Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 37




Lần này Thẩm Ngạn Chi đến Thanh Châu, để bảo đảm an toàn, đại phu mang theo cũng là người của Thẩm gia ở kinh thành.



Vì thế sau khi về đến nơi, hắn không cần sai người đến hiệu thuốc mời đại phu, người của tri phủ Thanh Châu canh chừng ở ngoài cả đêm vẫn không thu hoạch được gì.



Tần Tranh bảo đại phu của Thẩm gia trị thương cho Lâm Chiêu xong mới đồng ý để ông ta bắt mạch cho mình.



Đại phu làm việc cho Thẩm gia đã nhiều năm, đương nhiên cũng có nghe qua chuyện giữ thái tử phi và thiếu chủ nhà mình. Biết Tần Tranh mất ký ức, nhớ đến sự trung nghĩa của Tần Quốc Công, trong lòng không khỏi cảm thấy bùi ngùi xót xa. Sau khi bắt mạch xong, trước mặt Tần Tranh ông ta chỉ nói những lời đại loại như phải nghỉ ngơi nhiều… rồi cáo lui.



Vừa ra ngoài liền nhìn thấy Thẩm Ngạn Chi đang chắp tay đứng ngoài hành lang. Vầng trăng khuyết cong cong treo trên bầu trời, lúc này thân hình cao gầy của hắn trông càng thêm ốm yếu.



Nghe tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Thế nào?”



Đại phu thở dài, đáp: “Trải qua biến động mất nước, biến cố ở Đông Cung, trên đường chạy trốn hẳn là cũng chịu không ít cực khổ, e là thái tử phi bị đả kích quá lớn nên mới mất đi ký ức.”



Thẩm Ngạn Chi khẽ nhắm đôi mắt phượng lại, khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt càng mang theo cảm giác mong manh dễ vỡ. Hắn hỏi với giọng khàn khàn: “Nàng còn có thể khôi phục ký ức không?”



Đại phu hơi khó xử. “Cái này cũng tùy duyên. Có thể qua một thời gian sẽ khôi phục, có thể cả đời cũng sẽ không.”



“Tạm thời đừng để nàng ấy biết chuyện Tần Quốc Công. Lui ra đi.”



Đại phu chắp tay hành lễ rồi im lặng cáo lui.



Thẩm Ngạn Chi quay lại nhìn căn phòng ở cuối hành lang, đôi mắt kìm nén nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Có cảm giác đang có vô số ngọn núi đè trên người hắn, khiến hắn không thể thở nổi.



“Có lẽ không nhớ được cũng tốt.”



Quên đi mười mấy năm cùng lớn lên bên nhau, quên những lúc nhàn rỗi cùng đánh cờ, đọc sách, uống trà… cũng quên đi những đau khổ sau khi Đại Sở diệt vong.



Quên đã từng yêu, phải chăng cũng không nhớ được hận?



Thậm chí trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Ngạn Chi còn hèn mọn nghĩ rằng đây chính là cơ hội ông trời ban cho để họ có thể làm lại từ đầu.



Chỉ cần A Tranh còn bên cạnh hắn, có nhớ quá khư hay không có gì quan trọng? Từ nay về sau họ được ở bên nhau là đủ.



Gió nổi lên, lồng đèn treo trên hành lang bị thổi lắc lư nghiêng ngả, dung nhan còn tinh tế hơn cả nữ tử của hắn cũng trở nên thoắt sáng thoắt tối trong ánh đèn chập chờn ấy.



Trần Thanh từ đầu bên kia của hành lang đi tới, chắp tay nói: “Chủ nhân, đã thẩm vấn xong mấy tên thủy tặc bắt về rồi, chúng chỉ nói thái tử phi vừa bị chúng cướp từ hang sơn tặc Kỳ Vân Trại về chứ không hề nhìn thấy thái tử triều trước. Ngoài ra số binh khí kia cũng bị đám sơn tặc ấy cướp đi rồi, thuộc hạ nghi ngờ thái tử đang ẩn nấp tại Kỳ Vân Trại.”



Đôi mắt phương của Thẩm Ngạn Chi lập tức trở nên sắc lạnh. “Vậy thì vây đánh Kỳ Vân Trại.”



Trần Thanh chần chừ giây lát rồi nói: “Kỳ Vân Trại xây trên Lưỡng Yến Sơn, bốn phía Lưỡng Yến Sơn đều là vách núi cao mấy chục trượng, người ngoài không thể lên đó được. Thái tử phi từng ở trong hang sơn tặc, hay là… hỏi thái tử phi địa hình của nơi đó, có lẽ có thể giúp chúng ta…”



Không ngờ nghe đến đây, Thẩm Ngạn Chi đột nhiên bước tới xách cổ áo Trần Thanh lên, mắt long sòng sọc, hung tàn nói: “Không ai được phép nhắc đến sơn trại với nàng ấy. Nàng ấy cần được tịnh dưỡng.”



Trần Thanh biết hắn sợ nhắc đến hang sơn tặc sẽ gợi lại những hồi ức không hay trong đầu Tần Tranh, vì thế không dám nói đến chuyện này nữa, chỉ cúi người đáp: “Thuộc hạ đã biết.”



Lúc này Thẩm Ngạn Chi mới thả Trần Thanh ra. “Cút đi. Tiếp tục điều tra về Kỳ Vân Trại.”



Trần Thanh vâng một tiếng, nhận lệnh.



Sau khi hắn lui ra, một mình Thẩm Ngạn Chi lại tiếp tục đứng trên hành lang khá lâu.



Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Tần Tranh nhưng nàng đã không còn nhớ, vì thế đây không phải là lúc.



Lúc đám thị nữ mang quần áo trang sức đi ngang qua hành lang, thấy hắn đều đồng loạt dừng lại hành lễ: “Bái kiến đại nhân.”



Thẩm Ngạn Chi liếc nhìn chiếc khay đựng đồ trang sức, bên trong toàn là trâm vàng, lược ngọc… nhìn lộng lẫy nhưng thật sự không xứng với Tần Tranh.



Nhớ lại tri phủ Thanh Châu từng nói có một nam tử mang nhẫn nhọc của thái tử triều trước để đổi một cây trâm ngọc, lòng hắn lại nhen lên ngọn lửa ghen tuông. Hắn lạnh giọng nói: “Trong kho còn có một cây trâm bằng ngọc mỡ dê, mang cây trâm ngọc ấy qua đi.”



Đám thị nữ không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cúi người nghe lệnh.



——



Phòng của Tần Tranh và Lâm Chiêu sát vách nhau, cô vừa tắm rửa xong bèn có cả đám thị nữ kéo đến dâng quần áo trang sức.



Váy dài bằng gấm Thục màu trắng hoa lê, vừa mặc lên người, Tần Tranh không cần soi gương cũng cảm thấy mình được chiếc váy này làm tôn lên vẻ thanh cao. Thị nữ giúp cô lau khô tóc. Lúc cài trâm, Tần Tranh nhìn cây trâm ngọc màu trắng có giá trị không nhỏ trong tay thị nữ, khéo léo từ chối, chỉ dùng cây trâm gỗ của mình búi thành búi tóc đơn giản.



Cô và Lâm Chiêu đều chỉ mới ăn sáng, bây giờ đã quá nửa đêm nên đói đến nỗi bụng dán vào lưng. Có lẽ biết đêm nay Thẩm Ngạn Chi đi diệt thủy tặc nên nhà bếp vẫn giữ ấm thức ăn, phía Tần Tranh và Lâm Chiêu cũng được đưa tới một chén canh tuyết giáp và một chén tổ yến chưng.




Ngoại trừ lúc đưa họ về, Thẩm Ngạn Chi không hề xuất hiện nữa.



Một mình Lâm Chiêu ở trong phòng thấy buồn bực nên chạy qua dùng bữa khuya với Tần Tranh.



Tần Tranh chỉ ăn nửa chén canh tuyết giáp là không muốn ăn nữa, sức ăn của Lâm Chiêu lớn nên Tần Tranh đưa chén tổ yến của mình cho Lâm Chiêu ăn luôn, để nàng ta bồi bổ.



Hai chén tổ yến vào bụng, Lâm Chiêu chép miệng, hỏi: “Đây là canh lòng trứng nấu với đường à? Ăn vào ngon ngọt thật.”



Thị nữ vào thu dọn chén đũa nhìn nàng ta một cái, nói: “Đây là yến huyết đó, mười lượng mới mua được một tiền.”



Mười tiền mới được một lạng.



Lâm Chiêu suýt nữa là bị sặc, lập tức cảm thấy thứ mình vừa ăn vào không phải là hai chén tổ yến mà là ngân lượng sáng bóng.



Sau khi thị nữ nói xong, Tần Tranh nhìn nàng ta một cái. Ánh mắt rất bình thản nhưng lại khiến thị nữ cúi đầu, trong lúc thu dọn chén đũa không dám nói thêm câu nào nữa.



Đợi thị nữ ra ngoài, Lâm Chiêu mới xấu hổ nói: “A Tranh tỷ tỷ, ngày mai chúng ta đi khỏi nơi này đi.”



Nơi này toàn bộ đều toát lên vẻ phú quý, một chén canh tổ yến cũng mất mười lượng bạc, Lâm Chiêu sợ ở thêm vài ngày nữa thì cả đời cũng không trả được tiền ăn uống ở đây.



Tần Tranh biết Lâm Chiêu đang lo lắng điều gì nhưng cô không thể nói rõ mối quan hệ rắc rối này, chỉ khẽ thở dài một hơi: “Chỉ e là không dễ như vậy.”



Với tình cảm cố chấp của Thẩm Ngạn Chi đối với thái tử phi, sao có thể dễ dàng thả cô đi như vậy.



Họ đã thoát khỏi ổ thủy tặc, bây giờ rơi vào tay Thẩm Ngạn Chi, tuy tính mạng không đáng lo nhưng chắc chắn sẽ bị kiểm soát hành động.



Nếu cô đường đột nói với Thẩm Ngạn Chi mình muốn đi thì sẽ càng phản tác dụng, hắn sẽ âm thầm phái người giám thị họ chặt hơn, rất bất lợi cho việc tìm cơ hội chạy trốn sau này.



Bây giờ điều Tần Tranh lo lắng nhất chính là an nguy của Sở Thừa Tắc. Tuy Thẩm Ngạn Chi đã tìm được cô, e là không lâu nữa sẽ tra được tung tích của Sở Thừa Tắc. Người của Kỳ Vân Trại cũng chỉ là một đám nông dân bị ép lên núi làm cướp, còn trong tay Thẩm Ngạn Chi lại là hàng vạn binh lính được huấn luyện kỹ càng. Lúc này nếu đối đầu với nhau, dù Sở Thừa Tắc có võ nghệ cao cường thì cũng không thể lấy một chọi một vạn được.



Lâm Chiêu nghe Tần Tranh nói, nhớ lại sau khi họ vào đây, trong vườn có thêm một số thị vệ, bỗng cảm thấy đây không phải là bảo vệ mà là giam lỏng.



Nàng ta do dự một chút, rốt cuộc vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng. “A Tranh tỷ tỷ, cái người làm quan lớn kia có phải thích tỷ không?”




Chỉ cần nhìn thấy A Tranh tỷ tỷ, đôi mắt của đối phương gần như là dính trên người tỷ ấy nhưng ánh mắt lại rất bi thương. Còn Tần Tranh thì lại đối xử với người kia như người xa lạ, Lâm Chiêu thật sự không hiểu mối quan hệ giữa họ.



Ánh mắt với Tần Tranh thay đổi, nửa thật nửa giả trả lời: “Ta đã không nhớ được rất nhiều chuyện trước kia, chỉ nghe người khác nói trước khi thành thân với tướng công, ta từng đính hôn với người đó.”



Mặt Lâm Chiêu đầy vẻ ngạc nhiên. Tình tiết này còn li kỳ rắc rối hơn chuyện tài tử giai nhân mà mấy vị tiên sinh trong quán trà kể nữa.



Trước đó lúc Ngô Khiếu bắt họ ở sơn trại có nhắc đến cái gì mà lệnh truy nã, bây giờ không biết tại sao A Tranh tỷ tỷ lại bị quan phủ truy nã nhưng trước kia có thể đính hôn với quan lớn như vậy, chắc chắn trong nhà cũng rất phú quý.



Kinh thành có biến động lớn, Đại Sở đã diệt vong, có không ít quan lại quý tộc trốn từ trong kinhh ra, tuy Lâm Chiêu không được học hành nhưng cũng biết vua nào thì triều thần nấy, vị quan lớn kia bây giờ một bước lên tiên còn A Tranh tỷ tỷ và tướng công bị truy nã chứng tỏ gia tộc sau lưng họ có lập trường chính trị trái ngược nhau.



Vết thương của mình chưa lành, trong thành Thanh Châu có lệnh truy nã A Tranh tỷ tỷ, cộng thêm bên ngoài có rất nhiều thị vệ giám sát, muốn trốn đi thật sự rất khó khăn.



Tình hình trước mắt trở nên khá khó xử.



Ở nơi này, mình và A Tranh tỷ tỷ hoàn toàn là ăn nhờ ở đậu. Vị quan lớn cứu họ về không nói gì nhưng những người hầu kia nói móc mỏ thật sự là khó chịu.



Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Lâm Chiêu lại rất thích Tần Tranh. Tuy Tần Tranh xuất thân quan lại phú quý nhưng chưa từng xem thường sơn trại bọn họ. Ngược lại, đám nô tài trong những phủ lớn này, không phải là chủ tử nhưng lại tỏ ra mình thượng đẳng hơn người.



Lúc nãy nghe những lời thị nữ kia nói, Lâm Chiêu cảm thấy rất khó chịu, nàng ta biết Tần Tranh còn khó chịu hơn mình.



Lâm Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy bức bối, nàng ta nắm tay Tần Tranh. “Đợi thương thế của muội đỡ hơn, muội sẽ dẫn tỷ đi. Ngày mai bảo họ mang dưa muối, màn thầu cho chúng ta đi., tổ yến gì đó chúng ta không thèm.”



Tần Tranh biết Lâm Chiêu đang an ủi mình, cô nắm chặt tay Lâm Chiêu, cười bảo: “Ừ.”



Thật lòng mà nói, cô cũng không muốn dính líu tới Thẩm Ngạn Chi quá nhiều. Từ địa lao chạy ra, sợ rơi vào tay thủy tặc nên đi theo hắn là hành động bất đắc dĩ, nhưng bây giờ phải vạch rõ giới hạn mới được.



Người Thẩm Ngạn Chi thích không phải là cô mà là thái tử phi.



Trước kia khi đọc sách, cô từng bất bình thay cho mối tình ngang trái giữa hắn và thái tử phi. Bây giờ đến thế giới này, Tần Tranh mới cảm nhận được mình đã bỏ sót rất nhiều thứ lúc đọc sách…



Dù bây giờ thái tử phi còn sống, nàng ta và Thẩm Ngạn Chi củng rất khó để kết thành một đôi.



Có những thứ bỏ lỡ là bỏ lỡ.




Sau lưng Thẩm Ngạn Chi còn có gia tộc, phía trước là đường làm quan thênh thang, nếu hắn ở bên cạnh thái tử phi, đối mặt không chỉ là áo lực từ gia tộc và triều đình mà còn là ánh mắt của người đời.



Cái thứ nhất Thẩm Ngạn Chi có thể gánh vác bằng sức của mình nhưng ánh mắt của thế nhân, những lời bàn tán đồn thổi đều đè lên người thái tử phi, dù nàng ta không quan tâm những điều này nhưng lúc phu nhân của các quan lại xã giao với nhau, nàng ta trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu cũng không dễ chịu gì.



Nếu thái tử phi ở bên Thẩm Ngạn Chi thì sẽ chứng thực lời đồn hắn tạo phản là vì nàng ta.



Lúc đọc sách, cảm thấy hành động phẫn nộ vì hồng nhan là rất ngầu nhưng khi trở thành nhân vật trong đó, Tần Tranh mới hiểu đối với thái tử phi, cái danh ấy có ý nghĩa thế nào.



Lâm Chiêu sợ Tần Tranh đau buồn nên tiếp tục an ủi. “Muội nghe những người già trong trại nói đời người có thể kết thành phu thê chính là duyên phận. Tuy hiện nay tình hình của A Tranh tỷ tỷ và tướng công không được thuận lợi lắm nhưng ngày sau chắc chắn sẽ tốt hơn.”



Tần Tranh điểm nhẹ vào trán nàng ta, giọng ép nhỏ hơn: “Bây giờ ta không lo cái này. Quan phủ bắt đầu diệt cướp, có Bàn Long Câu làm gương, e là những thế lực khác cũng không thể tốt hơn. A Chiêu, ở đây muội phải giấu thân phận của mình, ta sợ nếu họ muốn đối phó với Kỳ Vân Trại thì sẽ ra tay với muội.”



Lâm Chiêu gật đầu với thần sắc nghiêm túc.



Xưa nay trong mắt quan lại, cướp chính là cướp, dù có cướp của người giàu chia cho người nghèo thì cũng là tội ác tày trời.



Nhắc đến đề tài này, không khí không khỏi trở nên nặng nề. Tần Tranh nói: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là muội phải dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác chúng ta có thể bàn tính sau. Khuya rồi, A Chiêu muội về phòng nghỉ trước đi.”



Lâm Chiêu gật đầu, đứng dậy đi về phòng.



Sau khi Lâm Chiêu đi, Tần Tranh ngồi bên bàn ngẫm nghĩ tình thế trước mắt, không khỏi thở dài một hơi.



Mái tóc dài chưa khô hẳn dính lại khá khó chịu, cô đến trước bàn trang điểm, cầm cây lược gỗ lên chải lại tóc. Có lẽ vừa rồi Lâm Chiêu nhắc đến Sở Thừa Tắc nên lúc cầm lược lên, cô đột nhiên nhớ đến chiếc lược gỗ mà Sở Thừa Tắc làm cho mình trước đó.



Lòng cảm thấy hơi phiền muộn.



Chỉ một ngày trước thôi, lúc Sở Thừa Tắc giúp cô làm thùng gỗ còn hỏi cô y xuống núi có cần mua gì không, bây giờ muốn gặp lại cũng khó.



Lúc ở cạnh nhau không thấy gì, đột nhiên ly biệt, cô bỗng cảm thấy dường như lòng mình có cảm giác buồn buồn khó diễn tả thành lời.



Nếu biết cô ở chỗ Thẩm Ngạn Chi, y sẽ để mặc cô ở đây, tiếp tục sự nghiệp phục quốc của mình hay sẽ nghĩ cách đưa cô về?



Cảm giác buồn bực trong lòng của Tần Tranh càng nặng trĩu.



Tần Tranh không biết trong lòng Sở Thừa Tắc, cô ngoại trừ là thê tử trên danh nghĩa thì còn có ý nghĩa gì không.



Cô cố ngăn dòng suy tư, không cho mình nghĩ về nó nữa, sau đó chải sơ qua đầu tóc rồi tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi.



Bất luận Sở Thừa Tắc có đến tìm cô hay không, đợi thương thế của Lâm Chiêu đỡ hơn, cô sẽ tìm cơ hội rời khỏi đây.



——



Lưỡng Yến Sơn.



Bóng đêm dày đặc, trăng tàn như lưỡi liềm.



Bồ câu đưa thư vỗ cánh, đậu xuống bên bậu cửa sổ đang thắp nến.



Trong giây lát, cửa sổ được mở ra, một bàn tay với những ngón thon dài cầm lấy lá thư trong ống đựng thư, mở ra xem rồi giơ tờ giấy lên trên ngọn nến, thoáng chốc đã cháy thành tro.



Sở Thừa Tắc ngồi bên bàn, cầm bút viết gì đó; con chim bồ câu thì đậu trên bậu cửa sổ, đợi một lát nhưng không thấy thức ăn như lần trước, nó nghiêng đầu qua, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía bóng người cao lớn ngồi bên giá nến, cất tiếng chất vấn: “Cục cục?”



Sở Thừa Tắc không để ý đến nó, viết thư xong nhét vào trong ống tre nhưng con bồ câu vẫn không có ý định bay đi.



Y cau mày nhìn con bồ câu một lát, bỗng nhiên mở cửa phòng, đi đến bên chiếc lồng trước đó nhốt chim bồ câu bưng cái chén nhỏ đựng gạo tấm ra, rải một nắm nhỏ trên bậu cửa.



Con chim cục cục vài tiếng, cúi đầu mổ gạo rồi mới thỏa mãn bay đi.



Con chim này mới được cô cho ăn vài ngày đã biết đòi ăn rồi sao?



Sở Thừa Tắc đóng cửa sổ lại với vẻ mặt là lạ, lúc quay người lại thì dùng tay áo phất qua dập nến. Khi nằm trên giường, y nhích sang một bên theo thói quen.



Chiếc chăn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng trên người cô nhưng quay đầu qua nhìn, nửa bên giường lại trống không.



Bình thường vào giờ này, cô hẳn là đã nằm sát vào bên trong, chỉ khi ngủ say mới ngang ngược chen lấn sang lãnh thổ của y…



Y mím môi, nhắm mắt lại.