Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 53




Lâm Nghiêu nói có việc phải đi nhưng Lâm Chiêu vô tư không phát hiện không khí lạ thường. Hóa giải được nguy cơ trước mắt, nàng ta thở phào một hơi, đang định cảm thán vài câu thì Lâm Nghiêu đã quay lại, kéo muội muội đi theo. “Bếp chính không đủ người, muội đến đó giúp Vương đại nương một tay đi.”

Suýt nữa là Lâm Chiêu tưởng rằng ca ca mình mất trí nhớ. Nàng ta chỉ vào mình, nghi hoặc hỏi: “Không phải chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, huynh còn không biết khả năng nấu nướng của muội ra sao à? Trước kia đều là huynh nấu cơm…”

Lâm Chiêu còn muốn nói gì nhưng đã bị Lâm Nghiêu bịt miệng, lôi nàng ta sang một bên, nháy mắt ra hiệu với biểu cảm tức tối.

Cuối cùng Lâm Chiêu cũng hiểu ra. Nàng ta vội liếc nhìn Tần Tranh một cái, gỡ tay Lâm Nghiêu ra, giấu đầu lòi đuôi bảo: “Không ngờ huynh đã phát hiện ra chuyện gần đây muội chăm chỉ luyện tập nấu nướng. Đi thôi đi thôi, đến nhà bếp muội sẽ trổ tài cho huynh xem!”

Lâm Nghiêu lẳng lặng đưa tay lên che mặt. “…”

Đâu cần diễn lố như thế chứ.

Sau khi huynh muội họ Lâm đi, những người khác trong trại cũng lần lượt đi mất, chỉ còn vài người có trách nhiệm canh giữ cổng trại là ở lại.

Tần Tranh cảm thấy không khí khá lúng túng nên đưa tay kéo lại chiếc nón rồi cất bước muốn đi. “Trại chủ nói nhà bếp không đủ người, để thiếp qua đó giúp một tay.”

Một chân vừa bước ra, tay cô đã bị một bàn tay to nắm lấy. “Cáp treo phía sau núi xây xong rồi?” Sở Thừa Tắc hỏi nghiêm túc mà lại tự nhiên.

Tần Tranh đội nón che mặt, phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn vào mắt y. Nghe hỏi thế, cô thật thà gật đầu.

Sở Thừa Tắc nói: “Thêm một con đường lên núi thì việc phòng thủ phải cẩn trọng hơn. Nàng theo ta qua đó xem sao.”

Tần Tranh bị kéo đi vài bước mới nhớ ra mình không hề hiểu cách bài binh bố trận, y đi sắp xếp người canh giữ sau núi, mang theo cô làm gì?

Nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, Tần Tranh lại cảm thấy mặt nóng lên, ngay cả chỗ cổ tay bị y nắm cũng vậy.

Bình thường trông y nghiêm túc đứng đắn như vậy, chắc không đến nỗi làm bừa bên ngoài đâu nhỉ?

Tần Tranh cứ thế suy nghĩ vẩn vơ suốt dọc đường, vô vàn suy nghĩ hiện lên trong đầu. Sở Thừa Tắc thì rất đàng hoàng, chỉ nắm tay cô chứ không hề có hành động nào quá mức.

Đường núi hơi gập ghềnh, những nơi cây cối rậm rạp, ánh trăng không chiếu qua được. Mắt của Tần Tranh không tốt bằng Sở Thừa Tắc, cứ thất tha thất thểu đi theo y, có lúc không cẩn thận đạp vào một cái hố, cả người đều nhào về phía trước. Chiếc nón đụng vào lưng Sở Thừa Tắc, trán của cô cũng bị nan tre trên đó cọ vào, đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng.

Sở Thừa Tắc dừng chân, cởi chiếc nón của cô xuống, giọng nói dường như mang theo chút trêu ghẹo. “Giờ còn mang thứ này làm gì?”

Da Tần Tranh rất trắng, lúc nãy bị đụng trúng, trán bị nan tre cọ vào làm đỏ một mảng, cô xoa xoa chỗ ấy rên một tiếng giống như chú mèo con bị thương, khiến người ta vừa thấy tội nghiệp vừa muốn bắt nạt tiếp.

Giọng điệu trêu đùa của y làm cô cảm thấy hơi xấu hổ bèn trừng y một cái: “Sợ người ta nhìn thấy chàng dẫn thiếp ra đây lúc ban đêm ban hôm.”

Nói như kiểu đang vụng trộm vậy.

Trước đó Tần Tranh đội nón che mặt là vì không muốn dung mạo của mình mang lại những phiền toái không cần thiết. Người trong Kỳ Vân Trại rất tôn trọng cô nhưng những sơn trại khác thì chưa chắc. Sở Thừa Tắc dẫn cô đi quá đột ngột nên chưa kịp lấy nón ra.

Lúc này tức tối cũng là tức y tối rồi mà còn khăng khăng dẫn mình ra sau núi, người không biết nhìn vào còn tưởng họ đang làm gì nữa.

Nhưng Sở Thừa Tắc lại hiểu sai ý cô. Y đưa tay xoa phần trán sưng đỏ của cô, ám chỉ: “Hôm nay Vương cô nương đó không phải đến tìm ta, sau khi nàng ta được Triệu Quỳ cứu ta mới biết chuyện.”

Ý của y là chuyện hôm nay, ngoại trừ đám người dưới trướng y gây sự thì những chuyện khác không liên quan gì đến mình.

Tần Tranh nhớ ra lần trước mình hiểu lầm quần áo của y là do Vương cô nương vá, biết y giải thích thế là sợ cô ghen, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn cố tình nói: “Lâm trại chủ anh dũng bất phàm, dáng vẻ đường hoàng, cả người chính trực, được Vương cô nương cảm mến là chuyện bình thường thôi.”

Bàn tay đang xoa trán cô của Sở Thừa Tắc thoáng dừng lại. Y cụp mắt, từ từ cúi xuống gần cô.

Tần Tranh tưởng y định hôn mình nên cả người trở nên cứng đờ.

Nhưng Sở Thừa Tắc chỉ di chuyển bàn tay đang đặt trên trán cô xuống gò má mịn màng của cô, véo một cái, mắt híp lại. “Anh dũng bất phàm? Dáng vẻ đường hoàng? Cả người chính trực?”

Y cười rất ôn hòa, vì cách quá gần nên lúc nói chuyện, hơi thở phả vào mặt Tần Tranh. “A Tranh khen ngợi nam nhân khác thì cứ như xuất khẩu thành thơ vậy, lúc nào thì khen vi phu vài câu đây?”

Tần Tranh gạt bàn tay đang véo má mình ra, mặt nóng đến có thể bốc khói. May mà đang là ban đêm nên chắc y không nhìn thấy.

Cô đanh mặt lại. “Ngại quá, trước mắt còn chưa nghĩ ra tướng công chàng có gì đáng để khen.”

Sở Thừa Tắc cũng không giận, ngược lại còn nhướng mày. “Sao nàng luôn gọi ta là tướng công mà không gọi phu quân?”

Thời đại này, từ “tướng công” mang nhiều nghĩa khác nhau. Những kẻ sĩ làm quan trong triều cũng có thể gọi như thế để tỏ ý tôn kính, một thư sinh trẻ cũng có thể gọi như vậy, thê tử gọi phu quân cũng được nhưng cảm giác không quá thân mật.

Tần Tranh ngơ ngác nhìn y một cái. “Phu quân?”

Cô xoa xoa cánh tay. “Chàng không thấy buồn nôn sao?”

Trong mắt Tần Tranh, cách gọi “phu quân, phu nhân” ở cổ đại cũng giống như “ông xã, bà xã” ở hiện đại, giới thiệu với người ngoài thì không sao nhưng gọi nhau như thế thì hơi nổi da gà.

Sở Thừa Tắc im lặng một lát, nghĩ lại trước kia mình cũng rất hiếm khi gọi Tần Tranh là phu nhân nên cuối cùng bỏ đi ý định bảo cô đổi cách xưng hô, gọi mình là phu quân. Nhưng nghe cô cứ không ngừng gọi “tướng công, tướng công” như thế, nghĩ tới việc một người nào đó cũng có thể gọi y là “Trình tướng công” thì lòng bất giác cảm thấy không thoải mái lắm mà không biết giải thích sao.

Y nhìn chằm chằm Tần Tranh một lát, đột nhiên hỏi: “Ta có nói với nàng tên chữ của ta chưa?”

Trong sách, thái tử là một nhân vật phản diện, một con chốt thí bị người người mắng chửi, làm gì mà nhắc đến tên chữ. Tuy nhiên y hỏi thế có nghĩa là bản thân cũng không nhớ mình từng nói với thái tử phi hay chưa.

Tần Tranh lắc đầu bảo: “Chưa.”

Sở Thừa Tắc cười bảo: “Vậy từ nay nàng gọi ta là Hoài Chu đi, trước kia có một bậc trưởng bối đặt cho ta nhưng sau này không dùng nữa, bây giờ chỉ có nàng mới biết thôi.”

Gió thổi qua rừng cây. Lúc bóng cây lắc lư, ánh trăng xuyên qua những kẽ lá chiếu lên mặt y, khiến nụ cười trên môi y có thêm vẻ cô tịch rất khó diễn tả thành lời.

Tần Tranh thoáng ngẩn người, cảm giác như y đang chìm trong một cảm xúc hoài niệm nào đó. Những ngón tay thon của cô chủ động nắm lấy tay y, cô còn nhướng mày, cố tình kéo giọng thật dài. “Hoài Chu… ca ca?”

Sở Thừa Tắc ngước mắt lên nhìn, Tần Tranh lập tức nghiêm mặt lại.

Từ trong mắt y, cô đọc được ý “sau này nàng còn nhiều cơ hội gọi như vậy”.

Cô hắng giọng. “Chẳng phải định đi xem cách bày bố phòng thủ sao? Nếu không đi thì lát nữa về sẽ không kịp ăn tối đấy.”

Sở Thừa Tắc đưa mắt nhìn xung quanh một chút, thấy có không ít những đốm sáng màu xanh đang bay lơ lửng trong màn đêm phía khu rừng xa xa. Y nói: “Nàng ở đây đợi ta một lát, đừng đi đâu.”

Trời đất tối đen, lại đang trên con đường nhỏ giữa rừng, gió nổi lên làm lá cây kêu xào xạc, thỉnh thoảng còn có tiếng chim kêu vượn hú, có Sở Thừa Tắc cô không cảm thấy sợ, nhưng bảo mình cô ở đây thì cô không dám.

Tần Tranh níu góc áo Sở Thừa Tắc, cố gắng khiến giọng mình nghe không quá nhút nhát. “Chàng đi đâu vậy?”

Sở Thừa Tắc cảm thấy nếu cô mà có cái mai như con rùa thì hẳn là đã sợ đến nỗi rúc vào trong mai, chỉ chừa một bàn tay thò ra níu áo mình.

Y cố nhịn cười, đáp: “Trên người ta không có mồi lửa, đường phía trước không dễ đi nên muốn tìm cho nàng cái lồng đèn.”

Tần Tranh nhìn xung quanh một vòng, chỉ cảm thấy gió thổi rờn rợn, lông trên người cô dựng hết lên. “Chàng gạt người, nơi hoang vu này kiếm đâu ra lồng đèn?”

Bỗng nhiên, Tần Tranh nghĩ đến điều gì, cô nhìn Sở Thừa Tắc với vẻ không dám tin. “Đêm hôm chàng gạt thiếp ra nơi hoang vu này, đừng nói là muốn để mình thiếp ở đây, muốn trêu ghẹo thiếp đúng không?”

Cô lập tức níu áo y càng chặt hơn.

Mắt Sở Thừa Tắc giần giật, thật sự không hiểu nỗi suy nghĩ kỳ lạ của thê tử mình. Y giải thích. “Phía bên kia có đom đóm, ta đi bắt một ít về làm đèn chiếu sáng cho nàng thôi.”

Tần Tranh nhìn theo hướng mà y nói, quả nhiên nhìn thấy những đốm sáng màu xanh đang chuyển động, khi đó mới chịu buông tay ra, còn dặn đi dặn lại. “Chàng… chàng đừng có đi xa quá.”

Sở Thừa Tắc trầm ngâm nhìn cô. “Nàng sợ tối à?” Trước kia không thấy cô thể hiện ra.

“Không phải.” Giọng của Tần Tranh hơi khó chịu nhưng cô không chịu giải thích nhiều, chỉ giục: “Chàng đi nhanh về nhanh.”

Cô không sợ tối, nhưng sợ một mình ở trong rừng vào đêm tối.

Lúc nhỏ Tần Tranh theo người nhà lên núi hái nấm rồi đi lạc, đi lòng vòng trên núi, người nhà huy động cả thôn tìm một ngày một đêm mới tìm được cô.

Tuy may mắn không gặp phải thú dữ, nhưng một mình ở trên núi cả đêm, trong lòng Tần Tranh ít nhiều vẫn còn một bóng ma.

Sở Thừa Tắc nghe cô giục thì không đi nữa mà ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: “Lên đi.”

Tần Tranh cảm thấy mình đang trở thành vật vướng víu nên từ chối: “Chàng đi bắt đom đóm đi, thiếp đợi ở đây là được.”

Đường ra sau núi xa như vậy, y cõng được một đoạn chứ làm sao cõng được một đường.

Tuy cô không quá nặng nhưng cũng đâu đến nỗi nhẹ như tờ giấy.

Trong bóng đêm, giọng Sở Thừa Tắc hơi lạnh. “Không lên là ta đi thật đó.”

Tần Tranh nghe ra y có ý để mặc cô ở đây mà đi một mình, nỗi sợ trong lòng vẫn thắng thế nên không quan tâm gì khác nữa, lập tức nằm lên lưng y, hai cánh tay còn ôm chặt cổ y.

Sở Thừa Tắc cõng cô đứng dậy, khẽ nhếch miệng. “Nàng đang định mưu sát phu quân mình đấy à?”

Tần Tranh ước gì có thể cắn y một cái để trút giận. “Sao trước kia thiếp không phát hiện ra chàng có thể khiến người ta tức chết thế nhỉ?”

Chỉ biết hù dọa cô thôi.

Sở Thừa Tắc không đáp lại, cõng cô đi phăng phăng thật vững vàng. Thật ra y còn muốn bắt nạt cô nhiều hơn nữa kìa.

Thỉnh thoảng Sở Thừa Tắc còn lên tiếng bảo Tần Tranh cúi đầu, chú ý né tránh những cành cây phía trên. Tần Tranh phát hiện y không cõng mình đi về phía đường núi mà là đi vào cánh rừng có nhiều đom đóm kia.

Y bắt mấy chục con cho vào tà áo mình, dùng thắt lưng buộc lại rồi đưa cho Tần Tranh. “Cầm lấy mà chơi này.”

Tần Tranh: “…”

Đang dỗ dành trẻ con đấy à?

Có điều số đom đóm mà y bắt cho vào áo tuy nhìn phát ra quầng sáng to chừng lòng bàn tay nhưng ánh sáng lại rất yếu, cách đó một ngón tay thôi còn nhìn không rõ chứ nói gì để chiếu sáng đường. Cái điển cố “đèn đom đóm” e là phải dí sát túi đom đóm vào trang sách thì may ra mới đọc được chữ.

Tần Tranh đột nhiên nhớ ra, lúc đầu Sở Thừa Tắc nói đi bắt đom đóm thật ra không phải để chiếu sáng gì, chẳng qua là muốn bắt về cho cô chơi mà thôi.

Lúc được Sở Thừa Tắc cõng lên lần nữa, một tay Tần Tranh cầm túi đom đóm, tay còn lại vòng qua vai y, nụ cười trên môi không khép lại được. Cô thì thầm hỏi: “Chàng định cõng thiếp đi suốt thế này à?”

Giọng Sở Thừa Tắc rất điềm tĩnh. “Nếu muốn kịp về ăn tối thì để ta cõng nàng sẽ nhanh hơn.”

Nụ cười trên môi Tần Tranh lập tức tắt ngúm. Cô nghiến răng ken két, cắn một cái lên tai y để trả thù.

Sở Thừa Tắc bị cắn nên kêu nhẹ một tiếng, không phải vì đau mà vì lúc cô với lên cắn y, thềm xuân mềm mại bị đè ép vào lưng y, cách hai lớp áo mỏng, thật sự là dằn vặt người ta. Ấy vậy mà cô còn cắn tai y rồi day day nghiến nghiến.

Tấm lưng của Sở Thừa Tắc cứng đờ, hơi thở cũng không bình thường. Y mắng: “Cái đồ gặm nhấm… Nàng cầm tinh con chuột đấy à?”

Tần Tranh nghe hơi thở y dồn dập thì tưởng là mình quá nặng, vì thế bèn nhả răng ra, hậm hực nói: “Chàng mới tuổi chuột đó, thiếp tuổi hổ! Thả thiếp xuống để thiếp tự đi!”

Sở Thừa Tắc không để ý, tiếp tục cõng cô đi về phía trước.

Tần Tranh sợ y mệt nên giãy chân. “Thiếp đi được mà.”

Sở Thừa Tắc vốn chỉ dùng hai cánh tay nâng hai chân cô, hai bàn tay gần như là không chạm vào cô. Lúc này hai chân cô lúc lắc, Sở Thừa Tắc dùng sức véo một cái như để trừng phạt rồi mới thả ra. “Đừng động đậy.”

Lòng bàn tay như có lửa, bắt đầu lan ra toàn thân. Sở Thừa Tắc đột nhiên cảm thấy mình đang tự hành hạ mình.

Tần Tranh hoàn toàn không phát hiện ra vẻ chịu đựng của y, chỉ cảm thấy lưng y hơi nóng, còn tưởng là y mệt nên đổ mồ hôi. Cô nói: “Thiếp nặng lắm, để thiếp tự đi.”

Sở Thừa Tắc đáp: “Tuy không nhẹ nhưng vi phu còn cõng được.”

Tần Tranh tức đến bốc khói. Rõ ràng thân thể này rất gầy, y đang giễu ai vậy chứ! Cô nói mình nặng là khiêm tốn thôi được không!

Tuy không quay đầu lại nhưng Sở Thừa Tắc vẫn có thể hình dung được dáng vẻ tức đến nghiến răng của cô, y khẽ bật cười.

Tần Tranh quyết định không để ý đến y nữa.

Trong ấn tượng của cô, ngoại trừ đêm nay, cô chưa từng thấy Sở Thừa Tắc cười như vậy.

Trước kia luôn cảm thấy giữa y và cô còn ngăn cách bởi thứ gì đó, nhưng nhờ có đêm nay, Tần Tranh đột nhiên cảm thấy Sở Thừa Tắc trở nên chân thực, dễ chạm tới hơn nhiều.

Tuy sự hình dung này hơi kỳ quặc nhưng trước kia, y luôn cho người ta cảm giác ẩn hiện trong mây. Bây giờ y biết trêu ghẹo cô, thể hiện cảm xúc chân thực nhất của mình trước mặt cô, không tạo cho cô cảm giác không thể nắm bắt được y nữa.

Trên đường ra sau núi, Sở Thừa Tắc giải thích tỉ mỉ cho cô biết những chỗ nào có cạm bẫy, khu vực nào do ai phụ trách, ngay cả người ở trạm gác ngầm cũng gọi ra cho cô gặp.

Những người trông chừng cạm bẫy các nơi khá ngạc nhiên, tuy nhiên họ vẫn nghe theo lệnh y, không hề tỏ vẻ dị nghị.

Dường như Sở Thừa Tắc không hề để tâm đến chuyện này nhưng lòng Tần Tranh thì không hề bình tĩnh chút nào. Vị trí đặt các cơ quan cạm bẫy e là chỉ những thành viên đầu não trong trại mới biết, về phần địa điểm có những trạm gác ngầm thì càng là chuyện cơ mật, e là chỉ có y và Lâm Nghiêu mới rõ.

Sau khi rời khỏi một trạm gác ngầm, cảm xúc nhăn nhó khó chịu trước đó đã tan biến, Tần Tranh không nhịn được, hỏi: “Ban đêm ban hôm, chàng dẫn thiếp ra đây chỉ để gặp những người này sao?”

Sở Thừa Tắc khẽ nhướng mày, không phủ định. “Phụ tá của ta thì phải biết những thứ này chứ. Sau này lỡ như gặp phải những tình huống bất thường gì, không kịp cắt đường cáp treo, để cho người ta tấn công từ sau núi lên thì nàng cũng nắm rõ những chỗ phòng thủ này, có thể kéo dài thêm thời gian.”

Y đang sợ chuyện thủy tặc tấn công lên trại tiếp diễn lần nữa.

Tần Tranh không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy mà y vẫn canh cánh mãi, lòng cảm thấy hơi chua xót.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình được nâng niu trân trọng bởi một người không có quan hệ huyết thống gì với mình.

Sở Thừa Tắc thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ửng đỏ, cứ tưởng mình đã nói sai điều gì nên khẽ nhíu mày, dùng ngón tay hơi chai sần vì luyện võ suốt ngày nhẹ nhàng lau khóe mắt cô. “Đừng sợ, tình huống ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, ta nói những điều này với nàng là để phòng xa mà thôi…”

Y chưa nói hết đã dừng lại, bởi vì Tần Tranh đột nhiên nhào vào lòng y.

Lực lao tới của cô không quá mạnh, Sở Thừa Tắc cảm giác như có một áng mây sẽ sàng sà xuống trái tim mình.

Y đưa tay lên vỗ vào lưng cô rồi khẽ vuốt mái tóc đen dài, không lên tiếng an ủi nhưng còn hơn cả ngàn lời an ủi.

Ánh trăng vằng vặc, đom đóm lập lòe, bóng cây chập chờn, hai người đang ôm nhau kia như đang đứng giữa một bức tranh thủy mặc.

Một lát sau, Tần Tranh mới khẽ hỏi: “Tại sao chàng lại tốt với thiếp như thế?”

Sở Thừa Tắc đáp: “A Tranh bớt khen nam nhân khác vài câu, vi phu sẽ càng tốt với nàng hơn nữa.”

Tần Tranh: “…”

Không khí lãng mạn hoàn toàn bị câu này phá vỡ.

Cô im lặng kết thúc cái ôm này, thu lại sự cảm động khi nãy. “Về thôi, chắc nhà bếp đã nấu xong bữa tối rồi.”

Họ vừa lấy được một cây đuốc từ chỗ trạm gác ngầm, trên đường về coi như là có thứ để soi sáng.

Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh cầm đuốc đi nhanh phía trước, đột nhiên cảm thấy lúc nãy mình không nên lấy cây đuốc kia.