Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 62




Lâm Chiêu có chí hướng lớn như vậy, đương nhiên Tần Tranh vô cùng ủng hộ. “Ý tưởng này hay đấy.”



Lâm Chiêu không bị gội nước lạnh nên càng hưng phấn hơn. Nàng ta không quên nói xấu Lâm Nghiêu. “Thật ra rất lâu về trước muội đã nói với đại ca của muội rồi nhưng huynh ấy nói muội làm liều, đàn ông trong trại xuống núi cớp đã rất nguy nhiểm rồi, cho một đám phụ nữ theo thì càng loạn hơn.”



Bây giờ nhớ lại, Lâm Chiêu vẫn thấy ấm ức. “Dựa vào đâu đàn ông có thể làm việc lớn mà phụ nữ thì không?”



Tần Tranh và Lâm Chiêu ngồi trên đài cao của bãi luyện tập, ngắm nhìn bầu trời cao. “Trên trời này có những người muốn trải qua những ngày tháng bình yên, giúp chồng dạy con, cũng có những người muốn vượt lên thế tục, thực hiện hoài bão của mình. Tuy nhiên kiểu thứ nhất rất nhiều nhưng kiểu thứ hai thì rất hiếm, vì thế người ta chỉ nhìn thấy kiểu thứ nhất mà thôi. Bây giờ chiến tranh loạn lạc, thành lập một đội nương tử quân, dù không thể lên chiến trường giết giặc thì cũng có thể giúp sức phòng thủ chứ.”



Lâm Chiêu gật đầu lia lịa. Trước kia nàng ta cũng nghĩ như thế, tuy nhiên Lâm Nghiêu đã thấy nàng ta bốc đồng thì những người khác thì càng không quan tâm.



Mỗi khi có kẻ địch đến tấn công, phụ nữ trong trại đều trốn trong hang động. Nếu có thể huấn huyện họ tức là đã biến nơi yếu ớt nhất trong trại trở thành một tấm chắn cứng cáp.



Kẻ địch nghĩ họ yếu đuối mà không biết rằng họ cũng có thể cầm đao lên chém giết.



Lâm Chiêu đứng dậy, chống hông. “Không biết đại quân diệt cướp ở Thanh Châu khi nào thì bị đánh bại nữa.” Nàng ta quay qua nhìn Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ, gần đây tướng công tỷ có gửi thư về không?”



Tần Tranh khẽ lắc đầu. “Không.”



Trừ ngày đầu tiên đánh hạ được thành Thanh Châu là cho bồ câu đưa thư về, sau nó liền không có tin tức gì khác.



Cô biết sau khi chiếm được thành Thanh Châu, phía Sở Thừa Tắc sẽ chiếm ưu thế nhưng bao vây họ lại là tám ngàn tinh binh của triều đình, nếu không thể nhanh chóng phá cục diện này, đợi triều đình lấy lại sức, phái thêm quân viện trợ thì Sở Thừa Tắc sẽ gặp phiền toái.



Dù có lo lắng nhưng trong tình hình hiện nay, cô cũng chỉ biết ở đây giữ sơn trại mà thôi.



Những ngày tiếp theo, ngoại trừ theo Lâm Chiêu tập võ thì Tần Tranh đi gia cố tuyến phòng ngự ở sau núi. Quan binh phía đối diện trơ mắt nhìn những chỗ ẩn nấp chỉ có vài viên gạch ít ỏi trở thành một vách tường cao hơn trượng kiên cố, kiểu như “dù các người có tìm được cách sang đây thì cũng không thể tấn công vào được”.



Họ xây tường sát vách núi chưa nói, còn xây kéo dài hết khu vực đó, cách một trượng lại có một lầu canh, biến một sơn trại nho nhỏ có khí thế giống như một tòa thành.



Quan binh phía bên kia lại rất hoang mang, nhất thời cũng không đoán được bên nay còn bao nhiêu người ở lại canh giữ trại. Hơn nữa họ bị vây trên núi, hoàn toàn không thể xuống dưới nhưng lại có nhiều gạch đá như thế để xây công sự phòng ngự, quan binh càng cảm thấy họ có mưu đồ đã lâu, vật tư trong trại sung túc, một mặt giằng co với họ một mặt xây tường phòng hộ, đâu giống như là sắp hết lương thực, hết đạn dược chứ.



Ngược lại chính họ, lương thực thật sự sắp cạn kiệt rồi.



Quan binh không hề biết gạch là do Tần Tranh hướng dẫn người trong trại dùng đất sét nung thành, làm gạch còn đơn giản hơn là ngói.





Hơn nữa người trong trại đều tự làm ruộng, trước kia đông người nên mới không đủ lương thực, bây giờ già trẻ cộng lại chỉ hơn hai trăm người, dù không có lương thực được vận chuyển đến lúc trước, họ tự trồng trọt cũng không đói chết được.



Thủ lĩnh của đám quan binh thấy lương thực đã cạn bèn phái người xuống núi lấy nhưng lại được tin quan binh dưới núi cũng đã hết lương thực, bèn đi báo với đại quân đang vây thành Thanh Châu thì được biết quan binh ở đó cũng đang trưng thu lương thực của bách tính xung quanh, chứng tỏ là đã hết lương thực.



Tên thủ lĩnh cũng đành sai lính xuống những xóm làng quanh Lưỡng Yến Sơn trưng thu lương thực, nhưng Lưỡng Yến Sơn địa thế hẻo lánh, lại là ổ sơn tặc, gần đó rất ít có xóm làng, cũng không có bao nhiêu người ở.



Không trưng thu được lương thực, quan binh đói đến nỗi phải hái sạch vườn rau của bách tính gần đó, nhất thời tiếng oán thán của người dân vang dậy khắp nơi.



Tên thủ lĩnh thấy sĩ khí của binh lính không còn bèn nghĩ cách làm tăng sĩ khí của họ, cho dù chưa tìm được cách sang bên kia. Hắn cho đẩy máy bắn đá đến, điên cuồng oanh tạc vào bức tường vừa xây. May mà tầm bắn của máy bắn đá có hạn, những người trông coi sau núi rút vào trong rừng nên không bị đá bắn sang làm bị thương.



Lâm Chiêu đâu thể nuốt trôi được cơn tức này. Ngay hôm đó nàng ta cũng cho kéo mấy cỗ máy bắn đá trong trại đến. Doanh trướng của quan binh đóng trong rừng, tầm bắn bên này cũng không tới được họ nên Tần Tranh không cho Lâm Chiêu dùng hỏa dược, chỉ bắn vài tảng đá sang để hạ khí thế của chúng là được.



Phía họ bắt đầu bắn đá, quan binh đương nhiên không ngốc đến nỗi đứng bên vách núi cho họ hắn, sớm đã rút vào trong rừng.



Gì chứ đá thì Lưỡng Yến Sơn không thiếu. Lâm Chiêu dẫn người ra sau núi đào cả buổi chiều, bắn sụp một mảng vách núi bên kia thì mới hả giận.



Người canh chừng phía sau núi nói mấy ngày nay quan binh ở đối diện đã bắt đầu cạo vỏ cây làm cơm, quan binh dưới hang Yến thì đi bắt cá, còn lên núi hái rau dại, cạo vỏ cây. Tần Tranh lập tức đoán được là lương thực của quan binh đã cạn kiệt. Theo lý mà nói, lúc sắp hết lương thực, họ phải xin phía đại quân chi viện mới phải, nếu xảy ra tình huống này chứng tỏ phía đại quân cũng không còn lương thảo.



Trước đó Tần Tranh đã cùng Sở Thừa Tắc xem bản đồ, cũng nắm được đại khái bản đồ của quốc gia này, những châu quận quanh Thanh Châu cô càng chú ý đến.



Lương thực của quan binh cạn kiệt, nơi duy nhất có thể cung cấp lương thực cho họ chỉ có Mạnh Quận. Bây giờ quan binh đều cạo vỏ cây để ăn chứng tỏ họ không lấy được lương thực từ Mạnh Quận, mà nguyên nhân trong đó cô cũng có thể đoán được, là vì Sở Thừa Tắc đã làm gì đó.



Cô nói với Lâm Chiêu. “Trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”



Lâm Chiêu oanh tạc bên kia cả buổi chiều, lúc này đã thoải mái. Nghe Tần Tranh nói thế lập tức hỏi: “Thành Thanh Châu gửi thư về à?”



Tần Tranh lắc đầu không nói. Lâm Chiêu vò đầu, không hiểu tại sao cô lại chắc chắn như thế.



Tần Tranh bảo: “Quan binh canh giữ tại Lưỡng Yến Sơn cạn kiệt lương thảo, quan binh bao vây ngoài thành Thanh Châu có khác gì?”



Lâm Chiêu bừng tỉnh, vui vẻ đến nỗi bảo người trong trại làm vài con dê, đêm đến cho mọi người ăn một bữa ngon.




Buổi tối có gió tây nam, Tần Tranh đề nghị mở tiệc nướng ở vách núi phía sau. Trước đó Kỳ Vân Trại suýt nữa cạn kiệt lương thảo, quan binh ở dưới núi giết lợn giết dê làm tiệc nướng, chiêu hàng làm dao động lòng quân, lần này đương nhiên phải dậy ông đập lưng ông.



Gió đưa mùi thịt nướng thơm lừng sang vách núi đối diện. Bức tường gạch vốn chắn vách núi đã bị quan binh dùng máy bắn đá làm sụp đổ nên lúc này chẳng những chúng có thể ngửi được mùi thịt nướng mà từ bên đó nhìn sang còn có thể thấy cả con dê gác trên giá nướng, lớp da vàng rụm thơm giòn. Đám quan binh gặm vỏ cây suốt mấy ngày nay đều mở to mắt, nuốt nước miếng, cảm thấy bụng xốn xang.



Đêm đó, ở vách núi đối diện, lại có thêm không ít binh lính đào ngũ. Tên thủ lĩnh giận sôi người, ra lệnh chém vài tên lính đào ngũ mới ổn định được tình hình.



——



Đám quan binh vây quanh ngoài thành Thanh Châu đúng là cũng không khá hơn quan binh ở Lưỡng Yến Sơn là mấy.



Thẩm Ngạn Chi biết rõ lương thảo của họ không còn duy trì được bao lâu nữa, nhất định phải đoạt lại thành Thanh Châu khi nó vừa đổi chủ, bố trí còn lỏng lẻo, lòng dân chưa loạn nên lúc đầu hắn lựa chọn chiến thuật tấn công mạnh mẽ.



Thế nhưng cái đám ô hợp mang danh khôi phục Đại Sở kia lại có thể chống đỡ được thế tấn công mạnh mẽ của họ suốt mấy ngày liền, dù có mắng mỏ thế nào cũng không thấy bên trong đáp lại.



Tám ngàn tinh binh của hắn đông gấp đôi số quân ô hợp trong thành, chỉ cần quyết đánh một trận thì chắng chắc sẽ thắng nhưng dường như đối phương biết rõ điều này nên mới tử thủ chứ không tấn công.



Sở Thừa Tắc có thể dễ dàng lấy được thành Thanh Châu như thế là vì trước đó trong thành đã lâu chưa từng có chiến trận, không hề phòng bị, Bây giờ họ nghiêm túc tử thủ, lương thảo trong thành sung túc, cộng thêm có Sở Thừa Tắc đích thân đốc thúc, Thẩm Ngạn Chi dẫn binh tấn công mấy ngày nhưng không có tiến triển gì, ngược lại còn tổn thất không ít tướng sĩ dưới làn mưa tên.



Thẩm Ngạn Chi thấy lương thảo sắp cạn kiệt, một mặt buột Tiết Diễn – quan khâm sai đang bị hắn khống chế – viết thư xin chi viện lương thực từ Lý Tín, một mặt sai người đến Mạnh Quận mượn lương thảo, giải mối nguy cấp.



Nhưng người phái đi đã vài ngày nhưng vẫn bặt vô âm tín, Thẩm Ngạn Chi đành có phán đoán cho tình huống xấu nhất.




Tấn công suốt mấy ngày mà không có tiến triển gì, hai ngày nay quân sĩ đã tỏ vẻ mệt mỏi, thế mà cái đám trong thành Thanh Châu cứ tối đến là cho một đôi quân ra ngoài tập kích, phương hướng thay đổi liên tục, đánh vài cái là chạy. Phía bên này còn chưa kịp tập trung nghênh chiến là đối phương đã chui tọt vào trong thành như con chuột.



Thẩm Ngạn Chi giận phừng phừng, đành ra lệnh cho toàn quân chấn chỉnh lại đội ngũ, thề phải thu phục được bọn giặc cướp tập kích kia.



Nhưng đối phương thấy phía hắn đề phòng nghiêm ngặt thì lại không hề có động tĩnh, làm cho tám ngàn con người căng thẳng suốt ngày đêm, sức cùng lực kiệt.



Thẩm Ngạn Chi giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn dẫn binh bao năm, chưa từng thấy chiến thuật nào buồn nôn đến thế, đúng là vô sỉ đến cùng cực!



Không hổ là một đám giặc cướp tập hợp lại.




Lương thực trong tay hắn chỉ còn đủ để chống đỡ vài ngày nữa. Thẩm Ngạn Chi ra lệnh cho toàn quân chỉnh đốn lại, ngày mai nấu hết lương thực, đại quân ăn no rồi sẽ đập nồi đập lò, không còn đường lui. Trận chiến sau cùng này nhất định phải giành lại được thành Thanh Châu.



——



Đêm khuya, cổng thành Thanh Châu vẫn có ánh đuốc sáng trưng, cánh cổng bên dưới kêu lên một tiếng kẽo kẹt nặng nề rồi mở ra. Theo đó, quân trong thành ùa ra như nước thủy triều, im ắng kéo đi một cách thần tốc.



Sở Thừa Tắc mặc áo giáp sắt, ngồi trên lưng ngựa. Thân hình trông có vẻ gầy gò khi mặc áo nho sĩ nay khoác thêm bộ giáp vào trông uy nghi lẫm liệt, oai phong ngời ngời.



Tống Hạc Khanh đích thân tiễn y ra cổng thành, chắp tay nói: “Điện hạ dùng binh như thần, mấy ngày nay đã làm cho binh lính trong tay thằng nhãi Tiết Diễn mệt mỏi rã rời. Đêm nay chúng chấn chỉnh đội ngủ ắt là để ngày mai tấn công quyết liệt, bây giờ điện hạ dẫn đại quân tập kích, chắc chắn sẽ thu được thắng lợi. Lão thần ở đây chúc điện hạ toàn thắng trở về!”



Mấy ngày nay, Thẩm Ngạn Chi không hề lộ diện nên họ vẫn tưởng rằng người chỉ huy tám ngàn quân triều đình chính là Tiết Diễn – quan khâm sai được triều đình phái đến thay thế Thẩm Ngạn Chi.



Chiến thuật tấn công mạnh mẽ của quân triều đình lúc đầu quả thật không sai, chẳng qua xui cho chúng là gặp phải Sở Thừa Tắc đích thân trấn thủ. Nếu đổi thành chủ tướng khác, chưa chắc đã nhẫn nhịn mà chống đỡ được những trận tống công liên tiếp của chúng, ngược lại còn khiến cho quân triều đình hỗn loạn.



Phàm là những trận chiến lấy tấn công làm chủ đều coi trọng sĩ khí và đánh nhanh thắng nhanh. Thẩm Ngạn Chi nóng lòng muốn thắng, mấy ngày liền liên tục tấn công nhưng dần không còn hung hãn được như trước. Sở Thừa Tắc lại phái Lâm Nghiêu nhiều lần dẫn binh đi quấy nhiễu chúng, khiến bên kia nổi nóng muốn đánh một trận cho đã nhưng bên này lại không ứng chiến, khiến quan binh giống như là đánh vào không khí, bực bội trong lòng nhưng lại không làm gì được.



Quyền mưu trong triều thiên về đùa bỡn lòng người, binh pháp sao không thể dùng chứ?



Đêm nay chính là lúc đại quân triều đình mệt mỏi nhất, cúng chính là thời cơ phản công tốt nhất của họ.



Sở Thừa Tắc nhìn Tống Hạc Khanh và Vương Bưu, nói: “Thành Thanh Châu phải nhờ vào Tống đại nhân và Vương tướng quân canh giữ rồi.”



Tống Hạc Khanh lập tức chắp tay đáp: “Chỉ cần lão thần còn một hơi thở thì tuyệt đối sẽ không để thành Thanh Châu rơi vào tay kẻ khác.”



Vương Bưu đột nhiên được Sở Thừa Tắc gọi tên, tuy mấy ngày nay đã quen với việc quân sư chính là thái tử nhưng lúc này vẫn giật mình, vô thức đứng thẳng người. Hắn là kẻ thô lỗ, không biết nói những lời hoa mỹ, nghe Tống Hạc Khanh nói thế cũng lập tức chắp tay nói với Sở Thừa Tắc. “Tôi cũng vậy!”



Lâm Nghiêu cảm thấy không có mặt mũi mà nhìn, lẳng lặng quay đầu sang nơi khác.



Sở Thừa Tắc chỉ căn dặn vài câu rồi thúc ngựa dẫn đại quân đi đến nơi đóng quân của quân triều đình.



Sau khi tiếng tăm của trận đánh này lan ra, đại quân khôi phục Đại Sở của họ mới thật sự có chỗ đứng tại Thanh Châu, cũng tuyên bố cho toàn thiên hạ biết Đại Sở vẫn chưa diệt vong!