại Thanh Châu chỉ như lấy đồ trong túi mà thôi.”



Lý Tín nghe thế thì vui mừng hớn hở, gật đầu tán thành. “Kế này có thể áp dụng được!”



——



Hai châu Từ, Hộ nhận được lệnh điều binh của triều đình, còn chưa kịp tiến đánh Thanh Châu thì đã nghe tin Thanh Châu xuất binh tiến thẳng đến Mạnh Quận.



Mạnh Quận là kho lương của cả vùng Hoài Nam, lần này trận chiến ở Mẫn Châu cũng điều lương từ Mạnh Quận sang, nếu mất Mạnh Quận, ảnh hưởng đến chiến cục ở Mẫn Châu thì họ khó mà thoát được trách nhiệm.



Chủ tướng hai châu Từ, Hộ lập tức triệu tập nhân mã ngay hôm ấy, thương nghị với nhau quân Từ Châu đến Mạnh Quận chi viện trước, quân Hộ Châu sẽ nhân cơ hội thành Thanh Châu trống rỗng để đánh chiếm. Kế hoạch này vừa có thể tiêu diệt thế lực của thái tử triều Sở vừa có thể đoạt lại Thanh Châu.



Nhưng khi quân Từ Châu lặn lội mấy ngày đến được Mạnh Quận thì thấy cửa thành đóng chặt, ngoài thành không có bất cứ đội quân nào đóng ở đó, hoàn toàn không giống có người muốn công thành. Chủ tướng Từ Châu sai người đến trước cửa thành hỏi người của Mạnh Quân trên thành thì mới biết đúng là mấy ngày trước có một đội quân áp sát địa giới Mạnh Quận, thám tử thấy phía sau quân Sở có khói bụi mỳ mịt, tiếng vó ngựa rung trời, tưởng rằng Thanh Châu muốn tấn công Mạnh Quận nên mới ra tín hiệu cầu cứu các châu quận lân cận.



Không ngờ đội quân kia chỉ đóng ngoài Mạnh Quận vài ngày rồi đột nhiên chuyển hướng về phía Hộ Châu.



Chủ tướng Từ Châu hô to “trúng kế rồi”. Thanh Châu thế còn non yếu, nhất định phải chiếm thêm được một thành trì khác nữa để tạo thành thế gọng kìm mới có thể vững chắc được. Giả vờ như tấn công Mạnh Quận chẳng qua là muốn điệu hổ ly sơn, đánh chiếm Hộ Châu mà thôi!



Quân đội ở Mạnh Quận không thể bị điều đi, chủ tướng Từ Châu nghĩ đến việc quân đội Hộ Châu hiện đang công thành Thanh Châu, nếu bây giờ mình dẫn binh đến chi viện Hộ Châu thì có thể giải vây cho nơi đó cho nên bèn làm theo cách này.



Nhưng đợi đến Hộ Châu thì lại thấy hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sắp bị vây đánh, binh tướng ở lại giữ thành Hộ Châu nói Sở quân chẳng qua là mượn đường về Thanh Châu mà thôi.



Mặt trời chói chang gay gắt nhưng chủ tướng Từ Châu ngồi trên lưng ngựa lại cảm thấy lạnh toát hết người, đầu óc choáng váng.



Đám quân Thanh Châu ấy dụ hắn đi một vòng, không đánh Mạnh Quận, cũng không chiếm Hộ Châu, rõ ràng là muốn giữ chân hắn để binh mã của mình đi tấn công Từ Châu!



Chủ tướng Từ Châu vội vội vàng vàng dẫn binh quay về nhưng đến nửa đường thì hay tin Từ Châu đã đổi chủ, tiểu tốt báo tin còn mang theo một bức thư do đích thân Sở Thừa Tắc viết. Chủ tướng Từ Châu mở ra xem, tức đến nỗi ngã từ trên ngựa xuống.