Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 39




Lưỡng Yến Sơn.



Khác với ngày thường, lúc này không khí trong trại rất căng thẳng.



Mọi người trong Kỳ Vân Trại – có được binh khí – bèn theo các tiểu đầu mục tập luyện trên bãi đất trống. Vương Bưu vội vội vàng vàng đi vào nhà Lâm Nghiêu, vui mừng nói: “Trại chủ, người của Hắc Hổ Nhai và Phong Hỏa Lâm đều đã đến. Đương gia của các trại khác cũng đang trên đường lên đây.”



Kỳ Vân Trại thân cô thế yếu, nếu một mình đối đầu với quan phủ thì không khác nào lấy trứng chọi đá. Nếu liên minh với các trại khác, trong nhất thời quan phủ sẽ không thể nuốt được miếng xương cứng này, vì thế Vương Bưu vô cùng mừng rỡ.



Lâm Nghiêu đang cùng Sở Thừa Tắc xem bản đồ nội thành Thanh Châu, nghe thế vẻ nặng nề trên mặt cũng tan biến. Hắn lập tức nói: “Mau mời vào.”



Vương Bưu tuân lệnh ra mời người của hai trại kia vào.



Hắn vừa ra ngoài, Lâm Nghiêu bèn ngẩng đầu lên nhìn Sở Thừa Tắc phía bên kia, ánh mắt không giấu được vẻ khâm phục. “Bây giờ ta mới hiểu tại sao mới sáng sớm huynh đã bảo các huynh đệ trang bị chỉnh tề, còn bắt họ tập luyện đàng hoàng trong một canh giờ nữa, là để diễn cho những người kia nhìn đúng không? Sở huynh quả là cao thủ trong việc dọa người. Có điều sao huynh dám chắc những sơn trại kia sẽ phái người đến sau khi nhận được thư của Kỳ Vân Trại?”



Ánh mắt Sở Thừa Tắc vẫn tập trung vào tấm bản đồ. Trong ánh mắt ấy không còn vẻ ôn hòa như trước nữa mà sâu không thấy đáy, hơi thở trên người cũng lạnh hơn vài phần.



Hai ngày nay, ngoại trừ Lâm Nghiêu không thể né tránh, nhất định phải thương lượng với y ra thì ngay cả Vương Bưu cũng không dám đến gần y.



Nhưng có vẻ như người trong cuộc không hề cảm nhận được, y dùng bút đỏ khoanh một chỗ lại, mắt không ngước lên, giọng thì rất lãnh đạm. “Môi hở răng lạnh. Có vết xe đổ của Bàn Long Câu, các sơn trại lớn trong địa giới Thanh Châu đều sẽ thấy nguy hiểm cận kề. Những sơn trại này, ai có thể địch lại Bàn Long Câu? Nếu quan phủ đánh lẻ từng trại một, đơn độc đấu với quan phủ có nghĩa là chọn cái chết.”



“Kỳ Vân Trại có địa thế hiểm trở, lại có binh khí của triều đình trong tay, lần này họ đến, thay vì nói là giúp Kỳ Vân Trại, chi bằng nói là tự cứu mình.”



Nói đến đây, rốt cuộc Sở Thừa Tắc cũng dừng bút, ngước đôi mắt sâu thẳm lên. “Tuy nhiên các sơn trại khác vẫn chưa biết chúng ta muốn đánh vào thành Thanh Châu để cứu người, làm thế nào thuyết phục họ liên minh thì phải xem tài năng của trại chủ rồi.”



Đây cũng là nguyên nhân Kỳ Vân Trại không đợi các trại khác tự tìm đến mà sớm chìa tay ra với họ.



Chỉ bằng binh lực của Kỳ Vân Trại là tuyệt đối không đủ để quan phủ nhét kẽ răng. Lôi kéo thêm các sơn trại khác vào thì miễn cưỡng có thể đánh một trận.



Nhưng những sơn trại khác cũng không phải kẻ ngốc, điều họ cần là yên ổn mà không phải là cùng Kỳ Vân Trại đối chọi quyết liệt với quan phủ.



Lâm Chiêu nhìn bản đồ thành Thanh Châu, mày cau thật chặt. “Triều đình phái ba vạn tinh binh đến diệt cướp, sơn tặc cả cái Thanh Châu này cộng lại cũng mới vài ngàn người, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, e là không thể thuyết phục được người của các sơn trại khác.”



“Không tới ba ngày, quan binh đến diệt cướp ở Thanh Châu sẽ bị điều đi.”



Ngữ khí chắc chắn của Sở Thừa Tắc làm Lâm Nghiêu ngạc nhiên nhướng mày. “Được. Lát nữa Vương Bưu dẫn người đến, ta sẽ bàn với đương gia của các trại kia.”



Sở Thừa Tắc không nói tại sao quan binh lại bị điều đi nơi khác, Lâm Nghiêu cũng tinh ý không hỏi nhiều.



Sở Thừa Tắc tiếp tục cầm bản đồ của Kỳ Vân Trại ra xem các công sự phòng ngự của sơn trại. Từ sau khi Bàn Long Câu tấn công họ bằng con đường sau núi, những cọc gỗ trên vách đá đã bị họ dùng lửa đốt trụi, bây giờ chỉ có thể lên Kỳ Vân Trại bằng hang Yến.



Nếu chỉ có người của Kỳ Vân Trại, dựa vào giỏ mây lên xuống là không thành vấn đề. Nhưng người của những sơn trại khác cũng sắp đến, chỉ dựa vào giỏ mây thôi là rất phiền phức.



Vì thế Sở Thừa Tắc tập trung chú ý vào vách núi đối diện với bờ sông phía sau Lưỡng Yến Sơn.



Nếu trên đỉnh núi có thể xây một cây cầu vượt qua sông, nối liền với dãy núi bên kia thì việc ra vào Kỳ Vân Trại sẽ tiện hơn nhiều, thế lực của sơn trại cũng sẽ dễ bành trướng ra ngoài hơn. Lỡ gặp bước đường cùng, chỉ cần chặt đứt cây cầu giữa hai ngọn núi là có thể vô lo mà ngủ.



Tuy nhiên vùng Trung Nguyên này địa thế bằng phẳng, hiếm có cầu treo, e là rất khó tìm thợ biết làm cái này. Năm đó y chinh chiến Tây Lăng, đánh nhiều trận rất vất vả mới ý thức được cầu treo có thể rút ngắn con đường ra quân thế nào.



Y khẽ nắm cây bút đỏ trên tay, đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ lạ lùng: Có lẽ nàng biết phải xây cầu treo thế nào.



Nhưng bây giờ nàng ấy đang ở trong tay Thẩm Ngạn Chi.



Đôi mắt hẹp và dài nheo lại, che giấu mọi sắc thái u ám trong đó.



Không phải y chưa từng hoài nghi lý do cô trở nên khác thường, nhưng cũng chính vì từng hoài nghi nên lúc này mới không muốn suy nghĩ thêm về lựa chọn của cô khi đó.



Cô vẫn rất thông minh, chưa bao giờ khiến mình rơi vào hiểm cảnh.



Trước mặt y, vì bảo vệ tính mạng, luôn nhún nhường nịnh nọt, miệng ngọt ngào như mật để lấy lòng y. Vậy trước mặt Thẩm Ngạn Chi thì sao?



Vì khoảnh khắc suy tư này, đầu ngọn bút lông quét qua làm lan một vết mực đen sì trên giấy trắng, trông rất chói mắt.



Bất chợt, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia lại hiện lên vẻ ôn hòa khác thường, Lâm Nghiêu nhìn ánh mắt ấy mà lưng bất giác lạnh toát.



Không đợi hắn lên tiếng, Sở Thừa Tắc đã ung dung nói một câu: “Bo bo giữ mình cũng không sai.”



Lâm Nghiêu không biết tại sao y lại đột nhiên nói ra câu này nhưng dưới ánh mắt ôn hòa mà vô cùng áp lực của y, hắn vội gật đầu đồng ý. “Không sai, không sai.”



Sở Thừa Tắc chậm rãi nói: “Sai là ở kẻ không biết thời thế.”



Câu này Lâm Nghiêu càng không hiểu, có điều thấy ánh mắt Sở Thừa Tắc quét qua, hắn ại vội vã gật đầu lia lịa. “Đúng đúng, không biết thời thế là đáng chết.”




——



Từ sau khi từ chối Thẩm Ngạn Chi vào buổi sáng, cho đến trưa hắn cũng không xuất hiện. Tần Tranh rất hài lòng với sự bình yên này. Cô còn tưởng Thẩm Ngạn Chi là người có da mặt mỏng, tuân thủ lễ nghi, bị những lời của cô kích thích nên không đến nữa, ai dè là do cô quá ngây thơ.



Vừa đến trưa, một đám thị nữ lại bưng sơn hào hải vị đến, bày kín chiếc bàn bát tiên trong phòng Tần Tranh.



Tần Tranh khẽ cau mày, còn chưa hiểu rõ tình hình thì Lâm Chiêu – nghe động tĩnh bên này nên chạy đến – đã bị hai tên thị vệ khống chế.



“Các ngươi làm gì vậy?” Lâm Chiêu là người nóng nảy, nếu không vì trên người còn có thương tích thì e là đã ra tay với hai tên thị vệ kia rồi.



“Đại nhân muốn dùng bữa ở đây, làm phiền cô nương tránh mặt trong chốc lát. ” Thị vệ đáp lại với khuôn mặt không biểu cảm.



Tần Tranh lập tức nói: “Thả muội ấy ra. Muội ấy sẽ cùng dùng cơm với ta.”



Mắt phải đột nhiên nháy lia lịa, Tần Tranh bỗng có một dự cảm không lành.



Hai tên thị vệ vẫn không buông ra. Lúc Lâm Chiêu giãy giụa, một tên thị vệ còn bấm vào vết thương vai bả vai nàng ta làm Lâm Chiêu đau đến tái mặt. Tuy nhiên nàng ta không chịu thua, giơ chân lên dùng đầu gối đạp vào bụng hắn một cái.



Tên thị vệ kia đau đến mức cong người lại, lực trên tay giảm đi làm Lâm Chiêu giãy ra được.



Lâm Chiêu thù dai, còn muốn đạp cho tên thị vệ còn lại một cái nhưng bị hắn chặn lại.



Những tên thị vệ đằng sau đồng loạt rút đao ra, chỉa vào Lâm Chiêu.



Tần Tranh thấy tình hình không ổn bèn gạt đám thị vệ ra, chắn trước mặt Lâm Chiêu. “Các ngươi muốn bắt muội ấy thì cũng bắt ta luôn đi.”



“Lui ra đi.”



Một giọng nói lạnh lẽo từ ngoài cửa truyền đến.



Đám thị vệ thu đao lại, lui ra một bên.



Hôm nay Thẩm Ngạn Chi không mặc quan phục mà mặc chiếc áo đen bình thường, hoa văn bằng chỉ bạc in chìm thỉnh thoảng ánh lên trong nắng, hông hắn đeo ngọc bội song ngư. Tạo hình này làm giảm bớt vẻ lạnh lùng u ám, tăng thêm vẻ tươi trẻ sức sống.



Hắn cất bước đi vào, khi ánh mắt nhìn thấy Tần Tranh, có vui mừng, có lưu luyến, cũng có đau khổ và cố chấp ẩn giấu rất sâu.




Quả nhiên nàng ấy thích hợp với y phục màu trắng nhất. Lúc không cười, nàng lạnh lùng như một tiên nữ từ chín tầng trời cao lạc xuống nhân gian.



Lúc lướt mắt qua mái tóc Tần Tranh, để ý thấy cây trâm gỗ tối màu trên đó, khuôn mặt vốn đang cau có càng trở nên u ám. “Hôm qua ai là người mang trâm đến?”



Một thị nữ lạ mặt sợ đến mức chân mềm ra, quỳ phịch xuống đất, run rẩy đáp: “Là.. là nô tỳ.”



Thẩm Ngạn Chi không hề nhìn thị nữ kia, ra lệnh: “Lôi xuống, chém.”



Thị nữ kinh hoàng tới mức liên tục xin tha. “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”



Không ai quan tâm tới nàng ta. Hai tên thị vệ bước tới, dùng khăn nhét vào miệng thị nữ đó, kéo nàng ta ra ngoài.



Tần Tranh do dự một chút rồi vẫn lên tiếng ngăn cản. “Dừng tay!”



Trước kia khi đọc sách, Tần Tranh rất bực bội trước tình tiết nam chính hoặc nam phụ dùng cách thức giết người để ép buộc nữ chính thế này, không ngờ khi xuyên qua mình lại gặp phải.



Cô ghét nhất là cảnh mấy vai chính yêu nhau, tâm trạng không tốt là lại chém giết người hầu.



Nếu Tần Tranh là một người cổ đại chân chính, có lẽ sẽ không cảm thấy gì nhưng cô là một người hiện đại, cái tên phản diện điên cuồng này vì mình mà tự dưng muốn giết thị nữ đêm qua đến đưa trâm, cô không thể nào thờ ơ đứng nhìn được.



Thậm chí cô còn muốn mổ sọ hắn ra xem đầu óc tên phản diện này được cấu tạo thế nào mà hễ tí là muốn giết người.



Thẩm Ngạn Chi nhìn Tần Tranh, ánh mắt quả quyết. “Nàng không thích thứ ả ta đưa đến, vậy giữ ả lại có tác dụng gì?”



Tần Tranh không hiểu nổi Thẩm Ngạn Chi bị thứ gì kích thích nữa. Quả nhiên không phải ai cũng có thể chịu nổi tình yêu của nhân vật phản diện. Cô lạnh lùng bảo: “Không liên quan đến nàng ta. Là do cây trâm quá quý giá, ta không muốn dùng.”



Biết lý do cô không chịu dùng cây trâm, thái độ của Thẩm Ngạn Chi lập tức dịu lại. “Một cây trâm thôi có là gì. A Tranh xứng đáng dùng những thứ quý giá hơn gấp trăm ngàn lần.”



Hắn đưa tay ra hiệu, thị vệ bèn thả thị nữ kia ra.



Thẩm Ngạn Chi nhìn thị nữ kia một cái. “Mang cây trâm tới đây.”



Một lát sau, thị nữ bưng chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương đi đến, quỳ dưới đất, giơ chiếc hộp lên cao quá đầu.




Thẩm Ngạn Chi nhìn Tần Tranh. “A Tranh cài lên đi.”



Lâm Chiêu tức giận đến nỗi ngực phập phồng, không thể nhịn được nữa. “Ngươi đừng quá đáng!”



Thẩm Ngạn Chi nhìn về phía Lâm Chiêu. Ánh mắt của hắn vừa lạnh lẽo vừa hờ hững, mang theo chút bực dọc, dường như đang suy nghĩ có nên giữ lại cái người om sòm này không. Nhưng thấy Tần Tranh che chở Lâm Chiêu như vậy, hắn cố nén ý nghĩ ấy, chỉ nói với thị vệ phía sau. “Dẫn ra ngoài.”



Đương nhiên Lâm Chiêu không chịu đi, Tần Tranh sợ họ làm hại tới Lâm Chiêu nên cũng không dám để nàng ta đi.



Thẩm Ngạn Chi đã ngồi xuống bên chiếc bàn bát tiên. Thấy Tần Tranh chắn trước người Lâm Chiêu, hắn đưa tay chống cằm, nhìn cô nói: “Ta chỉ muốn cùng A Tranh ăn bữa cơm nên tạm thời mời vị cô nương này đi nơi khác mà thôi. Nếu A Tranh còn làm ta đau lòng, ta không thể bảo đảm nàng ta có thể lành lặn trở lại đâu.”



Lâm Chiêu lập tức mắng trở lại. “Cẩu quan! Ngươi cho là bà đây sợ ngươi sao? Ngươi là thứ gì chứ!”



Thanh kiếm trong tay Trần Thanh đã rút ra một nửa, hắn đang định bước tới thì Thẩm Ngạn Chi giơ tay lên ngăn lại, khuôn mặt cố chấp như một đứa trẻ không lấy được món đồ chơi mình thích là không chịu thôi.



Hắn đang đợi Tần Tranh lựa chọn.



Tần Tranh bấm chặt năm ngón tay vào lòng bàn tay, nói với Lâm Chiêu. “A Chiêu, muội ra ngoài trước đi.”



Lâm Chiêu vẫn không yên tâm. “A Tranh tỷ tỷ…”



“Đừng lo, ta có vài lời muốn nói riêng với Thẩm đại nhân mà thôi.” Tần Tranh ngắt lời Lâm Chiêu.



Để Lâm Chiêu ở lại, với tính cách của nàng ta thì sẽ chỉ chịu thiệt.



Lâm Chiêu bị mấy tên thị vệ đẩy ra cửa, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại.



Thẩm Ngạn Chi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Tranh, mắt trở nên đỏ ửng nhưng trong nỗi đau đớn vô cùng ấy lại ẩn chứa vẻ khoái trá chết cũng không sờn.



Đúng là hắn bị những lời của Tần Tranh hôm nay làm đau đớn.



Người có gia đình?



Hắn không biết trong khoảng thời gian mất ký ức, giữa Tần Tranh và tên thái tử vô dụng kia đã xảy ra những gì, nhưng A Tranh cam tâm thừa nhận đó là phu quân của mình. Điều này như một cây gai cắm vào tim hắn, nỗi căm phẫn và đố kỵ lan ra khắp người hắn.



Thái tử đã nói gì với nàng ấy?



Gạt nàng rằng họ là một đôi phu thê ân ái?



Thái tử tuy vô dụng nhưng vẫn có một khuôn mặt dùng được, đủ sức để lừa gạt một người mất ký ức như nàng.



Đôi khi hắn còn hoài nghi thái tử cố tình làm vậy. Cố tình để nàng trở lại bên cạnh hắn nhằm báo thù hắn.



Hắn muốn cùng nàng làm lại từ đầu, nhưng sáng nay, vì câu nói của nàng mà gần như mất đi toàn bộ lý trí.



Nàng đã quên hắn nên có thể không ngại ngần gì mà nói ra những lời làm tổn thương hắn.



Đúng vậy. Dù gì nàng cũng không biết hắn đau đớn thế nào.



Đêm qua còn nghĩ nàng không nhớ được cũng tốt, nhưng hôm nay sau khi nghe nàng nói mình đã có gia đình, hắn chỉ muốn nhắc lại toàn bộ những gì đã qua giữa họ.



Thẩm Ngạn Chi nhìn Tần Tranh, mỉm cười nhưng trong mắt lại vô cùng đau thương. Hắn ra lệnh cho thị nữ đang run rẩy bên cạnh: “Còn ở đó nhìn à?”



Thị nữ vội vàng kéo chiếc ghế nhỏ ra, ý bảo Tần Tranh ngồi xuống.



Thẩm Ngạn Chi liếc nhìn cây trâm ngọc, cố chấp hỏi: “A Tranh tự cài lên hay để ta giúp?”



Câu này của hắn làm Tần Tranh bất giác nhớ đến buổi sáng hôm ấy, Sở Thừa Tắc búi tóc giúp cô.



Tim cô như bị một bàn tay bóp lại, đau đến nghẹt thở.



Cô nhìn thị nữ đang quỳ dưới đất, tay nâng hộp gỗ đàn hương. Vì nâng lên quá lâu, tay nàng ta đã hơi run run, còn đầu cúi gằm xuống, khóc không ra nước mắt.



Tần Tranh không nói tiếng nào, chỉ cầm cây trâm lên cài vào tóc mình, sau đó lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạn Chi. “Hài lòng rồi chứ?”



Rõ ràng nàng đã làm theo ý mình, nhưng khi chạm vào ánh mắt Tần Tranh, Thẩm Ngạn Chi lại cảm thấy tim đau nhói. Hắn bối rối quay mặt đi, vung tay ra hiệu cho Trần Thanh và thị nữ trong phòng đều lui ra hết.



Cửa phòng không đóng. Dù hắn có thất lễ thế nào thì vẫn giữ cho cô sự tôn trọng.



Rõ ràng từ khi bước vào đây, hung hăng ỷ thế hiếp người là hắn nhưng giờ phút này, yếu đuối đến hai mắt đỏ hoe cũng là hắn. Khi không còn ai ở đây, hắn hèn mọn khẩn cầu: “A Tranh, ăn với ta một bữa cơm, được không?”