Tần Tranh cụp mắt, lẩm bẩm một câu gì đó rất khẽ, Sở Thừa Tắc không nghe rõ nên nhích lại gần hơn. “Cái gì?”
Nhưng Tần Tranh lại lùi ra sau, giả vờ ngáp một cái rồi đi vào trong nhà. “Buồn ngủ quá, thiếp phải đi ngủ đây.”
Sở Thừa Tắc nhìn theo bóng cô, khẽ nở nụ cười.
Trên tóc y còn có nước, không thể để ướt thế này đi ngủ được nên bèn đứng một mình ngoài sân một lát.
Ngoài sân, đàn đom đom vẫn còn bay lượn lập lòe trên những tán cây, ngọn cỏ. Trên trời là cả một dãy ngân hà. Căn nhà nhỏ đơn sơ trên núi này dường như cũng có ngàn sao.
Sở Thừa Tắc ngắm nhìn dãy núi xa xa đang lẩn khuất trong bóng đêm và sương mù, đó là hướng kinh thành. Trong đêm, ánh mắt hờ hững cũng trở nên sắc bén hơn.
——
Sau khi giải quyết được vấn đề lương thực, Tần Tranh có đủ thời gian để bắt đầu trù tính việc làm thế nào biến đường cáp treo sau núi thành cây cầu treo.
Tuy nhiên trải qua việc bạo động hôm trước, vì sự an toàn của nữ tử trong trại, việc ra khỏi trại cũng trở nên nghiêm ngặt hơn.
Tần Tranh cứ tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ mới sáng sớm, vừa dùng bữa sáng xong, Vương đại nương đã đến tìm cô. Thì ra là đêm qua Vương cô nương kia nghĩ quẩn, sau khi được cứu thoát sáng nay lại bắt đầu gây chuyện, Vương đại nương bảo Tần Tranh cùng bà qua đó xem sao.
Xảy ra chuyện như vậy, để trấn an lòng người, đương nhiên phải có một người có uy tín trong trại đến an ủi mới được. Tuy nhiên cha mẹ Lâm Nghiêu đã qua đời, bản thân hắn lại chưa lập gia đình nên phải do nhũ mẫu của hắn là Vương đại nương thay mặt. Sở Thừa Tắc là quân sư trong trại, Vương đại nương gọi Tần Tranh theo là đang âm thầm thể hiện với những người khác trong trại địa vị của phu thê họ hiện nay.
Tần Tranh từ chối: “Ừm… Con và Vương cô nương kia chỉ gặp mặt vài lần. Cô ấy mới gặp chuyện không hay, nên để trưởng bối thân thuộc như đại nương đến an ủi thì hơn, con đi e là không thích hợp cho lắm.”
Tần Tranh biết Vương đại nương có ý tốt nhưng nghĩ lại hành vi của Vương cô nương kia, bảo cô đi an ủi nàng ta, cô thật sư không biết nói gì.
Trận bạo động suýt nữa là gây tao họa lớn đêm qua, nếu nói những tên cầm đầu xúi giục là đầu sỏ gây nên thì Vương cô nương vừa là người bị hại vừa là nhân tố châm ngòi cho trận bạo động ấy.
Tần Tranh không quan tâm nàng ta thích ai, cô chỉ hy vọng từ nay nàng ta có thể an phận một chút. Đợi phía Thẩm Ngạn Chi bị triều đình ép lui quân, bước tiếp theo của Sở Thừa Tắc chắc chắn là thành Thanh Châu, đến lúc đó vào thành chiêu binh mãi mã, giương cao cờ khởi nghĩa, khi đó một Kỳ Vân Trại nhỏ bé sẽ không là gì cả.
Khoảng cách giữa Vương cô nương kia và Lâm Nghiêu sẽ ngày càng xa, e là muốn gặp lại cũng khó.
Vương đại nương nhận ra sự khó xử của cô, thở dài bảo: “Đây là ý của trại chủ. Để Trình phu nhân chê cười rồi, trại chủ chưa lập gia đình, chuyện này… bản thân nó cũng khó ra mặt, ta lại là người thô lỗ nên mới nhờ cô đi cùng.”
Ý của Lâm Nghiêu?
Là Lâm Nghiêu muốn giúp Sở Thừa Tắc xây dựng uy tín trong trại ư?
Sở Thừa Tắc dùng bữa sáng xong là đến bãi luyện võ để huấn luyện. Đám sơn tặc này chưa từng trải qua huấn luyện chính quy, đánh tập kích hù dọa người ta còn được, nếu chính diện giao đấu với quân lính chuyên nghiệp thì sẽ không ra hàng ngũ gì.
Y dạy lại từ đầu, hơi mất công sức một chút, trong thời gian không thể trở nên tinh nhuệ ngay nhưng ít ra nhìn cũng giống một đội quân, nếu không đến lúc khởi nghĩa, dưới trướng cũng chỉ là một đám ô hợp.
Tần Tranh không thể cùng Sở Thừa Tắc thương lượng, nghe nói là ý của Lâm Nghiêu, do dự giây lát rồi gật đầu đồng ý theo Vương đại nương qua đó.
Lâm Chiêu cũng muốn đi chung nhưng nàng ta là cô nương chưa xuất giá nên bị Vương đại nương đuổi về.
Nhờ Vương đại nương, Tần Tranh biết Vương cô nương kia tên là Vương Tú, là con của một kỹ nữ được người của trại tây mang từ dưới núi về, ngay cả mẹ Vương Tú cũng không biết cha nàng ta là ai, lúc Vương Tú còn nhỏ liên tục bị đánh bị mắng, tên cũng không có.
Sau này kỹ nữ kia bệnh chết, Vương Tú được Vương bà tử không con cái nhận nuôi, tên nàng ta cũng do Vương bà tử đặt.
Vương đại nương vốn có khuôn mặt lạnh lùng, nhắc đến chuyện của Vương Tú sắc mặt cũng không dịu lại mà còn hung dữ hơn vài phần. “Nha đầu đó số khổ, trước kia chuyện gì ta cũng chiếu cố đến nó, Bưu Tử gần như cũng coi nó là muội muội. Lúc đó ta chỉ nghĩ nó già dặn, lớn trước tuổi, không ngờ bây giờ ngày càng chẳng ra làm sao.”
Tần Tranh không biết nên tiếp lời thế nào. Nếu lần trước không hiểu lầm nàng ta vá áo cho Sở Thừa Tắc thì cô hoàn toàn không biết trong trại có một người như thế.
May mà nhà của Vương bà tử ở ngay phía trước, ngoài cửa nhà đã có không ít phụ nữ trong trại thò đầu vào trong căn nhà đã đông kín người dòm ngó rồi lại xúm nhau xì xầm gì đó. Thấy Tần Tranh và Vương đại nương đến thì tự giác nhường đường cho hai người.
Vương đại nương hỏi: “Vương nha đầu thế nào rồi?”
Một phụ nữ đáp: “Nghe nói sáng nay cắt cổ tay, chảy không ít máu, Triệu đại phu đang ở trong băng bó.”
Trong phòng loáng thoáng vang lên tiếng khóc lóc thê thảm: “Để con đi chết… để con chết đi… Con có sống cũng không mặt mũi nào nhìn ai…”
Bên ngoài, một phụ nữ bĩu môi nói: “Con bé này cũng biết canh thời gian nghĩ quẩn thật. Đêm qua treo cổ là lúc tiệc ở bếp chính vừa tan, Vương bà tử gào một cái là có người đến khiêng nó xuống ngay. Nếu treo cổ sớm chừng nửa khắc thôi, xung quanh không có ai, Vương bà tử lại gầy yếu, ôm không nổi thì e là đã mất mạng rồi.”
Bà ta mỉm cười, tiếp tục nói: “Cắt cổ tay thì cũng cắt sáng nay, Vương bà tử vào gọi ăn sáng mới phát hiện cánh tay thòng xuống giường đầy máu, nếu nửa đêm mà cắt thì đâu cần phải mời đại phu…”
Người bên cạnh dùng khuỷu tay dụng nhẹ vào bà ta, nhìn sắc mặt sa sầm lại của Vương đại nương, nói khẽ: “Dù gì cũng là một cô nương chưa lập gia đình, lại gặp chuyện như vậy, cô bớt nói tích chút đức đi.”
Người phụ nữ nói chuyện lúc nãy hừ một tiếng: “Cái thứ chui ra từ bụng kỹ nữ thì cũng chẳng có liêm sỉ gì. Phu nhân của quân sư vừa bị thủy tặc bắt đi là cô ta dám chạy tới đưa thức ăn cho ngài ấy. Bây giờ thấy phu nhân an toàn trở về, trại ta lại sắp dựng nghiệp lớn là vội vàng chạy đi quyến rũ trại chủ. Thế chẳng phải mẹ nào con nấy là gì?”
Nói xong, bà ta liếc nhìn Vương đại nương và Tần Tranh một cái rồi bỏ đi.
Người trong sơn trại tuy rất kính trọng cả nhà Lâm Nghiêu nhưng cũng chỉ như là dân làng kính trọng thôn trưởng vậy. Người phụ nữ này không nể nang gì Vương đại nương, Tần Tranh nghi ngờ giữa họ từng có xích mích gì đó.
Có điều bà ta còn nhắc đến chuyện Vương Tú đi đưa màn thầu cho Sở Thừa Tắc nữa, như thế hình như là muốn khơi dậy sự bất mãn của cô với Vương Tú.
Quả nhiên, Tần Tranh lập tức nghe những người khác xì xầm. “Quách bà nương thù dai lắm. Năm đó mẹ Vương Tú qua lại với phu quân của bà ta, bà ta xách dao phay vào tận phòng, rượt hai người không kịp mặc quần áo chạy khắp trại, những năm nay cũng chưa từng hòa nhã với Vương Tú.”
Vì trước khi đi, người phụ nữ kia có nhắc đến Vương Tú và Sở Thừa Tắc nên hiện nay có không ít người đang nhìn Tần Tranh với ánh mắt soi mói, trong lòng cô rất xấu hổ nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh như không.
Cô thầm nghĩ: quả nhiên mình không nên đến đây.
Có lẽ bây giờ Vương đại nương mới biết chuyện Vương Tú từng có ý đồ với Sở Thừa Tắc nên sắc mặt càng khó coi. bà nói với Tần Tranh: “Ta không biết Vương nha đầu còn làm những chuyện như vậy.”
Bà sợ khéo quá hóa vụng, làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa Tần Tranh và Sở Thừa Tắc.
“Tướng công đã nói với con chuyện này. Chỉ là hiểu lầm thôi, không phải như đại thẩm vừa rồi đã nói.” Tần Tranh giải thích cho Sở Thừa Tắc, bảo: “Vương cô nương bị kích thích, hãy để cô ấy tịnh dưỡng đi. Hôm nay mọi người đừng tập trung ở đây nữa, đợi hôm nào cô ấy khỏe hơn rồi đến thăm.”
Thái độ của Tần Tranh rất trấn tĩnh, đám phụ nữ thấy đúng là có vẻ như cô đã biết chuyện này từ trước nên cũng bỏ ý định hóng chuyện, sau khi Vương đại nương gằn giọng bảo tất cả giải tán thì tốp năm tốp ba kéo nhau ra về.
Căn nhà thoáng cái yên ắng, chỉ còn Vương bà tử ngồi bên giường, khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ.
Lúc này Tần Tranh mới nhìn rõ mặt Vương Tú. Tuy sắc mặt rất nhợt nhạt nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét khá thanh tú, tuy nhiên lại cho người ta có cảm giác nhỏ nhen, không phóng khoáng, như đang hơn thua với ai vậy,
Sau khi Tần Tranh và Vương đại nương vào nhà, Vương bà tử quỳ thụp xuống chân họ. “Đa tạ hai vị đã đuổi đám người hóng chuyện kia đi. Bọn họ ai nấy đều muốn ép chết cháu gái tôi…”
Tần Tranh vô thức né tránh cái quỳ lạy của Vương bà tử. “Bà đứng dậy đi, lễ này bọn ta không nhận nổi đâu.”
Cô lên tiếng đuổi những người nhiều chuyện kia đi không phải là vì Vương Tú.
Vương Tú đêm qua tìm cái chết được thành công, sáng nay lại cắt cổ tay, những người kia tuy độc miệng nhưng lời họ nói không phải không có lý.
Rõ ràng nàng ta muốn làm lớn chuyện để đạt được mục đích nào đó.
Người đông, chuyện nhiều. Việc này là liên quan đến Lâm Nghiêu, người khi dễ nàng ta lại là thuộc hạ dưới trướng của Sở Thừa Tắc, đến lúc đó nếu Vương Tú nói bậy gì đó, đồn ra ngoài thì sẽ khó mà xử lý.
“Phu nhân lòng dạ Bồ Tát…” Lúc này Vương bà tử mới gạt lệ đứng lên.
Lúc này Triệu đại phu cũng đã băng bó cho Vương Tú xong, sắc mặt Vương đại nương vốn đã khó coi, giờ lại biết những chuyện Vương Tú làm trước kia nên trông càng hung dữ. Bà liếc nhìn Vương Tú nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, hỏi thẳng Triệu đại phu. “Thế nào rồi?”
Triệu đại phu đáp: “Tay cắt rất sâu, vết thương không được đụng nước, phải nuôi một thời gian thì vết thương mới đỡ được.”
Vương đại nương gật đầu ra hiệu đã biết.
Triệu đại phu biết họ còn có chuyện cần nói với Vương Tú nên bèn thu dọn hòm thuốc, ra về.
Vương đại nương đặt giỏ trứng xách từ nãy giờ lên bàn, lạnh giọng nói với Vương Tú: “Cố mà nghỉ ngơi cho khỏe. Trừ khi con chết hẳn đi, nếu không có làm mấy trò này đi nữa thì cũng chỉ khiến người ta chê cười mà thôi.”
Vương Tú lập tức trào nước mắt. “Con thật sự không muốn sống nữa. Xảy ra chuyện như vậy, ai mà tin con còn trong sạch…”
Vương đại nương không nể nang gì. “Lúc chường mặt ra đưa thức ăn cho nam nhân, sao không sợ người ta nói?”
Vương Tú cắn môi, khóc đến nỗi hai vai run lên.
Vương bà tử thương xót cháu gái, năn nỉ Vương đại nương. “Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Tú nha đầu có người mẹ như vậy, từ nhỏ đã bị người ta khinh thường. Đám phụ nữ nhiều chuyện trong trại cứ bắt bóng bắt gió, kiếm chuyện bịa đặt, sao cô cũng tin những lời đơm đặt của họ?”
Vương đại nương quát: “Có phải người ta đơm đặt không thì tự trong lòng nó biết.”
Vương đại nương và Vương bà tử không hề có quan hệ họ hàng gì, chẳng qua là phu quân của họ đều họ Vương, sau này đều ở góa sớm, Vương bà tử lại mất con, Vương đại nương thương hại bà ta nên mới chiếu cố Vương bà tử phần nào.
Vương Tú nghe Vương đại nương nói thế thì vục mặt vào gối khóc nức nở.
Vương bà tử thấy cháu gái khóc thì cũng lau nước mắt theo. “Cô đừng trách nó, là do bà già tôi không có bản lĩnh. Hà nha đầu suốt ngày đi theo cạnh trại chủ nhưng vì cha nó là nhị đương gia nên không ai dám nói gì. A Tú thích trại chủ, bị Hà nha đầu tát, tôi cũng không thể đòi lại công bằng cho nó…”
Tần Tranh đột nhiên cảm thấy Vương Tú có tính cách như vậy một phần cũng là do Vương bà tử. Dường như bà ấy hoàn toàn không cảm thấy Vương Tú sai, nếu từ nhỏ Vương Tú đã được nuôi dạy như vậy thì không lệch lạc mới là lạ.
Trước đó cô cảm thấy nàng ta hành xử thật kỳ lạ, sau khi biết thân thế và sự giáo dục nàng ta được tiếp thu từ nhỏ thì không có gì làm lạ nữa, chỉ biết nói người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Hình như đây không phải lần đầu Vương đại nương nghe những lời như vậy nên ánh mắt đầy vẻ bực bội. “Hôm qua suýt nữa vì nó mà cả trại gặp tai họa đấy.”
Vương bà tử nói: “A Tú đi theo chuyển ngói cũng là có ý tốt, thấy trại chủ không có nước nên mới đưa nước cho. Suýt nữa nó bị người ta hại, sao cô còn trách nó? Đám người kia chẳng phải do quân sư quản sao? Nếu quân sư quản lý nghiêm thì sao A Tú lại gặp phải chuyện này được?”
Tần Tranh- người vốn đang đứng ngoài cuộc: “…”
Như vầy là muốn ăn vạ cô và Sở Thừa Tắc sao?
Gân trên trán Vương đại nương nổi giần giật. “Ý bà là sao?”
Vương bà tử khóc lóc kể lể: “A Tú nhà ta là cô nương tốt biết bao, nó vì trại chủ mới gặp nạn, bây giờ chỉ có nước trại chủ lấy nó thì nửa đời sau nó mới không bị đám người nhiều chuyện kia đặt điều…”
Vương đại nương tức đến phì cười. “Vương bà tử, bà đang nói mớ đó hả?”
Vương bà tử hơi sượng sùng. Đương nhiên bà biết thân phận của Vương Tú không xứng với Lâm Nghiêu.
Vương đại nương quay đầu hằm hằm nhìn Vương Tú. “Hôm qua treo cổ, hôm nay cắt cổ tay là vì mục đích này à?”
Bà hừ lạnh vài tiếng. “Vương Tú, hôm nay ta nói thẳng thế này. Năm đó nhị đương gia còn nắm quyền mà trại chủ còn chưa cưới Hà gia đầu, cô nghĩ mình có điểm nào hơn được Hà nha đầu?”
Vương Tú khóc lóc. “Con không tham vọng là chính thê của trại chủ, chỉ hy vọng có thể hầu hạ bên cạnh ngài ấy là được. Con một lòng với ngài ấy…”
Có những lời Vương đại nương không tiện nói trước mặt Tần Tranh, chỉ nói: “Cô cũng biết hiện nay thanh danh của mình không tốt, vậy trại chủ giữ cô lại bên cạnh làm gì?”
Những lời này nghe khá chói tai.
Bàn tay đang nắm mép chăn của Vương Tú siết lại trắng bệch.
Vương đại nương không còn gì để nói với bà cháu nhà này nữa, chỉ nói với Tần Tranh. “Trình phu nhân, chúng ta về thôi.”
Tần Tranh ước gì có thể mau chóng rời khỏi đây, nghe họ cãi cọ nữa là cô không thở nổi mất.
Nhưng Vương bà tử thấy họ định bỏ đi thì bò ra cửa, chặn họ lại. Có lẽ cảm thấy Tần Tranh hiền lành, dễ mềm lòng, bà ta lại quỳ trước mặt Tần Tranh, còn ôm chân cô. “Phu nhân cô là Bồ Tát sống, tướng công cô không quản lý tốt người của mình nên mới khiến cháu tôi bị chà đạp. Trại chủ không quản sống chết của bà cháu tôi, cô xót thương cho, để quân sư cưới A Tú đi. Cô cứ coi nó như nha hoàn sai bảo, bên ngoài cho nó một danh phận, không để bó bị người trong trại xiên xỏ là được. Đứa nhỏ này số khổ quá…”
Tần Tranh thật sự không ngờ được Vương bà tử lại có thể nói ra những lời như vậy, may mà trước đó đã đuổi những người kia đi, nếu không chuyện hôm nay bị nêm mắm dặm muối, đồn thổi ra ngoài không biết sẽ thành gì nữa.
Cô nhíu mày, gỡ bàn tay đang ôm chân mình ra nhưng Vương bà tử nhìn gầy gò thế thôi nhưng quanh năm làm việc nhà nông, sức lực không nhỏ, cô không thể gạt ra được. Cô lạnh giọng. “Buông ra.”
Bình thường Tần Tranh nhìn có vẻ rất hòa nhã, lúc này đây khí thế trên người đột nhiên lạnh đi, Vương bà tử cũng bất giác thấy run sợ. Ánh mắt cô không sắc bén như dao nhưng lại giống như cơn gió lạnh thoáng qua trên mặt băng, hơi lạnh cui vào từng lỗ chân lông, lan rới tận xương, hoàn toàn trái hẳn với vẻ ôn hòa khi nãy.
Vương bà tử run rẩy, thả bàn tay đang ôm chân cô ra.
Tần Tranh phủi phủi làn váy bị Vương bà tử ôm. Lúc ngước đầu lên, cô không nhìn Vương bà tử mà nhìn Vương Tú vẫn đang nằm trên giường với gương mặt chưa khô nước mắt. “Cháu gái bà chẳng phải một lòng một dạ với trại chủ ư? Bà làm nhục cô ta như vậy, lỡ đâu cháu gái bà nghĩ quẩn, đi tìm đường chết thì không hay.”
Vương bà tử mấp máy môi, không biết đáp lại như thế nào. Vương Tú nghe Tần Tranh nói thế, sắc mặt cũng trở nên lúng túng.
Khi ấy Tần Tranh mới cất bước đi ra ngoài.
Vương đại nương cũng cảm thấy buồn nôn với bà cháu nhà này, trước khi đi còn cảnh cáo một câu: “Đừng có dây dưalàm trại chủ mất mặt nữa.”
Vương bà tử còn muốn chặn họ lại, bị Vương đại nương hất ra, ngã phịch ra đất, ôm cánh tay hô lớn: “Ai da, tay của ta…”
Vương Tú nằm trên giường khóc không thành tiếng, nàng ta nhào tới ôm Vương bà tử, nói với Vương đại nương. “Đại nương, có oán giận gì thì cứ trút vào con, đừng đánh bà con…”
Tần Tranh ở ngoài cửa lạnh mắt nhìn, đột nhiên hiểu được tại sao Hà Vân Tinh và Lâm Chiêu đều ghét Vương Tú đến vậy.
Nhà họ chẳng khác nào keo dán sắt cả.
Vương đại nương xắn tay áo lên. “Gãy tay rồi à, để ta xem gãy chỗ nào, nắn lại cho bà…”
Vương bà tử khóc càng lớn hơn. “Con trai ta bán mạng cho trại, bây giờ người trong trại lại bắt nạt bà cháu ta. Con ơi, mẹ sống làm gì nữa…”
Những người vây xem trước kia đã bị đuổi đi nhưng ngoài đường có không ít người qua lại, nghe Vương bà tử khóc bèn thò đầu vào xem tình hình. Vương đại nương không phải người biết ăn nói, nắm đấm siết lại vang lên răng rắc.
Bây giờ đang lúc nhạy cảm, trại sắp làm chuyện lớn, bà lão này rất biết cách làm sao bắt chẹt người, mở miệng ra là con trai mình bán mạng cho trại, nếu Lâm Nghiêu bạc đại bà cháu họ, người trong trại biết họ là người thế nào nhưng các sơn trại khác thì không, khó khăn lắm mới ổn định được lòng quân, không thể để bà cháu họ làm loạn được.
Tuy trong lòng Tần Tranh cũng rất tức giận nhưng vẫn tỉnh táo biết nếu bây giờ Vương đại nương động thủ với họ thì không hay. Bà là nhũ mẫu của Lâm Nghiêu, lập trường của bà chính là lập trường của Lâm Nghiêu.
Tần Tranh lạnh lùng nhìn Vương Tú, nói: “Nghe nói Vương cô nương được một vị huynh đệ võ nghệ cao cường dưới trướng phu quân ta cứu về, đám người kia đã bị xử tử, vậy Vương cô nương chỉ có tiếp xúc da thịt với Triệu Quỳ mà thôi. Nếu Vương cô nương chịu gả, ta về nói lại với tướng công để chàng thương lượng với Triệu huynh đệ. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp sẽ trở thành một giai thoại đẹp.”
Vương Tú vừa nghĩ đến thân hình cao to lực lưỡng như quả núi, khuôn mặt đầy thịt và chiếc búa đinh có thể đập người nát bét của Triệu Quỳ là sắc mặt trắng như tờ giấy. Nàng ta hét lớn: “Ta không gả!”